Tiên Nghịch

Chương 1870 Bạch Phát Dược Thiên Tôn!

Chín mũi tên tản ra, hóa thành vô số mũi tên, ngưng tụ lại thành một bàn tay có thể miễn cưỡng so với một kích toàn lực của Thiên Tôn xông qua được tầng thứ bảy của Thiên Tôn Niết.chín người này hẳn có lực lượng của Thiên Tôn đã xông qua tầng thứ tư.
 
– Không hổ là Lý Phủ, lực lượng rất sâu!
 
Vương Lâm đi về phía trước, chậm rãi nói.
 
– Còn có ba người các ngươi, một người là Dược Thiên Tôn tầng mười, hai người Thiên Tôn tầng thứ bảy, đồng loạt đánh ra có thể đạt tới tầng thứ mười đỉnh phong. Nhưng cả đường Vương mỗ chưa giết người, ba người các ngươi mà dám bắn tên thì ta sẽ không lưu tình nữa!
 
Vương Lâm đối mặt với mấy trăm người trong Lý Phủ, ánh mắt đảo qua liền hơi dừng lại ở ba vị trí.
 
Lời nói của hắn truyền ra, chỉ thấy ở ba vị trí kia lập tức huyễn hóa ra ba lão già, trong đó có một người đạt được danh hiệu Dược Thiên Tôn mà Vương Lâm vừa nhắc tới!
 
Người này tóc nửa trắng nửa đen, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ và do dự. giống như đã có phán đoán về thân phận của Vương Lâm nhưng không dám xác định.
 
Ta không muốn là địch với người Lý Phủ. Dù sao thì di vật của Lý Quảng đối với ta cũng đã có không ít trợ giúp.
 
Những lời này của Vương Lâm là hoàn toàn đúng. Nếu như không có cây cung của Lý Quảng thì trong động phủ giới Vương Lâm đã không tránh được rất nhiều nguy cơ.
 
– Ngươi vẫn không hiện thân, còn không ra đây gặp mặt!
 
Vương Lâm ngẩng phắt đầu. Người ngoài không nhìn thấy hắn, chỉ còn thấy kim quang ngập trời tuôn ra từ mắt hắn!
 
Trong kim quang này ẩn chứa uy áp kinh người. Uy áp nọ bất ngờ còn mạnh hơn cả tiên uy tại Đông Thành, khiến tất cả những người chứng kiến dù là Dược Thiên Tôn hay tộc nhân tầm thường tâm thần đều chấn động.
 
Lực lượng uy áp này sau khi tới cực hạn liền hóa thành lực trấn áp. Giờ phút này kim quang trong hai mắt Vương Lâm chính là lực lượng, là oai nghiêm của Tiên Cực Kiếm, trấn áp thiên địa vạn vật!
 
Tiếng ầm vang truyền ra. Trong nháy mắt khi ánh mắt màu vàng kim mang theo lực trấn áp của Vương Lâm tỏa ra, chỉ thấy cung trong tay tộc nhân Lý Phủ lập tức tan nát, hóa thành vô số mảnh nhỏ bị cuốn đi.
 
Thậm chí cung trong tay chín tu sĩ Thiên Tôn cũng run rẩy, vỡ ra thành nhiều mảnh, giống như ánh mắt của Vương Lâm khiến chúng không thể thừa nhận.
 
Còn có ba lão già cực mạnh kia trừ lão già có tu vi Dược Thiên Tôn ra, cây cung trong tay hai người còn lại lập tức xuất hiện vô số vết nứt, cũng bị bẻ gẫy!
 
Chỉ có tu sĩ Dược Thiên Tôn thì cung không gẫy nhưng dây cung cũng đứt đoạn, hóa thành một đám tro bụi.
 
Nếu chỉ vậy thì cũng không đáng nói, cũng trong tiếng quát khẽ của Vương Lâm kèm theo ánh mắt trấn áp, tất cả người của Lý Phủ phía trước hắn đều không dám nhìn lên, theo tiềm thức tản ra, lộ ra một thạch thất yên lặng trong gió tuyết phía sau họ.
 
Cho tới giờ phút này, bốn phía bỗng nhiên yên tĩnh, không có tiếng kinh hô. Nhưng tu sĩ nơi này bị gầy cung đều hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm tràn ngập sợ hãi vô tận.
 
Nhất là những tu sĩ Thiên Tôn lúc này dường như mơ hồ đoán ra thân phận của Vương Lâm, hoảng sợ biến sắc!
 
– Bạch Phát Dược Thiên Tôn.
 
Một giọng nói già nua một hồi sau từ bên trong thạch thất khổ sở truyền ra. Ngay sau đó cánh cửa thạch thất cạch một tiếng liền mở ra, bên trong đi ra một lão già tóc bạc phơ phơ.
 
Lão già này mặc kim bào, thần sắc không giận mà vẫn uy nghiêm, giờ phút này khổ sở nhưng không tránh né đôi mắt màu vàng kim của Vương Lâm.
 
Tay phải Vương Lâm giơ lên, bỏ mũ trùm xuống, lộ ra mái tóc bạc trong gió tuyết, bình tĩnh nhìn về phía lão già nọ.
 
Trong những người bốn phía trong tích tắc khi thấy Vương Lâm bỏ mũ xuống liền truyền ra tiếng hít vào thật sâu, toàn bộ ánh mắt lúc này ngưng tụ trên người Vương Lâm!
 
Thời gian hơn một năm này, những tin đồn liên quan tới Vương Lâm Bạch Phát Dược Thiên Tôn này đã tràn khắp đại lục của Tiên Tộc, nhất là ở Tổ Thành này lại càng giống như cơn lốc, khiến người ta nghe danh hắn như sấm đánh bên tai!
 
Nhất là Lý Phủ, là một trong tứ đại vương phủ của Tổ Thành, toàn tộc bọn họ hầu như ai cũng đã nghe đồn, nhớ kỹ cái tên Vương Lâm!
 
Bọn họ làm sao ngờ được là hôm nay không ngờ lại tận mắt thấy được cường giả mạnh nhất trong Dược Thiên Tôn, đệ nhất nhân chỉ dưới Đại Thiên Tôn!
 
Thậm chí khiến bọn họ sợ hãi chính là vừa rồi không ngờ mình còn muốn giết người này!
 
– Cho ta một câu trả lời thuyết phục!
 
Vương Lâm bình tĩnh mở miệng, ánh mắt nhìn về phía lão già đi ra từ thạch thất. Lão già này cũng là Dược Thiên Tôn, tu vi theo Vương Lâm đánh giá thì hẳn đã xông qua tầng mười một, là một trong mười ba người đang dừng lại ở tầng mười hai.
 
Một Lý Phủ đã có hai Dược Thiên Tôn, mười một Thiên Tôn.vương phủ như vậy trong Tổ Thành còn có ba nhà.
 
Vương Lâm đối với vương phủ của Tổ Thành thông qua Lý Phủ đã có chút phán đoán.
 
Lúc trước giá cung của lão tổ truyền ra tiếng cung reo, chứng tỏ cung của lão tổ đã xuất hiện ở phụ cận. Năm đó cung của lão tổ truyền thừa tới tay Lý Quảng thì mất tích không tìm thấy nữa.sau khi phát hiện ra tiếng cung reo, lão phu liền phái hai Kim Tôn đi tìm.
 
Tộc nhân đi ra hành vi có chút cực đoan, mong Bạch Phát Dược Thiên Tôn đừng trách tội. Dù sao thì cung của lão tổ đối với Lý gia cũng rất trọng đại.
 
Lão già nọ dù cố gắng nhìn về phía hai mắt Vương Lâm nhưng hắn mơ hồ cảm nhận được lực trấn áp đến từ kim quang trong mắt đối phương càng ngày càng mạnh.
 
Vương Lâm không mở miệng mà vẫn nhìn về phía lão già nọ.
 
Đúng là tiếng đồn chẳng sai.quả nhiên là như vậy. Vương Lâm này được xưng là đệ nhất nhân dưới Đại Thiên Tôn, ta lúc đó không đến xem, vốn tưởng rằng tin đồn thổi phồng lên, mà người này lại có Hồn Khải tương trợ. Không ngờ hôm nay đối mặt với hắn, ngay cả ánh mắt của hắn cũng khiến ta phải chịu áp lực như vậy.
 
Lão tổ Lý gia bị Vương Lâm nhìn lại, trầm mặc trong chốc lát.
 
Việc này cuối cùng vẫn là do Lý Phủ chúng ta lỗ mãng. Bạch Phát Dược Thiên Tôn vừa tới hoàng thành, chắc là để sắc phong, hay là nghỉ tạm lại tại Lý Phủ chúng ta, để cho người Lý Phủ chúng ta cùng với Dược Thiên Tôn đi tới hoàng thành, hộ vệ đoạn đường này.mà Dược Thiên Tôn có cây cung của lão tổ, cây cung này cũng đã từng trợ giúp các hạ, coi như không phải là người ngoài rồi.
 
Tiễn Các của Lý Phủ ta bên trong có Tiễn Đạo do lão tổ lưu lại, Dược Thiên Tôn có thể tùy ý xem xét, lấy việc này để bù lại sự lỗ mãng của chúng ta. Bạch Phát Dược Thiên Tôn ngươi thấy sao?
 
Lão già nọ ôm quyền vái Vương Lâm một cái.
 
Hắn rất hạ mình, nhưng giờ phút này người trong Lý Phủ lại không hề cảm thấy nhục nhã chút nào, thậm chí nhiều người cảm thấy vốn là phải vậy. Dù sao họ cũng đang đối mặt với đệ nhất nhân chỉ dưới Đại Thiên Tôn!
 
Nhân vật như vậy có thể khiến các Đại Thiên Tôn phải tranh thủ, lúc này tới Lý Phủ, dù là một trong tứ đại vương phủ của Tổ Thành, thực lực vượt qua hầu hết các tông môn nhưng trước mặt Vương Lâm vẫn yếu ớt không chịu nổi một kích!
 
Bọn họ nếu làm Vương Lâm bị thương thì sẽ có Đại Thiên Tôn ra mặt, mà Vương Lâm nếu giết bọn họ thì rất có khả năng sẽ chẳng làm gì được hắn.đây là chênh lệch giữa mạnh và yếu trên Tiên Cương đại lục. Năm đó Minh Đạo Tôn dù rất ít khi rời khỏi hoàng cung nhưng mỗi lần hắn xuất ngoại thì những nơi hắn đi qua không ai không dám không vái chào!
 
Dù là tứ đại vương phủ trước mặt Minh Đạo Tôn cũng phải cực kỳ cung kính và khách khí. Dù sao thì Minh Đạo Tôn cũng là đệ lục dương trong tương lai!
 
Lúc này Vương Lâm đã vượt qua cả Minh Đạo Tôn, Lý Phủ nếu sớm biết cây cung của lão tổ ở trên người Vương Lâm thì tất nhiên sẽ giả bộ như không có chuyện gì, tuyệt không có hành động như vừa rồi.
 
– Tiễn Các?
 
Thần sắc Vương Lâm hơi thay đổi. Lý Phủ này cung kính như thế cũng nằm trong dự liệu của hắn. Hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra lão già này ngoài kiêng kỵ đối với mình còn ẩn chứa một sự khát khao đối với cây cung của lão tổ.
 
Đối phương không thể cướp đoạt, đơn giản chỉ cung kính đối đãi, hi vọng Vương Lâm có thể trả lại cây cung kia.
 
– Cây cung này.
 
Vương Lâm giơ tay phải lên. Chỉ thấy ánh sáng lóe lên, cây cung của Lý Quảng xuất hiện trong tay hắn, lộ ra một khí tức tang thương. Trong nháy mắt cây cung này xuất hiện, hai mắt lão già kia liền lộ ra vẻ kích động.
 
Năm đó hắn đã từng nhìn thấy cây cung này, bị Lý Quảng có được, lúc này lại một lần nữa nhìn thấy nhưng lại là ở trong tay một ngoại nhân.
 
Tộc nhân Lý gia bốn phía trầm mặc nhìn cây cung nọ. Bọn họ có người còn chưa bao giờ nhìn thấy nó nhưng cũng có không ít người đã từng chứng kiến.
 
Cây cung này đối với ta còn có chút tác dụng, đợi ta giải quyết xong hết mọi chuyện sẽ gởi lại nó về nơi này.
 
Vương Lâm chậm rãi nói, tay phải vung lên. Cây cung liền dung nhập vào trong cơ thể, hoàn toàn biến mất.
 
Lão già Lý gia thầm than nhưng không thất vọng. Dù sao đối phương đã hứa, với thân phận của hắn căn bản không cần làm như vậy, như thế là hắn có ý trả lại cây cung. Lúc này được như vậy đã là tốt lắm rồi.
 
Mà điều quan trọng nhất là cây cung này đối phương tìm được, làm sao chỉ có thể vì vô số năm trước có người sở hữu nó mà trả lại lập tức được. Hắn tự hỏi nếu mình ở vị trí Vương Lâm, sợ rằng ngay cả một lời hứa cũng không thèm đưa ra.
 
Đối với việc ở lại Lý Phủ. Vương Lâm cũng không có cự tuyệt. Lúc này đã biết Hứa Lập Quốc ở Tổ Thành, Vương Lâm cũng không nóng lòng khôi phục trí nhớ tiền kiếp trước khi chuyển thế của hắn, lưu lại Lý Phủ này, ở trong Tiễn Các xem Tiễn Đạo của Lý gia.
 
Lưu Kim Bưu kia cực kỳ vui mừng. Hắn có Vương Lâm là chủ nhân, khiến Lý gia phải đối đãi như khách quý, vô cùng sung sướng.
 
Thời gian thoáng một cái đã trôi qua ba ngày. Vào giờ ngọ của ngày thứ ba, trong gió tuyết đang tung bay, bầu trời Lý Phủ đột nhiên xuất hiện rất nhiều sóng gợn. Sóng gợn này khuếch tán ra, trong đó còn tỏa ra từng luồng uy áp.
 
Uy áp này bao phủ Lý Phủ, lập tức khiến người trong đó đi ra, nhìn về phía bầu trời.
 
Chỉ thấy trong sóng gợn nọ, kim quang lóe lên, một người bước ra. Người này mặc thanh bào, thần sắc hơi cao ngạo, trong tay cầm một tấm vải trắng, cúi đầu nhìn xuống mọi người trong Lý Phủ.
 
– Vương Lâm ở đâu, không mau tới tiếp chỉ!
 
– Đọc đi!
 
Giọng nói lạnh như băng của Vương Lâm từ sâu trong Tiễn Các của Lý Phủ chậm rầi truyền ra.
 
– Ngươi.
 
Người mặc thanh bào trên bầu trời sửng sốt. Hắn truyền ý chỉ của Tiên Hoàng, giờ phút này tới đây chẳng khác gì Tiên Hoàng tự thân tới, nhưng Vương Lâm này không ngờ chẳng thèm ra.
 
Do dự một chút, trong lòng người mặc thanh bào này thầm hừ lạnh nhưng không dám biểu lộ ra, cầm chiếu chỉ trong tay bắt đầu đọc.
 
Nội dung cụ thể Vương Lâm không nghe, chỉ nghe được trong chỉ ý của Tiên Hoàng là bảo hắn sáng sớm bảy ngày sau tới Tiên Đạo Điện của hoàng cung tiến hành đại lễ sắc phong!
 
Vương Lâm ở Tử Dương Tông đã từng được biết, mỗi một tu sĩ Dược Thiên Tôn, tự thân Tiên Hoàng mỗi đời đều sắc phong. Đây là một hình thức tượng trưng.
 
Lúc sắc phong sẽ có một màn khiêu chiến và lễ tế, trong dĩ vãng thì cũng chẳng có gì. Dù sao thì Dược Thiên Tôn đã được phân ảnh của Tiên Tổ ở Thiên Tôn Niết tán thành, rất ít người tới tự rước nhục.
 
Người mặc thanh bào kia đọc xong thánh chỉ cũng không thấy Vương Lâm đi ra, trong lòng hơi bất mãn, lưu lại thánh chỉ rồi xoay người rời đi.
 
Đại lễ sắc phong này không biết Liên Đạo Chân sẽ làm thế nào. ở đó hẳn có thể gặp được người điên.
 
Vương Lâm trầm mặc, thần thức đảo qua Đông Thành nhưng không thấy Liên Đạo Phi.