Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 180 Tôi đố kị cậu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghe tiếng bước chân dồn dập tiến đến, trống ngực Thích Tự ngày càng gấp gáp, hắn chỉ đành nhắm mắt giả bộ hôn mê. Người kia lại gần cùng mùi dầu máy lẫn mồ hôi, ngay sau đó bắt đầu soát cả người hắn.

Thích Tự hoảng đến rùng mình, không nhịn được bao lâu thì mở mắt, bắt gặp ngay một tên đầu đinh lực lưỡng chừng 40 tuổi.

Hai người vừa đối mắt, tên kia lập tức chửi thề, vừa tiếp tục lục túi vừa quát lên: “Ngoài điện thoại đồng hồ còn gì gắn định vị nữa?”

“Không còn.” Thích Tự hơi động đậy yết hầu, thấp giọng hỏi, “Các anh, các anh rốt cục là ai vậy? Tại sao lại bắt bọn tôi tới đây? Nếu muốn tiền của thì chúng có thể thương lượng…”

“Bớt ba hoa đi!” Tên đầu đinh đột nhiên rút ra một con dao inox từ trong túi quần, kề lên cổ Thích Tự, gằn giọng hỏi: “Muốn sống thì khai mau, còn mang cái gì nữa, đừng để bố phải lột mày ra tìm!”

Cảm giác lạnh buốt khiến tim Thích Tự như nhảy thẳng lên cổ họng, mồ hôi lạnh lờ mờ túa ra bên thái dương, hắn nhìn thẳng vào đối phương, đành thỏa hiệp: “Túi quần bên trái…”

Tên đầu gấu hơi sửng sốt, thu dao rồi lập tức lần tay vào túi quần hắn, quả nhiên tìm được được một vật.

“Mẹ!” Hắn rống xuống tầng một, “Thấy rồi! Một cái móc bé trong túi quần nó, tiên sư, lúc nãy đứa nào lục soát thằng này? Có thể mà cũng không tìm ra!?”

Tên đầu gấu siết chặt cái móc trong tay, hiển nhiên điên máu vì bị Thích Tự qua mặt, có điều vội đi xử lí thứ này nên chỉ hung hãn trừng hắn một cái rồi gào lớn với bên dưới: “Lão Tam, thuốc mê của mày kiểu chó gì thế? Mới được bao lâu mà chúng nó đã tỉnh hết cả lượt rồi!? Mau lên chuốc thêm cho thằng nhóc này đi!”

Nói xong cũng quay người đi luôn. Loáng thoáng nghe thấy người bên dưới xúi hắn lái xe đi cùng với thứ này để đánh lạc hướng dấu vết, tia hi vọng le lói trong mắt hắn cũng dần tắt rụi.

Không bao lâu sau đã có một tên gầy gò đi lên, bước đến chỗ hắn rồi úp tấm khăn trên tay lên thẳng mặt hắn. Thích Tự ra sức giãy giụa được vài lần, nhưng không chịu được cơn ngạt bao lâu cũng phải đầu hàng thuốc mê, lại một nữa lịm đi.

*

00h30, Phó Diên Thăng lên chuyên cơ của Mã Tuấn Long, may là máy bay tư nhân bắt được sóng nên hắn vẫn có thể dõi theo định vị của Thích Tự.

Chấm đỏ kia dừng ở huyện Ngô Hưng giáp với Hải Thành và phía bắc tỉnh Z chừng nửa tiếng, tiếp đó đi về phía đông, rồi hướng xuống phía nam trong 40 phút sau đó, im ắng tại phụ cận huyện Tùng Nam được 10 phút lại xuôi nam, đến 2h40 thì lên cao tốc, coi như vọt qua Giang Trấn, bắt đầu chạy về hướng Hàng Thành.

(*hiểu đơn giản là vụ này loanh quanh vùng giáp ranh giữa Hải Thành và tỉnh Z/Chiết Giang, các thành phố Hàng Thành-Thiệu Thành-Hưng Thị-Hồ Châu đều trực thuộc Z, Ngô Hưng thì là thủ phủ của Hồ Châu)

Phó Diên Thăng vừa nhìn vừa cau mày, không thể nào hiểu được lộ trình này.

Nếu vào vai bọn cướp, chắc chắn hắn sẽ vội tìm đến một điểm an toàn để giấu người, chứ không có chuyện nửa đêm rồi còn mang con tin đi long nhong ngoài đường như vậy.

Hắn gọi cho Tiêu Kiềm hỏi thăm tình hình, đối phương mới bảo: “Tôi vừa trao đổi với mấy anh em bên cục công an Hưng Thị, tổ sư, cả đám cảnh sát bị chúng nó quay như dế, lòng vòng đi theo định vị kia cũng gần hai tiếng rồi. Tôi vừa bảo đội trưởng bên ấy, đã lên cao tốc thì cứ tiến hành chặn xe mục tiêu ngay tại giao lộ.”

Phó Diên Thăng dặn dò: “Có khả năng con tin vẫn đang ở trên xe, nhớ chú ý an toàn của bọn họ!”

Tiêu Kiềm: “Còn cần cậu phải dặn chắc!”

Lúc này, Diệp Khâm Như cũng đã báo cho Thích Nguyên Thành ở Hải Thành về việc Thích Tự mất tích—con trai chủ tịch đang có khả năng gặp nguy hiểm, hắn nào có gan giấu diếm một chuyện tày đình đến vậy.

Quay lại khoảng 10h tối, Thích Nguyên Thành vừa đặt lưng nằm xuống với Khương Oánh thì nhận được điện thoại của Diệp Khâm Như, lập tức kinh hãi bật dậy: “Cậu nói cái gì!?”

Không ngờ động thái này lại đánh thức cả người bên cạnh, đối phương thấy ông tái mặt thì lập tức truy hỏi bằng được, Thích Nguyên Thành thương vợ mình đang thai nghén nhưng vẫn phải bình tĩnh kể lại mọi chuyện, Khương Oánh nghe xong cũng khiếp đảm đến hồn phi phách tán.

Cả hai không còn tâm trạng nào mà ngủ, vội vàng thay đồ rồi bảo lái xe chạy thẳng đến chỗ Diệp Khâm Như.

Biết chuyện Thích Tự và Chương Thừa Tuyên bị bắt cóc, đám người tham dự thương hội ở Giang Trấn cũng đã loạn cả lên. Nhân vật chủ chốt của hai công ti lớn mất tích, Tân Điểu chỉ biết ra sức ngăn chặn truyền thông đưa tin để giảm thiểu áp lực dư luận, đồng thời bắt đầu truy cứu trách nhiệm của bộ phận an ninh khách sạn.

Hứa Kính nghe tin Thích Tự mất tích ngay sau khi gặp mình thì càng hối hận, thấy bảo phía Diệp Khâm Như có định vị của Thích Tự, bèn hỏi mượn xe Lâm Hoán ngay trong đêm để đi tìm người cùng, mà đối phương thấy thế cũng quyết định đi cùng luôn.

3h sáng, Phó Diên Thăng đáp xuống sân bay Hải Thành, cảm tạ Mã Tuấn Long rồi lên thẳng cuốc xe đã đặt trước, dự định đi tới Thiệu Thành để tụ họp với Tiêu Kiềm.

Không ngờ xe chạy chưa được nửa tiếng, hắn đã nhận được điện thoại của đối phương.

“Mẹ, lại hụt, vừa chặn được chiếc xe mang định vị kia rồi, hóa ra chỉ là một chiếc xe giao hàng từ Hưng Thị đến Hàng Thị, lục soát một hồi mới tìm thấy định vị dưới ghế lái, hỏi tài xế cả đường có mở cửa sổ xe hay tiếp xúc với ai hay không, thì đối phương kể là hơn tiếng trước có vào đổ xăng và đi vệ sinh tại một trạm phía nam Hưng Thị, ngoài nhân viên ở đó ra thì không hề tiếp xúc với ai. Hẳn là bọn bắt cóc đã lợi dụng lúc ấy để ném định vị vào xe…”

Phó Diên Thăng nghe Tiêu Kiềm tường thuật mà tay lại run lên.

Việc thiết bị định vị xuất hiện trong một chiếc xe qua đường chứng tỏ sau một thời gian giam giữ Thích Tự, bọn bắt cóc phát hiện ra mình bị theo dõi nên đã lục soát lại, hoặc tệ hơn là tra khảo Thích Tự bằng vũ lực…

Phó Diên Thăng cố gạt những tưởng tượng đáng sợ kia khỏi đầu, buộc mình bình tĩnh lại: “Từ 10h tối qua cho đến 1h kém hôm nay, nếu tôi nhớ không nhầm thì định vị có lần lượt dừng lại ở phía nam huyện Chung Lĩnh của Hưng Thị, nhà máy nhựa tại huyện Ngô Hưng phía bắc tỉnh Z và trạm xăng phía nam Hưng Thị, tôi nghĩ là nên điều tra lại những điểm có thời gian dừng hơn 10 phút…”

Tiêu Kiềm thở dài: “Tôi hiểu, thật ra cảnh sát đã kiểm tra qua nhà máy gần Hải Thành kia rồi, mà không tra được gì. Giờ không còn định vị, bọn cướp hoàn toàn có thể mang con tin đến nơi khác, hoặc là trốn vào một tòa nhà cao tầng nào đó, chỉ đành chờ bọn chúng chủ động liên hệ rồi lần theo dấu vết tiếp thôi…”

Phó Diên Thăng nghĩ nghĩ, lại nói với Tiêu Kiềm: “Bên anh hụt rồi thì tôi không qua nữa vậy. Tôi mới xuất phát từ sân bay Hải Thành, gần huyện Ngô Hưng kia nhất, bây giờ sẽ đi thẳng tới đó.”

Tiêu Kiềm sửng sốt, nói: “Cậu đi một mình? Có được không vậy?”

Phó Diên Thăng: “Yên tâm, nếu phát hiện ra bọn bắt cóc tôi sẽ chú ý ẩn mình.”

Tiêu Kiềm: “Vậy để tôi qua đó, cùng hành động đi…”

Dập máy xong, Phó Diên Thăng mở bản đồ ra xem qua rồi nói với lái xe: “Tới đường Phương Sưởng bờ Hồng Bân huyện Ngô Hưng.”

Ấy là nơi định vị dừng lại lâu nhất, trực giác kì lạ mách bảo, hắn sẽ tìm được Thích Tự ở đây.

*

Thích Tự một lần nữa tỉnh lại, tay chân hắn đều đã mất cảm giác sau thời gian dài bị trói, hai lần dính thuốc mê cũng để lại phần nào choáng váng và tức ngực.

Thích Tự bỗng nhúc nhích, máu trong người đột nhiên được lưu thông, toàn thân cũng vì thế mà tê rần.

Hắn hít sâu vài hơi, cảm giác xung quanh vẫn đen kịt, chỉ có điều hiện tại mắt hắn đã bị bịt lại.

Thích Tự cố chớp chớp mắt để đẩy màn che xuống mà vô ích, khăn được buộc quá chặt, nhưng mùi nhựa gây mũi giúp hắn nhận ra mình vẫn đang ở nhà máy hoang ban nãy.

Chẳng qua phát hiện này cũng chẳng khiến hắn an tâm hơn, ngược lại tình cảnh không thấy được gì chỉ càng khiến hắn thêm sợ hãi…

Xung quanh chẳng những đen đặc, mà còn im phăng phắc. Hắn không biết rốt cục bọn cướp và Chương Thừa Tuyên đã đi đâu.

Đã ngủ? Hay đều đã đi, bỏ lại một mình Thích Tự ở đây?

Mất đi định vị, liệu còn ai tìm thấy hắn hay không?

Có khi nào sẽ không tìm ra được?

Không, hẳn là không…

Bọn bắt cóc hắn có vẻ cũng không định giết người diệt khẩu, còn nhu cầu là còn đường sống.

Chưa kể tuy chiếc móc định vị đã bị lấy đi, nhưng chí ít cũng đã theo hắn tới tận đây, chắc chắn cảnh sát có thể dựa vào lộ trình để mở rộng tìm kiếm.

Thích Tự vừa co mình trong bóng tối, vừa không ngừng trấn an tâm lí cho bản thân bớt sợ.

Không biết qua bao lâu, hắn lờ mờ nghe thấy tiếng bọn cướp nói chuyện bên ngoài, chỉ là có vẻ cách đó rất xa.

Biết những người kia vẫn đang trông coi chứ không mặc kệ hắn tự sinh tự diệt ở đây, Thích Tự lại có phần nhẹ nhõm thở phào.

Hắn dần tỉnh táo lại, bắt đầu hồi tưởng một chút diễn biến trước khi bị bắt cóc.

Thích Tự nhớ lối thang bộ ở đó rất thoáng, Chương Thừa Tuyên vào trước thì kiểu gì cũng phải bắt gặp bọn người kia ẩn nấp bên trong, chưa kể đứng từ vị trí ấy chắc chắn thấy được tên bắt cóc đánh lén Thích Tự từ phía sau, nào có chuyện đối phương cũng vô tri vô giác bị bắt giống hắn—bởi vậy nếu không phải bị bọn bắt cóc ép lừa hắn vào, thì Chương Thừa Tuyên chính là đồng phạm.

Cũng trách hắn quá chủ quan, Hứa Kính đã nói nhà họ Chương đang diễn ra tranh đấu nội bộ, Lập Tảo vô cùng coi trọng vụ hợp tác lần này, thế mà hắn còn liều lĩnh đi gặp Chương Thừa Tuyên một mình…

Chưa kể Thiên Bảo rõ ràng là mối quan hệ Phó Diên Thăng tìm giúp bọn họ, sao có thể là một cái bẫy cho được?

Cứ tưởng trong khách sạn luôn có camera giám sát, có bảo vệ, lối thang bộ ở ngay gần thang máy thì sẽ không xảy ra chuyện sao?

Cmn đúng là cái tư duy lối mòn! Năm ngoái suýt nữa bị bắt cóc dưới Phong Mậu mà còn chưa chừa?

Hắn tự vấn một hồi, hối hận đến nỗi chỉ muốn tát cho mình vài phát!

Đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên truyền đến vài tiếng sột soạt cùng âm hắng giọng khàn khàn, khiến Thích Tự không khỏi căng thẳng đến đờ người!

Là Chương Thừa Tuyên sao!?

“…Chương Thừa Tuyên?” Hắn thấp giọng gọi một tiếng.

Người bên cạnh không trả lời, cũng chẳng biết có phải đang lơ mơ như hắn vừa rồi hay không, những sột soạt kia kéo dài thêm chốc lát, vang lên cùng vài tiếng rên yếu ớt, Thích Tự hơi cắn môi, thử lại thêm một lần: “Chương Thừa Tuyên?”

“…Thích Tự?”

Đối phương rốt cục cũng đáp lại, quả thật là Chương Thừa Tuyên!

Tiếng rên đau đớn của hắn có vẻ không phải giả, màn đánh chửi bên dưới hồi nãy cũng rất chân thực.

Điều này khiến Thích Tự không khỏi hoài nghi, nhỡ Chương Thừa Tuyên cũng là người bị hại thì đúng ra hắn không nên oán hận đối phương đã dụ mình vào thang bộ, dù gì ở vào tình huống bị uy hiếp, mấy ai có thể hi sinh bản thân vì một bạn học chẳng liên quan, trong khi sai sót chính vẫn là do hắn mất cảnh giác.

Nhưng giả sử, giả sử Chương Thừa Tuyên không phải người bị hại…

Hắn hơi nhíu mày, thử thăm dò: “Cậu… vẫn ổn chứ? Có trông thấy tôi không?”

“Có…” Chương Thừa Tuyên khàn khàn đáp lại, dường như đã ổn định tư thế xong, rốt cục cũng an tĩnh.

Thích Tự vẫn chờ đối phương mở miệng tiếp, nhưng ngoài một tiếng kia, dường như Chương Thừa Tuyên không định có thêm động tĩnh gì—không hỏi chuyện hay giải thích vì sao lại gọi Thích Tự vào thang bộ, cũng chẳng buồn thảo luận với hắn về tình hình trước mắt.

—Hoàn toàn không giống phản ứng của một người đang ở trong hoạn nạn cùng với Thích Tự.

Thích Tự lo lắng, không nhịn được mà hỏi: “Cậu biết chuyện gì đang xảy ra không?”

Chương Thừa Tuyên đáp lại cụt lủn: “Chúng ta… bị bắt cóc.”

Thích Tự chất vấn: “Vậy gọi tôi tới chỗ kia vì chuyện gì? Sao cậu biết chuyện tập đoàn Thiên Bảo?”

Chương Thừa Tuyên: “Một thư kí của Vương Trăn Đống là người do nhà tôi cài vào…”

Thích Tự chợt hiểu ra, ba hắn nói sáng 26 sẽ đến đàm phán với Vương Trăn Đống, bảo sao nhà họ Chương lại biết luôn được về chuyện tập đoàn Thiên Bảo.

Hắn hỏi tiếp: “Cậu định cho tôi nghe ghi âm gì?”

Chương Thừa Tuyên im bặt, không trả lời nữa.

Thích Tự ảo não siết chặt nắm đấm, quả nhiên Lập Tảo cũng chẳng biết cái quái gì, đơn giản là dùng tin giả về Thiên Bảo để lừa mình.

“Cậu biết rõ… đấy là một cái bẫy phải không?” Hắn không cam lòng hỏi.

Chương Thừa Tuyên vẫn tiếp tục trầm mặc, ngay cả tiếng thờ cũng lặng thinh như đã chết.

Thích Tự thu lại ánh mắt, đáy lòng lạnh lẽo: “Chương Thừa Tuyên, suýt chút nữa, suýt chút nữa thì tôi đã coi cậu là bạn thật rồi…”

Chương Thừa Tuyên: “Chính cậu đã nói chúng ta không thể nào trở thành bạn bè.”

Thích Tự nhìn hắn, hỏi ngược lại: “Vậy ra “đối thủ đáng tôn trọng” mà cậu nói là thế này à?”

Hồi lâu sau, Chương Thừa Tuyên mới mấp máy một lời gần như không thể nghe thấy: “Xin lỗi…”

…Khoan đã.

Vậy vì sao Chương Thừa Tuyên còn bị bắt cùng? Chẳng lẽ là để lừa hắn, lừa bên ngoài, để mọi người đều tưởng đối phương cũng là một người bị hại?

Nhưng người kia lại nói xin lỗi, chứng tỏ là cũng không muốn lừa dối hắn.

Điều này có thể là tín hiệu nguy hiểm cực độ—bởi chỉ có người sắp chết mới không lo bại lộ chân tướng, nhưng xét ở khía cạnh khác thì lại cho thấy đối phương cũng không phải một kẻ máu lạnh tàn nhẫn.

Thích Tự thấy nhịp tim tăng tốc, vội ổn định lại tâm trạng rồi trầm giọng nói: “Khỏi xin lỗi, tôi chỉ muốn hỏi cậu một câu thôi, cậu có bị ép buộc hay không?”

Chương Thừa Tuyên khẽ nói: “Quan trọng à?”

“Chỉ cần cậu thành thật trả lời tôi, phải hay không.” Thích Tự nhắm mắt lại, dối lòng nói, “Nếu là phải, tôi sẵn sàng tiếp tục tin tưởng cậu…”

Chương Thừa Tuyên đột nhiên thở dốc, cả người cũng bứt rứt nhúc nhích.

Mấy phút sau, nhà máy trống trải mới vang lên âm giọng tuyệt vọng của đối phương: “Thích Tự, cậu từng nói chúng ta không có khả năng trở thành bạn, thế nhưng lại cho tôi hơn cả những gì bạn bè có thể mang đến, trái ngược với bề ngoài lạnh lùng xa cách, cậu là người chân thành và nhiệt tình, cũng giống như ánh sáng, thật sự rất chói mắt… Cậu không biết tôi đố kị cậu thế nào đâu, tôi sẽ chẳng bao giờ có được những gì cậu sở hữu, đôi khi cũng rất muốn phấn đấu trở thành một người như cậu, nhưng một phần tiểu nhân trong lòng lại chỉ luôn muốn kéo cậu xuống vũng bùn đen tối cùng mình… Xin lỗi, tôi không thể trả lời vấn đề cậu hỏi… Cậu cũng không cần tin tưởng tôi nữa làm gì…”

****

<Epilogue>

Phó Diên Thăng: “Cmn đừng có bày đặt súp gà nữa! Mau cho ông đây đi cíu vợ đi chứ! QAQ” (cue súp gà cho tâm hồn)

Tác giả: “Tui muốn lắm, mà viết gì cũng phải có trình tự chứ!(〒_〒)”

vtrans by xiandzg

T/N: Nào giờ Cá cũng có không ít lựa chọn hấp tấp ngược đời mà rốt cục vẫn là tin đúng người, cơ mà phải gặp bài học xương máu thế này thì em mới nhận ra chân thành sống thật không phải lúc nào cũng tốt được, có đau thương mới có trưởng thành, cho nên không trách em, ngược lại ngày càng có lòng tin vào em hơn(*”∀`) Thấy em cũng có triển vọng dùng võ mồm rồi đấy, phải thế mới đòi được bằng tốt nghiệp từ fls chứ =)))

Hóng màn cứu người của Thầy ở chương sau quá, hi vọng là bình tĩnh tự tin như đó giờ, đừng làm anh hùng cứu mĩ nhân recklessly ; A ;;;

Klq mà Giả bạn trai về với mình rồi, mê li đến nỗi đấu tranh tâm lí mãi mới dám bóc, mỗi tội bị quả nếp đúng chỗ idol em kí tên trên card doumaa T_____T



Giấy thơm xịn mịn art siêu đẹp, mini standee với photocard đều cứng cáp chất lượng, chữ idol đẹp thấy mê, chưa kể còn được thêm cái Phiên ngoại độc quyền (hình có 🍁❄️cunhang ở cuối cùng), nói chung bỏ qua phí ship sang đến chỗ mình thì đáng tiền đáng cả 2 tháng chờ đợi. Quick review vậy thôi, chủ yếu là khuyến khích ai đang lăn tăn muốn rinh em về thì triển luôn đi:”>

Một tin bên lề nữa là Phúc Hắc bán bản quyền giản thể rồi!!! Mong một ngày không xa cũng sẽ được cầm em trên tay huhuuuuuu (“°̥̥̥̥̥̥̥̥ω°̥̥̥̥̥̥̥̥)