Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 18: Thực hành khởi nghiệp

Kết thúc buổi dã ngoại, Thích Tự chạy xe đưa Vương Tuyên và Cao Trí Thời về lại đúng điểm tập hợp, sau đó tiện đường lái qua một nhà hàng Pháp thường đến, tranh thủ giải quyết bữa tối luôn.

Về đến nhà thì đã là 8 giờ tối.

Hắn tắm rửa ra, nhớ đến cuộc trò chuyện với Số Phức hồi sáng, lại tò mò lên mạng tìm kiếm về tập đoàn Lập Tảo.

Giống như Số Phức đã nói, thông tin về sự phân chia cổ phần trong Lập Tảo quả thật có ở khắp nơi, chưa kể trên mạng còn không biết bao nhiêu là tuyển tập tin tức “bên lề” về đại gia đình này.

Có bài kể, trong ba anh em sáng lập nên Lập Tảo, anh cả Chương Tất Phát trước kia từng đi lính, sở hữu bối cảnh bí ẩn, sau này chuyển sang kinh doanh, ban đầu chỉ là buôn bán tơ lụa, thế mà dần dần dẫn dắt cả ba anh em phát tài, thành lập nên tập đoàn Lập Tảo lừng lẫy một vùng Giang Châu. Hiện tại Chương Tất Phát là người điều hành vốn và chiến lược phát triển của Lập Tảo.

Người anh thứ Chương Hữu Phát phụ trách các hoạt động thường ngày của tập đoàn, thường xuyên xuất hiện trước công chúng, nhưng danh tiếng không được tốt đẹp như anh trai—giang hồ đồn rằng đây là một kẻ háo sắc, nuôi không biết bao nhiêu là tình nhân bên ngoài, nghe bảo ngôi sao nữ nổi tiếng nào đó cũng là một trong các bồ nhí của hắn.

Trong ba anh em, em út Chương Ái Phát là người có đời tư kín đáo và trầm ổn nhất, tuy cũng đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong tập đoàn nhưng rất ít khi lộ mặt, chỉ là nghe nói người này bị vô sinh mãn tính, 45 tuổi mà vẫn chưa có con, quả là đáng thương.

Hóng được một rổ thị phi về nhà họ Chương xong, Thích Tự vẫn không đoán ra Chương Thừa Tuyên thuộc về nhánh nào trong số Tất Hữu Ái.

Một lát sau, hắn chuyển sang tìm về Công ti Điều tra Trác Thạch. Công ti này được thành lập từ bảy năm trước, do không đăng kí niêm yết nên ngoài thông tin về tổng vốn và đại diện pháp lí thì chẳng xuất hiện mấy ở trên mạng.

Ngồi mãi, Thích Tự mới mò ra được một tin tức có liên quan—nói bốn năm trước, sau khi Trác Thạch lật tẩy được bê bối tài chính của một công ti niêm yết trong nước, công ti nọ đã lập tức bị đình chỉ kinh doanh, mà toàn bộ cổ đông và ban điều hành cũng bị đưa đi điều tra hết.

Dù chỉ là tin cũ, nhưng vẫn khiến Thích Tự bỗng thấy thật kì quái. Rõ ràng MeiWei cũng đang gặp vấn đề về tài chính, thế mà hắn lại đi thuê một người làm trong công ti điều tra tán gẫu với mình, nghe có vẻ sai sai?

Thích Tự tắt máy tính đi nằm, sau đó rút điện thoại mở ra profile Wechat của Số Phức, lại nhìn thấy câu nói “Kết giao vì lợi là bỏ đi đạo nghĩa/Mất đạo nghĩa sẽ chỉ thấy người sai” kia.

Hắn không nhịn được tò mò, bèn nhắn hỏi đối phương: “Câu nói triết lí trong profile của anh nghĩa là sao vậy?”

Không thấy Số Phức trả lời luôn, Thích Tự lại nghĩ ngợi một hồi, sau đó cảm thấy hình như bản thân suy diễn cũng hơi quá.

Dù sao thì Trác Thạch là công ti dịch vụ, Số Phức chỉ làm công ăn lương, ban đầu có nâng quan điểm về độ nghiêm trọng của vấn đề thật, nhưng sau đó cũng chưa từng làm gì thêm.

Quen nhau đến nay đã nửa tháng, Thích Tự vẫn chẳng thấy đối phương có nhắm đến mục đích gì đặc biệt, trong khi chính mình thì được biết bao nhiêu là lợi…

Nghĩ đi nghĩ lại, Thích Tự bèn gạt đối phương ra khỏi danh sách tình nghi, nhưng đồng thời cũng hạ quyết tâm phải bàn bạc lại với ba về vấn đề tài chính của MeiWei cho ra nhẽ vào kì nghỉ đông sắp tới.

*

Hôm sau tỉnh dậy, Thích Tự đã nhận được câu trả lời của Số Phức.

F1S: “Ý là đừng mong mọi chuyện chỉ có lợi cho mình, đánh mất đạo nghĩa thì hỏng.”

F1S: “Muộn thế rồi mà chưa ngủ à?”

Thời gian gửi đã là sáu tiếng trước.

Thích Tự trả lời hắn: “Tôi dậy rồi.”

F1S: “Tôi mới vừa đặt lưng.”

Tự: “…”

Tự: “Anh chuẩn bị đi ngủ à?”

F1S: “Thấy cậu báo tỉnh là tôi biết mình chưa ngủ được rồi.”

Chẳng hiểu sao Thích Tự nghe vậy mà mềm hết cả lòng, bèn gửi cho đối phương một cái emoji cười ha hả.

F1S: “Ban ngày đi xã giao, có đến một buổi hòa nhạc tư nhân với khách hàng, nghe được một tiết mục violin rất hay.”

Thích Tự sửng sốt, trùng hợp thế? Hôm qua hắn cũng vừa biểu diễn violin cho người ta xem xong.

Hắn hỏi: “Anh thích violin à?”

F1S: “Ừm, tiếng violin cũng giống như lời trải lòng từ tình nhân ấy, nghe rất dịu lòng.”

Thích Tự mỉm cười, không ngờ anh trai này cũng lãng mạn ra phết.

Có điều nghe chừng Số Phức chỉ nghe mỗi dòng cổ điển thôi thì phải?

Tự: “Violin cũng chơi được cả giai điệu mạnh mẽ vui tươi nữa đấy.”

F1S: “Vậy sao?”

Thích Tự tìm lại trong điện thoại mấy bản nhạc mình chơi trước kia, gửi qua cho đối phương: “Nghe thử đi.”

Sau đó rời giường đi rửa mặt, nướng bánh mì, hâm nóng sữa, lúc quay lại thì Số Phức cũng đã nghe xong.

F1S: “Hay thật.”

F1S: “Bản nhạc này tên gì vậy?”

F1S: “Sao tên file lại chỉ có mỗi ngày?”

Thích Tự vừa ăn sáng vừa nhắn lại: “Tôi chơi đấy.”

F1S: “Cậu biết chơi violin!?”

Thích Tự hơi phổng mũi nhắn lại một chữ “Ừm”.

Vốn cứ nghĩ Số Phức sẽ tỏ ra thán phục như các bạn học của hắn, thế mà đối phương lại hỏi một câu đầy khó hiểu.

F1S: “Cậu là con trai mà cũng chơi violin hả?”

Thích Tự nhướng nhướng mày: “Sao con trai thì không thể chơi violin? Rất nhiều nghệ sĩ violin nổi tiếng cũng là nam mà.”

F1S: “Theo như tôi tưởng tượng, thì chắc là cậu đẹp trai theo kiểu thư sinh ốm yếu phải không?”

Tự: “…”

Thích Tự đặt cafe xuống, dùng cả hai tay gõ bàn phím: “Xin lỗi anh đi, tôi đây cao 1m87 nặng 70kg, hơi bị cường tráng nhé!”

F1S: “Cậu cao thế.”

Thích Tự khẽ hừ một tiếng, tức giận trong lòng cũng tiêu tan, nói lại với hắn: “Mai anh đi làm rồi phải không? Nay không nói chuyện với anh nữa, nghỉ sớm đi.”

F1S: “Được.”

F1S: “Nhưng mà trước khi đi ngủ phải dặn cậu cái này đã.”

Số Phức gửi qua một biểu đồ chiều cao-cân nặng chuẩn của nam giới, còn vạch một đường ngang gióng từ chiều cao của Thích Tự sang, kèm bình luận: “Hơi gầy, nhớ ăn sáng nhiều một chút.”

F1S: “Ngủ ngon.”

Thích Tự: “…”

Nếu Số Phức ở đây lúc này, hắn đảm bảo sẽ cho đối phương đóng vai con thỏ Tuzki bị lắc điên cuồng kia ngay và luôn!!!

*

Nhoáng cái, cuối tuần cũng trôi qua.

Sau buổi dã ngoại, hội học sinh Trung Quốc bọn họ trở nên thân thiết hơn nhiều, ngày nào cũng chat chit tung trời trong group.

Có điều Thích Tự cũng không mấy khi tham gia, vì lần nào nói xong cũng gây bão, thậm chí còn kéo theo không ít người bình luận kiểu “ảnh nhóm ảnh nhóm nào” phía sau, hắn hơi dị ứng với cách mà các bạn học cứ làm quá lên như vậy, cho nên dần dà cũng không nói gì nữa.

(*đoạn ảnh nhóm ý kiểu superstar thỉnh thoảng mới trồi lên làm mọi người hào hứng vào ăn hôi sự xuất hiện ấy)

Tuy là hắn vẫn vào theo dõi thường xuyên, tranh thủ gom về mấy cái sticker vui vui.

Ngày nọ, mọi người trò chuyện về các môn tự chọn.

Ở Stafford, bắt đầu từ năm hai sẽ có nhiều môn tự chọn hơn. Các anh chị khóa trên trong nhóm đang truyền lại kinh nghiệm chọn môn của mình, chia sẻ cho bọn họ môn nào vừa nhẹ vừa dễ kiếm tín chỉ, môn nào vừa khó vừa dễ trượt, môn nào có giáo sư giỏi để học hỏi được nhiều thứ…

Trong số đó, Thích Tự tương đối hứng thú với môn học có tên “Thực hành khởi nghiệp”.

Môn này thì không giới hạn khoa, nhưng vì có chạm đến nhiều nội dung chuyên ngành như thành lập công ti, quản lí công ti, tài chính,… nên chủ yếu cũng toàn sinh viên Kinh tế đăng kí học.

Giáo trình yêu cầu học sinh lập nhóm 5-20 người, mô phỏng lại công tác khởi nghiệp từ khâu ý tưởng, kéo vốn, cho đến thành lập công ti trong vòng 1-3 năm.

Các báo cáo phản tư sau từng giai đoạn thực hành sẽ là căn cứ để giáo sư cho điểm, vì vậy mấu chốt để đạt được tín chỉ không phải khởi nghiệp thành công hay không, mà là mức độ đóng góp và những phản hồi thực tiễn.

(*báo cáo phản tư: reflective reportviết về những bài học, những kinh nghiệm mà bản thân rút ra được)

Trước đây ở Stafford, đã từng có học sinh đưa được công ti khởi nghiệp từ lúc học môn này đến thành công rực rỡ, cũng có học sinh bán nó đi đổi lấy một món hời—những sự tích này đã khơi mào hứng thú cho không biết bao nhiêu là sinh viên, chỉ là phần lớn vừa vào môn đã gặp ngay rắc rối ở khâu tìm thành viên, nên cuối cùng mới không nên cơm cháo gì.

Đây cũng chính là điều mà Thích Tự đang đau đầu—hắn không gặp khó khăn trong việc lên ý tưởng kinh doanh, nhưng lại gần như mù mờ về cơ cấu nhân sự… Có điều, nghĩ đến đây, hắn bỗng nhớ ra một lựa chọn tương đối thích hợp.

Xế chiều hôm ấy, Thích Tự vừa học xong một tiết chuyên ngành thì “lựa chọn thích hợp” này đã chủ động tìm đến.

“Thích Tự.” Chương Thừa Tuyên xuất hiện với nụ cười thương hiệu, hỏi, “Cậu quyết định được môn tự chọn chưa?”

“Vẫn chưa.” Thích Tự đút một tay vào túi, chờ đối phương nói tiếp.

“Tốt quá, năm nay tôi tính chọn “Thực hành khởi nghiệp”, đang muốn mời cậu vào chung nhóm, cậu thấy sao?” Chương Thừa Tuyên ngỏ lời.

Thích Tự nhướn mày: “Ra quán cafe trên phố Lime nói cụ thể được không?”

Chương Thừa Tuyên mừng ra mặt: “Tất nhiên rồi.”

Phố Lime nằm ngay cạnh đại học Stafford, vào đến Starbucks, Thích Tự chủ động gọi hai cốc latte rồi trả tiền luôn.

Chờ hắn ngồi xuống xong, Chương Thừa Tuyên nói lời cảm ơn rồi cũng vào thẳng vấn đề, bắt đầu với hiểu biết về môn học “Thực hành khởi nghiệp”, sau đó là ý tưởng cho mô hình công ti khởi nghiệp của mình—một ứng dụng cho sinh viên thuê quần áo—từ giai đoạn định hình cho đến kế hoạch về lâu về dài đều được hắn vạch ra rất chi tiết, nghe là biết cực kì có sự đầu tư.

“Cậu thấy ý tưởng này thế nào?” Chương Thừa Tuyên nhìn Thích Tự đầy chờ mong.

“Rất tuyệt.” Thích Tự nhẹ nhàng đặt cốc giấy xuống, hỏi, “Nhưng tôi muốn biết, vì sao cậu lại muốn mời tôi vào nhóm?”

Chương Thừa Tuyên: “Ha ha, còn lí do gì nữa? Cậu đẹp trai như vậy, có cậu ra mặt thì không chỉ dễ xin đầu tư mà bớt luôn được cả phí mời người về quảng cáo rồi, một công đôi đường quá tiện.”

Thích Tự hơi bĩu môi, lắc đầu nói: “Nếu chỉ vì lí do này, thì tôi xin phép được từ chối.”

Chương Thừa Tuyên ngẩn người: “Tại sao?”

Thích Tự nhìn hắn cười: “Cậu đã lên hết kế hoạch chi tiết như thế rồi, vậy mà chỉ muốn tôi đảm nhiệm đúng hai chuyện, lại còn đều liên quan đến vẻ bề ngoài, chẳng lẽ trong mắt cậu tôi chỉ là một bình hoa thôi à?”

Chương Thừa Tuyên vội nói: “Đừng hiểu lầm, tôi không có ý đó… Nếu cậu thấy kế hoạch của tôi chưa hợp lí ở điểm nào thì cứ chỉ ra, nếu cậu có cách nghĩ khác thì chúng ta hoàn toàn có thể cùng nhau thảo luận lại.”

Thích Tự nghĩ nghĩ, nói: “Nếu vậy thì thật ra cậu tìm ai mà chẳng như nhau.”

Thích Tự nhấp một ngụm cafe, lại hỏi Chương Thừa Tuyên: “Cậu có mời Vương Tuyên không?”

Hắn biết gia cảnh của Vương Tuyên rất bình thường.

“Không.” Chương Thừa Tuyên rũ mắt nói, “Mới quen nên tôi cũng chưa biết gì về cô ấy lắm. Tất nhiên nếu cậu thấy Vương Tuyên OK thì chúng ta có thể mời thêm vào nhóm.”

Thích Tự cười, hỏi lại: “Chỉ cần tôi thấy OK là có thể mời?”

Chương Thừa Tuyên bỗng dưng không biết phải nói tiếp thế nào.

Thích Tự thở ra một hơi, đột nhiên buột miệng: “Chương Thừa Tuyên, tôi thích làm việc với người thẳng thắn, cứ che giấu mãi thế này cậu không thấy mệt à?”

Chương Thừa Tuyên nhìn Thích Tự đầy thảng thốt.

Mà chính Thích Tự cũng ngẩn người sau một lời vừa rồi—”Tôi thích làm việc với người thẳng thắn” là điều Số Phức từng nói với hắn, thế mà hiện tại hắn lại vô thức dùng để nói với Chương Thừa Tuyên.

Nhưng hắn biết rõ, đây không phải ý nghĩ xuất phát từ nội tâm mình, mà gần như là một chiến thuật gây áp lực tâm lí cho đối tượng đàm phán, dựa vào sự tự tin với việc mình nắm trong tay nhiều thông tin hơn.

Nụ cười trên mặt Chương Thừa Tuyên dần biến mất, hắn nhìn Thích Tự, trầm giọng hỏi một câu: “Cậu đã biết tôi là ai?”

****

<Epilogue>

Phó: “Tôi vừa nghe người ta biểu diễn violin, hay lắm.”

7🐟: “Tôi cũng biết chơi violin! Bài này tôi đàn đây! Tôi còn cao ráo blablabla nữa…”

Phó—vừa ghẹo người ta, vừa bị sự đáng yêu của người ta tấn công cho không còn manh giáp… trêu vợ vui quá sao giờ?

vtrans by xiandzg

T/N: Em nó vào group chat với bạn học chỉ để nhặt meme với sticker về nhắn cho Thầy……