Tiên Nghịch

Chương 1843 Cố chấp bất hối

Bên cạnh Sơn Hải, thân ảnh Vương Lâm vọt đi, trong nháy mắt khi xuất hiện liền bước từng bước về phía trước, thân thể dung nhập thiên địa, thoáng một cái liền biến mất.
 
Cho tới khi rời khỏi Sơn Hải Châu, tại một vùng đất tràn ngập những cây tùng xanh từ vạn cổ, thân ảnh Vương Lâm biến ảo ra. Đứng dưới gốc tùng, quay đầu nhìn thoáng qua thiên địa phía xa xa.
 
Vừa rồi hắn dùng Tàn Dạ khiến hư ảnh bàn tay kia yếu đi. Không dừng lại chút nào mà nương theo cơ hội này lao ra. Trong nháy mắt khi vọt ra, hắn cảm nhận được trên bầu trời có ba luồng khí tức áp bách cả thiên địa như ẩn như hiện, kết hợp với phán đoán của hắn lúc trước, ba người này là ai không cần nghĩ cũng biết.
 
Khoanh chân ngồi xuống dưới tán tùng xanh, Vương Lâm hít sâu một hơi. Thiên địa to lớn này so với tầng sáng mấy trăm trượng kia khiến người ta thoải mái hơn rất nhiều.
 
Bàn tay gãy kia chắc chắn ẩn chứa bí ẩn. Hành trình đến Sơn Hải lần này ta thu hoạch không ít, ngoài Sơn Hải thụ linh ra thì trọng yếu nhất đó là ta lấy được một mảnh vỡ của Tiên Cực Kiếm!
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, tay phải giơ lên, mơ hồ trong lòng bàn tay có kim quang lóe lên.
 
Trong tầng sáng của Hải Tử Thiên Tôn ta không thể hấp thu vật này, lúc này đã thoát khốn, cần nhanh chóng dung hợp nó vào ánh mắt!
 
Vương Lâm trầm ngâm, không lo lắng tới vấn đề liên quan tới Đại Thiên Tôn nữa. Ba Đại Thiên Tôn này nếu đã không ngăn mình rời đi vậy thì nhất định mình đã thông qua kiểm tra của bọn họ.
 
Thân thể nhoáng lên, Vương Lâm trở nên mơ hồ, từ từ dung hợp với cây tùng xanh, đắm chìm vào trong cây cổ thụ nọ, biến mất hoàn toàn. Hắn ngồi khoanh chân trong đó. Lấy ra hai Sơn Hải thụ linh cuối cùng.
 
Thời gian mấy năm nay ta đã hấp thu mấy khối thụ linh, mộc bản nguyên đã đại thành, có thể cảm nhận được khí tức mộc bản nguyên trong thiên địa này. Lúc này còn hai khối, không biết sau khi dung hợp có thể sinh ra bản nguyên chân thân hay không!
 
Chẳng qua mộc bản nguyên này có hơi kỳ dị, sau khi dung nhập vào cơ thể hấp thu ngày càng thong thả, không biết bao giờ có thể hoàn toàn trở thành bản nguyên của ta!
 
Vương Lâm cầm hai khối mộc linh, trầm ngâm nắm chặt tay, lập tức dung nhập toàn bộ hai khối mộc linh này vào cơ thể, bắt đầu từ từ hấp thu luyện hóa.
 
Việc này cũng không vội, còn cần thời gian luyện hóa. Lúc này trước tiên cần hấp thu mảnh vỡ của Tiên Cực Kiếm mới là quan trọng nhất. Đợi sau khi hấp thu mảnh vỡ này, ta còn cần suy nghĩ tới đường đi nước bước tiếp theo.
 
Vương Lâm trầm mặc, bàn tay phất lên, lập tức trong tay xuất hiện mảnh vỡ của Tiên Cực Kiếm mà hắn đã mạo hiểm đoạt được trong phong ấn Sơn Hải Thụ, phát ra kim quang vô tận.
 
Mảnh vỡ này lớn cỡ nắm tay, một phía vỡ vụn không có quy tắc nhưng lại tỏa ra khí tức như có thể chém tan thiên địa vạn vật.
 
Chín chằm chằm vào mảnh vỡ trong bàn tay, hai mắt Vương Lâm từ từ tỏa ra kim quang tương tự. Mơ hồ từ trong đồng tử của hắn cũng có mảnh vỡ Tiên Cực Kiếm như ẩn như hiện.
 
Kim quang trong hai mắt hắn và mảnh vỡ Tiên Cực Kiếm trong tay trong tích tắc này liền dung hợp với nhau. Từng luồng lực hút kỳ dị từ trong tâm thần Vương Lâm tràn ra. Sự kêu gọi lúc trước ở trong Sơn Hải Thụ lúc này tràn ngập trong tâm thần Vương Lâm.
 
Sự kêu gọi này càng lúc càng mãnh liệt. Chỉ thấy mảnh vỡ Tiên Cực Kiếm trong tay Vương Lâm đồng thời dung nhập trong kim quang, bất ngờ hóa thành vô số sợi tơ màu vàng, giống như bị hòa tan, hình thành những tia nhỏ bay thẳng vào mắt Vương Lâm.
 
Trong tích tắc khi tia nhỏ màu vàng cuối cùng dung nhập vào hai mắt Vương Lâm. Kim quang trong cây tùng này liền tiêu tán, không hiến lộ ra chút nào nữa, chìm vào trong bóng tối. Vương Lâm khoanh chân ngồi đó. Bình tĩnh hô hấp thổ nạp.
 
Thời gian chậm rãi trôi qua. Thiên địa bên ngoài lần lượt đối từ ngày sang đêm đã mấy lần, cuối cùng trôi qua bảy ngày. Lúc này đã vào thu, đám lá tùng xanh trong gió kêu xào xạc.
 
Rất nhiều lá theo gió rụng xuống, giống như những đứa con xa nhà cô độc không biết biết đi tới nơi nào.
 
Trong bảy ngày này cũng có một vài tu sĩ đi qua rừng tùng này nhưng không ai phát hiện ra trong rừng tùng rộng lớn này có một gốc tùng, bên trong đó tồn tại một tu sĩ.
 
Thời gian bảy ngày, thân thể Vương Lâm vẫn không nhúc nhích nhưng hai mắt dưới mí mắt lại ẩn chứa kim quang. Cùng lúc này, trong đầu hắn, thời gian bảy ngày trôi qua giống như năm tháng vô tận.
 
Trong đầu hắn đang có hai mảnh vỡ của Tiên Cực Kiếm dung hợp. Hai mảnh này đều lớn cỡ bàn tay, rìa ngoài không có quy tắc nhưng lúc này sau năm tháng vô tận, hai mảnh này lại dung hợp hoàn toàn với nhau.
 
Chúng dung hợp liền khiến một tiểu kiếm màu vàng dài hơn một thước bất ngờ huyễn hóa ra. Kiếm này toàn thân hiện lên vẻ sắc bén, tràn ngập một luồng uy áp vô thượng, sau khi hình thành kiếm thể liền ngày càng ngưng thật trong đầu Vương Lâm.
 
Đến ngày thứ tám, hai mắt Vương Lâm bỗng nhiên mở ra. Trong nháy mắt này, kim quang ngập trời từ trong mắt hắn bất ngờ khuếch tán ra. Kim quang này ẩn chứa lực trấn áp gấp mấy lần trước đấy, cũng giống như hóa thành thực chất, giống như kiếm xuất long trời lờ đất, khiến cho cây tùng xanh có Vương Lâm ở bên trong bị kim quang hoàn toàn bao phủ.
 
Nhưng rất nhanh kim quang từ trong mắt Vương Lâm lan ra lui lại từng tấc một, cuối cùng sau mấy canh giờ liền ngưng tụ lại trong đồng tử của hắn, không tỏa ra chút nào nữa. Thậm chí đồng tử của Vương Lâm lúc này thoạt nhìn cũng không có chút dị thường nào, trông vô cùng trong sáng.
 
Nhưng trong vẻ trong suốt này lại ẩn chứa sự uy nghiêm vô cùng, giống như nếu đối mắt với hắn thì tâm thần sẽ ầm vang, không chiến mà phải bại lui!
 
Lực trấn áp này chính là dùng Tiên Cực Kiếm của Tiên Tổ trấn áp vạn vật chúng sinh!
 
Hít sâu một hơi, Vương Lâm chậm rãi nhắm mắt lại, nửa ngày sau mới mở ra. Giờ phút này ngay cả vẻ trấn áp ác liệt ẩn trong mắt cũng hoàn toàn biến mất, mơ hồ đạt tới mức phản phác quy chân.
 
Tiên Cực Kiếm là đỉnh điểm của tính kim trong thiên địa, không ngờ cuối cùng sau khi ta dung nhập hai mảnh nhỏ lại có thể khiến trong cơ thể ta sinh ra kim bản nguyên trong ngũ hành bản nguyên!
 
Thần sắc Vương Lâm dù bình tĩnh như vậy nhưng sự việc này quá đột ngột, trong bảy ngày luyện hóa này khiến hắn có nhiều minh ngộ.
 
Một mảnh vỡ tương đương với thụ linh Sơn Hải Thụ ta hấp thu mấy năm.
 
Tay phải Vương Lâm giơ lên. Chỉ thấy tám mươi tán ảnh biến ảo ra, cuối cùng dung hợp với tay phải, nắm chặt thành quyền.
 
Hàng loạt tiếng lách cách từ trong lòng bàn tay hắn truyền ra. Tiếng này nghe trong trẻo nhưng lại lộ ra cảm giác hủy diệt. Cũng từ trong nắm tay hắn tỏa ra chín luồng khí xoáy màu đen. Chín luồng khí xoáy này mỗi một đạo đều ẩn chứa một lần thần thông dung hợp thân thể.
 
Vương Lâm trước khi đi tới Sơn Hải, xông vào Thiên Tôn Niết hắn có thể dung nhập chín thần thông vào trong một quyền một chỉ. Lúc này hắn nhìn chằm chằm vào tay phải mình, ánh mắt lóe lên. Chỉ thấy chín luồng khí xoáy này vờn quanh quyền phải của hắn, tạo thành tiếng bùng bùng vang vọng, bất ngờ có một luồng khí xoáy thứ mười gào thét hiện ra. Đồng thời vờn quanh với chín đạo khí xoáy kia.
 
Hẳn là không chỉ có mười đạo!
 
Tay phải Vương Lâm buông ra, lại nắm chặt lại một lần nữa. Lập tức tiếng ầm ì mơ hồ truyền ra từ nắm tay hắn. Ngay sau đó, chỉ thấy đạo khí xoáy thứ mười một bất ngờ xuất hiện!
 
Đạo khí xoáy này đại biểu cho Vương Lâm. Vương Lâm không triển khai chân thân, một quyền một chỉ của bản thể liền có mười đạo thần thông đánh ra. Nếu triển khai bản nguyên chân thân thì sau khi bản nguyên chân thân xuất hiện, một quyền một chưởng của hắn liền có bốn mươi bốn đạo thần thông cùng xuất hiện!
 
Dù sao thì ngũ hành chân thân của hắn và bản thể giống nhau, sau khi xuất hiện lại có thể phát huy ra thần thông gấp hai lần. Lại có thêm lôi đình chân thân thì thần thông có thể tăng vọt một lần nữa. Cuối cùng còn có hư bản nguyên. Hư bản nguyên dù chưa thể ngưng tụ thành bản nguyên chân thân nhưng hư bản nguyên vốn là bản nguyên quỷ bí nhất, nhất là tam đại hư bản nguyên của Vương Lâm sau khi dung nhập làm một thể thì có thể làm được điểm này.
 
Loại tăng gấp bội này là nhờ hắn sau năm mươi năm khiêu chiến, từ từ dung hợp. Dựa vào tính chất đặc biệt của bản nguyên chân thân mới hiểu ra, tạo thành chiến lực thuộc về bản thân.
 
Hẳn là có thể hơn nữa.
 
Vương Lâm thì thào, tay trái giơ lên, tạo thành chưởng đặt lên trên bàn tay phải. Một chưởng này nhấn xuống khiến toàn thân Vương Lâm chấn động, miệng truyền ra một tiếng gầm nhẹ.
 
Chỉ thấy mười một luồng khí xoáy vờn quanh tay phải bỗng nhiên có tiếng ầm vang, xuất hiện luồng khí tụ thứ mười hai. Luồng khí tụ thứ mười hai sau khi xuất hiện ngay lập tức liền bất ngờ xuất hiện luồng khí tụ thứ mười ba.
 
Hô hấp của Vương Lâm trở nên dồn dập. Hắn lúc này cảm nhận được đây đã là cực hạn rồi!
 
Mười ba đạo thần thông, nếu triển khai bản nguyên chân thân thì dưới sự gia tăng, không mặc Hồn Khải ta cũng có thể đánh với Thiên Tôn dung hợp năm mươi hai đạo thần thông một trận!
 
Không biết với chiến lực hiện tại của ta có thể xông qua tầng thứ năm của Thiên Tôn Niết kia hay không! Chắc hẳn là đủ rồi!
 
Khuôn mặt Vương Lâm lộ nụ cười.
 
Nhưng Thiên Tôn Niết kia hắn cũng chưa muốn lập tức xông lên. Thời cơ còn chưa tới, Vương Lâm đã quyết định không xông lên thì thôi, nếu lần thứ hai xông lên nhất định phải khiến người ta kinh hãi!
 
Hấp dẫn sự chú ý của tất cả Đại Thiên Tôn đều phải nhờ vào lần thứ hai xông lên Thiên Tôn Niết này! Hôm này ta cũng không cần tiếp tục khiêu chiến Thiên Tôn nữa mà cần quay về Đông Châu, đi tới Đông Lâm Trì trước, xem thử nơi này có giống như trong huyễn cảnh ta thấy trong động phủ giới hay không!
 
Vương Lâm trầm ngâm đứng lên, đôi mắt ngời sáng.
 
Đi Đông Lâm Tông, sau đó mới xông lên Thiên Tôn Niết lần thứ hai, xem thử lần này có thể xông qua mấy tầng! Sau khi lựa chọn một Đại Thiên Tôn, đó là lúc ta tới hoàng thành Trung Châu của Tiên Tộc!
 
Giải quyết khúc mắc trong hoàng thành xong, ta sẽ rời khỏi Tiên Tộc. Đi tới ba mươi sáu quận của Cổ Tộc, đi gặp sư tôn Huyền La của ta, hoàn thành lời hứa với hắn!
 
Vương Lâm hít sâu một hơi, thân thể nhoáng lên, biến mất khỏi thân cây tùng, thân ảnh huyễn hóa ra trong thiên địa, hóa thành một đạo cầu vồng hướng về phía Đông Lâm Tông lao vọt đi.
 
Ta có thể cảm nhận được bản thân càng ngày càng mạnh mẽ. Uyển nhi, đợi tới khi ta trở thành Đại Thiên Tôn, nhất định lúc đó sẽ là ngày ta làm thê tử của mình sống lại!
 
Ngày này không còn xa nữa, rất gần, rất gần rồi. Uyển nhi, rất gần rồi.
 
Vương Lâm vừa lao đi, trong mắt xuất hiện vẻ ôn nhu hiếm thấy, có cả vẻ nhớ lại, tồn tại sự cố chấp mấy ngàn năm nay.