Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 175 Thanh Hư Môn

Nhưng sau khi xem rõ khuôn mặt của hai người, Hàn Lập trong lòng thầm thở phào, hai người kia cũng chỉ là đệ tử công pháp tầng mười một như hắn. Một người khuôn mặt già nua, nhưng trong mắt lộ ra vẻ giảo hoạt, một người khác thì hàm hàm hồ hồ, rõ ràng là tiểu tử miệng còn hôi sữa.

Một tổ hợp kỳ quái như vậy, tìm tới mình, thực làm cho Hàn Lập có chút ngoài ý muốn. Chẳng qua, đầu óc vừa chuyển, Hàn Lập đã thầm đoán được vài phần ý định của bọn họ.

“Hai vị sư huynh, có việc gì?” Hàn Lập vẫn lễ phép, mở miệng lãnh đạm nói, nhưng giọng điệu không muốn thân cận, biểu lộ không thể nghi ngờ. Ý đồ làm cho hai người này thấy khó mà đi.

Hiển nhiên, vị Hướng sư huynh này da mặt so với sự tưởng tượng của Hàn Lập còn dày hơn, chẳng những không để ý tới ngữ khí không thích gặp người khác của Hàn Lập, ngược lại nhiệt tình nói:

“Ha ha, chẳng biết Hàn sư đệ đối với việc đi vào cấm địa ngày mai, có đối sách gì không? Phải biết rằng, ba người chúng ta có pháp lực thấp kém nhất, nếu mà đụng độ với các phái khác, chắc chắn là tiêu đầu tiên! Không bằng mọi người cùng nhau thương nghị một chút, đưa ra đối sách được không?”

Hàn Lập nghe xong, ánh mắt chớp chớp, không có mở miệng nói, lại hoàn toàn khẳng định dụng ý của đối phương, đối với ý của người này muốn nói, cũng đoán ra được tám chín phần mười.

Xem ra vị lão hoạt đầu này, định mượn sức của các đệ tử pháp lực thấp kém, cùng nhau hành động cùng nhau tác chiến, như vậy sẽ an toàn hơn nhiều, khả năng sinh tồn cũng tăng lên không ít.

Nhưng Hàn Lập rất rõ ràng, hậu quả của việc làm như vậy, lợi ích cũng rất thấp.

Bởi vì mọi người tập trung cùng nhau, diện tích có thể tìm kiếm sẽ ít đi rất nhiều, số lượng linh dược tìm được cũng ít đến đáng thương. Hơn nữa cho dù tìm được một ít linh dược, những linh dược này cuối cùng thuộc về ai, cũng rất khó nói! Hơn phân nửa là cũng phải lấy thực lực để quyết định.

Hàn Lập tự nhiên đối với dạng liên minh như vậy cũng không có chút hứng thú, đến lúc đó chẳng những một chút ưu đãi cũng không có, mà khẳ năng bị người khác sử dụng làm vật hy sinh cũng rất lớn.

Cho nên vị lão hoạt đầu này, chỉ sợ cũng không có ý tốt gì, khẳng định là muốn đục nước béo cò.

Lão giả sau khi nói xong, thấy Hàn Lập vẫn im lặng không nói, trong lòng không khỏi có chút gấp rút, liền nhịn không được nói tiếp:

“Ta cũng có chủ ý, chẳng biết sư đệ có muốn nghe không? Tuyệt đối có thể làm mọi người cùng an toàn vượt qua việc này!”

Lão giả làm ra vẻ cao thâm khó lường, bộ dáng thần bí, các nếp nhăn trên trán cũng nhíu lại thành một khối, làm cho Hàn Lập thấy vừa tức giận vừa buồn cười.

Mà người bên cạnh, tựa hồ đối với lão hoạt đầu này rất là khâm phục, tuy nhiên không nói được một lời, cũng làm ra vẻ mặt giống như là lão này.

Một khi đã không muốn tham gia liên minh của đối phương, Hàn Lập cũng không muốn dây dưa nữa, vì thế nói thẳng cự tuyệt:

“Thật có lỗi! Tại hạ không có thói quen cùng hành động với người khác, lần này cũng không có tính như vậy, sư huynh nếu muốn liên thủ, hay là tìm sư huynh đệ khác vậy!”

Hàn Lập nói rất là thẳng thắn.

Hắn biết, chỉ có thể hiện rõ mình không phải là tay mơ, mới có thể hoàn toàn làm cho đối phương bỏ ý định, sẽ không tiếp tục dây dưa với mình. Nếu không cứ để vị Hướng sư huynh này nghĩ là còn có thể, chăc hẳn là sẽ còn tiếp tục lôi kéo. Hàn Lập cũng không muốn bị làm phiền nữa.

Hướng Tính lão giả sau khi nghe xong, ý thức được tìm sai mục tiêu, người trước mắt tuy tuổi còn trẻ, lời nói lại thuần thục lão luyện, rõ ràng là người đã trải qua mưa gió, nên cũng không nói lời thừa nữa, lộ ra vẻ xấu hổ mà cáo từ.

Xem phương hướng bọn họ rời đi, là một vị đệ tử đang ngồi trên một tảng đá.

Hàn Lập mỉm cười, liền quay trở về, tiếp tục chú ý quan sát đáng giá mấy vị đồng môn. Nhưng lúc này đây lại thấy được _”Trần sư muội” _ cùng với một nữ tử khác tướng mạo bình thường đang ở cùng một chỗ, bên cạnh cũng đang tụ tập một số nam tử đang bắt chuyện.

Hàn Lập khóe miệng động vài cái, chẳng biết vì sao thấy mấy người nọ, lại cảm thấy không vừa mắt. Cuối cùng nhận thấy mắt không thấy là tốt nhất, nên tìm một chỗ không ai mà nhắm mắt dưỡng thần.

Cứ như vậy, đến sáng hôm sau, các đệ tử lại tụ tập trên đỉnh núi, sắp xếp lại thành hàng, chờ các tiên phái khác đến.

Mà đợi đã mấy canh giờ, một bóng người cũng không thấy, điều này làm cho Hàn Lập trong lòng mắng to không thôi, cơ hồ hoài nghi các phái khác, đang bày trò để tiêu hao thể lực của những người Hoàng Phong cốc.

Càng làm cho Hàn Lập tâm phiền ý loạn chính là, không biết là do vô tình, mà lại được an bài đứng ngay bên cạnh _”Trần sư muội” _ , mùi thơm của cơ thể của nữ nhân quen thuộc thỉnh thoảng lại chui vào mũi hắn, làm cho hắn có chút nhớ nhung mơ màng, tựa hồ lại nhớ tới một đêm cực kỳ hương diễm kia.

Vi che dấu sự mất tự nhiên trên mặt, dưới bất đắc dĩ, Hàn Lập cúi thấp đầu, giả bộ ra bộ dáng sốt ruột bất an, nhưng trong lòng lại hết sức bực bội bản thân, chỉ là một nữ nhân xinh đẹp mà thôi, lại có thể làm cho hắn thất thố như thế.

Bất quá, Hàn Lập rất bội phục vị Lý sư tổ đứng phía trước kia, tư thế của lão nhìn bầu trời, thế nhưng có thể duy trì lâu như vậy mà một chút nhúc nhíich cũng không có, cũng không biết là thần du thiên ngoại, hay là đang suy nghĩ cái gì!

Đột nhiên, Hàn Lập cảm thấy chung quanh có một trận xao động, tựa hồ có sự tình gì đó đã xảy ra!

Hắn nhịn không được, ngẩng đầu lên.

Các đồng môn xung quanh tất cả đều ngẩng cổ, hướng tới chân trời mà nhìn lại, Hàn Lập cũng theo ánh mắt mà nhìn về phía đó.

Chỉ thấy trên bầu trời, xuất hiện mấy điểm ánh sáng chợt lóe lên, rồi càng ngày càng to lên, một lúc sau, lại liên tiếp xuất hiện những điểm màu đen.

Phía dưới những chùm điểm đen này, ngân quang chớp động, tựa hồ những điểm đen này đang ngồi trên tinh quang, từ trên trời mà đến.

Thấy kỳ cảnh như vậy, mọi người càng thêm xao động.

“Im lặng! Các ngươi thành ra bộ dáng gì vậy! Đó là pháp khí phi hành của Thanh Hư môn – Tuyết Hồng Lăng, không cần kinh hãi kỳ quái, đánh mất thể diện của Hoàng Phong cốc chúng ta” Một vị trung niên quản sự tứ chi thô đoản ở phía trước sắc mặt trầm xuống, quay đầu lại mắng vài câu.

Lời này quả nhiên có tác dụng, sự xao động lập tức bình lặng, đương nhiên nhũng tiếng thì thầm nhỏ giọng vẫn có.

Lúc này, điểm đen đã rõ ràng, đó là một đám người tu tiên mặc đạo bào màu xám, trong đó đại bộ phận đều là đạo sĩ chân chính, tay cầm phất trần, đầu đội đạo kế. Nhưng cũng chỉ có vài vị đạo bào khác, còn lại tất cả đều có hình dáng như thế tục, xem ra là tục gia đệ tử.

Mà mấy người Hàn Lập thấy rõ ràng, dưới chân của bọn họ là một cái hồng kiều, trên hồng kiều cso rất nhiều điểm ngân quang, rất là chói mắt, chẳng biết là được khảm vật gì.

Hàn Lập đang cẩn thận quan sát, thì cái hồng kiều chở mấy người của Thanh Hư môn kia, đã hạ xuống trên núi, đang dừng ở đối diện mấy người Hoàng Phong cốc.

Cầm đầu là một vị trung niên đạo sĩ, lấy tay nhẹ nhàng phất lên, sau đó bạch quang chợt lóe, Tuyết Hồng Lăng hóa thành hồng kiều đã biến mất không thấy, chỉ là trong tay đối phương, đã có thêm một món đồ như là bằng gấm.

“Không ngờ lại là Lý thí chủ dẫn đội, bần đạo Phù Vân Tử hữu lễ!” Đạo sĩ này, vài bước đi đến trước mặt Lý sư tổ, đầy mặt xuân phong mà nói, nghe giọng điệu, tựa hồ là có quen biết.

“Hừ! Lỗ mũi trâu ngươi có thể đến, Lý mỗ lại không thể tới sao?” Lý sư tổ hai tay chắp lại, không khách khí nói.

“Hắc hắc, đều là vì môn phái thôi, ngươi và ta đều tiến vào Kết đan kỳ lại phải làm cái công tác này, chúng ta không làm thì cũng không có ai làm” Đạo sĩ cũng không thèm để ý, phất trần vung lên, trên mặt nụ cười không đổi.

“Lỗ mũi trâu ngươi quỷ kế đa đoan, lần trước dã lập kế lừa ta, lần này đừng tưởng được như vậy nữa!”

“Lý thí chủ nói gì vậy, đánh cuộc chịu thua cũng đâu phải là chuyện gì kinh thiên động địa, nào cso chuyện ai lừa ai?” Đạo sĩ cười cười.

Lý sư tổ nghe vậy, hai mắt hàn quang chợt lóe, tựa hồ muốn nổi giận, nhưng lập tức nghĩ tới cái gì, khí thế lại hạ xuống, tràn đầy không cam lòng nói:

“Khối thiết tinh của ta, đã luyện nhập vào Thanh Quân kiếm của ngươi, làm cho uy lực của nó tăng lên nhiều! Lý mỗ vất vả hơn mười năm, mới luyện ra một khối như vậy, lại tiện nghi cho lỗ mũi trâu nhà ngươi!”

Lời nói của hắn, mười phần cay đắng, hiển nhiên đối với cái gọi là thiết tinh kia, cảm thấy đau lòng.

“Ha ha, thì ra đỉnh đỉnh đại danh Lý tiên sư, lại đối với một chút thiết tinh lại để tâm như thế! Được rồi, lần này ta mang đến một món đồ, tuyệt đối là hơn hẳn thiết tinh kia, chỉ cần lần này đánh cuộc thắng, có thể bù lại tổn thất lần trước của ngươi” Đạo sĩ vuốt râu, cười nói.