Tiên Nghịch

Chương 1912 Ngàn năm một thuở!

Một ngàn một trăm mười bậc trên núi này, mỗi một trăm bậc là một thành tu vi của bổn tôn! Từ cổ chí kim trong tất cả những Đại Thiên Tôn, không người nào dưới ý chí của bổn tôn có thể bước được sáu trăm bậc.
 
Người nhiều nhất chính là một Đại Thiên Tôn của Tiên Tộc năm đó tên là Đông Lâm. Hắn thất bại ở bậc thứ sáu trăm, sau khi để lại một vật. Bổn tôn đã cho hắn rời khỏi. Về phần ngươi, hãy để cho bổn tôn xem ngươi có thể bước được bao nhiêu bậc!
 
Một thanh âm tang thương lạnh lùng vang lên giữa thiên địa ngay khi Vương Lâm bước lên được một trăm bậc đầu tiên.
 
Theo thanh âm này xuất hiện, chỉ thấy trên những bậc thang thông lên tới đỉnh núi ở phía trước Vương Lâm như thể hóa thành một con giao long, bỗng nhiên hiển lộ ra hình thể, không ngờ chính là một con giao long thật sự. Con giao long này toàn thân đen kịt, hiện ra giữa thiên địa, trong tiếng gào thét làm nổi lên một trận cuồng phong, lao thẳng tới Vương Lâm!
 
Tinh khí ập tới mật, mang theo một mùi hôi thổi theo gió bay đến, như muốn ngăn cản bước chân của Vương Lâm. Xuất hiện ở trên một trăm bậc thang đầu tiên này, trong nháy mắt. Con giao long này tới gần!
 
Hai mắt Vương Lâm lóe lên. Lúc này mặc dù sắc mặt hắn tái nhợt, nhưng không hề lùi bước, mà ngẩng đầu lên, bỗng nhiên giơ tay phải lên, chụp một cái vào hư không. Hình dáng Đại Thiên Tôn ở phía sau kia lập tức lùi lại một chút, từng trận hào quang hắc bạch ngưng tụ ở trên tay phải Vương Lâm, hình thành một cảnh tượng quỷ dị!
 
Chỉ thấy tay phải Vương Lâm, lòng bàn tay thì màu trắng, lưng bàn tay thì màu đen. Ngay khi con giao long nuốt tới, một chưởng ấn về phía ngoài, va chạm với con giao long kia.
 
Tiếng ầm ầm trong nháy mắt vang vọng kinh thiên. Thân thể con giao long kia chấn động, phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, cái đầu khổng lồ lập tức vỡ tan. Sự vỡ tan này với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy tràn ngập toàn thân con giao long. Trong nháy mắt, toàn thân con giao long này hoàn toàn tan rã, hóa thành tro bụi. Tiêu tan giữa thiên địa.
 
Cùng lúc đó, những bậc thang dẫn lên đỉnh núi không còn vặn vẹo nữa. Mà khôi phục lại như thường. Dường như cảnh tượng ở trước mặt Vương Lâm chỉ là ảo giác mà thôi.
 
Vương Lâm phun ra một ngụm máu tươi, ngay khi con giao long kia tan vỡ, tay phải của hắn cũng tiêu tan, như thể biến mất vào trong hư không, nhưng rất nhanh, trong đám hắc khí lượn lờ, lại một lần nữa hình thành một cánh tay mới!
 
Nhưng chân phải của hắn trong khi tay phải va chạm với con giao long, giống như thân thể bị vô số ngọn núi tấn công. Dưới sức mạnh này, chân phải hắn giơ lên, chuẩn bị bước xuống bậc thang thứ chín mươi chín ở phía sau.
 
Một khi bước xuống, sẽ thể hiện là hắn không đi quá được trăm bậc!
 
Ngay khi chân phải mắt thấy chuẩn bị hạ xuống, Vương Lâm phát ra một tiếng rống, thân thể hắn truyền ra tiếng nổ ầm ầm, dựa vào thân thể Cổ Tộc cố gắng chịu đựng sức mạnh này. Chân phải hắn mạnh mẽ đổi hướng, trong lúc giơ lên bỗng nhiên hạ xuống.
 
Nhưng đó không phải bậc thứ chín mươi chín, mà là bậc thứ một trăm!
 
Vương Lâm hít sâu, hắn mơ hồ cảm nhận được dường như ở bên trong thân thể mình sau khi bước lên bậc thứ một trăm, tu vi của Tiên Tộc và sức mạnh của Cổ Tộc như đã có dấu hiệu dung hợp. Hiện tượng này khiến cho tâm thần Vương Lâm chấn động.
 
Trong lúc trầm mặc, Vương Lâm giơ chân lên, lại bước tới. Tốc độ của hắn không nhanh, mỗi một lần chỉ có mười bậc. Nhưng mỗi khi hạ chân xuống đều khiến cho Cổ Đạo Sơn này phát ra tiếng ầm vang.
 
Từ sau bậc thứ một trăm, trên ngọn núi này, uy áp của Cổ Đạo Đại Thiên Tôn bạo tăng lên gấp đôi. Dưới uy áp này, thân thể Vương Lâm dường như không thể chịu nổi. Khi đi tới bậc thứ một trăm năm mươi, thân thể hắn trở nên run rẩy, không thể không dừng lại ở chỗ này.
 
Trên đỉnh núi, ở trên tầng tháp cao nhất, Huyền La nhìn Vương Lâm, ánh mắt lộ ra vẻ đau lòng. Hắn đã có quyết định, một khi Vương Lâm thất bại. Chính mình sẽ liều mạng dù mạo phạm Cổ Đạo Đại Thiên Tôn cũng phải đem hắn đi!
 
Hắn là do ta đưa tới, là vì ta mà đi tới Cổ Tộc, ta nhất định phải mang hắn rời khỏi!
 
Huyền La trầm mặc.
 
Hắn không thể đi qua hai trăm bậc. Huyền La, đệ tử này của ngươi hay là để lại đây đi.
 
Bên trong sương mù đằng sau Huyền La, một thân ảnh nhìn không rõ hình dáng truyền ra lời nói lạnh như băng.
 
Nhưng không đợi Huyền La nói lại, Vương Lâm ở trên bậc thang, trong tiếng gầm nhẹ, ở phía sau hắn hình ảnh mặt trời của Đại Thiên Tôn với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được bỗng nhiên co rút lại.
 
Trong khi nó co rút lại, Vương Lâm ngẩng mạnh đầu. Bước tới từng bước, đứng ở trên bậc thang thứ một trăm sáu mươi.
 
Hắn không hề dừng lại, lại một lần nữa bước tới. Đại Thiên Tôn chi dương ở phía sau hắn không ngừng thu nhỏ lại, giống như hóa thành một sức mạnh dung nhập vào trong cơ thể Vương Lâm, khiến cho Vương Lâm bước lên được bậc thứ một trăm bảy mươi, một trăm tám mươi, một trăm chín mươi. Cuối cùng, khi Đại Thiên Tôn chi dương đã thu nhỏ lại tới cực hạn. Ngay khi nó hoàn toàn biến mất, chân Vương Lâm đã bước lên bậc thang thứ hai trăm!
 
Ngay khi hắn hạ chân xuống, trong ngọn tháp trên đỉnh núi, thân ảnh bên trong sương mù thở nhẹ ra một tiếng.
 
Huyền La kia hai mắt sáng ngời, trên mặt lần đầu tiên lộ ra một nụ cười.
 
Thiêu đốt Đại Thiên Tôn chi dương, đổi lấy khí lực để bước lên bậc thứ hai trăm, đó cũng là một cách. Nhưng một trăm bậc cuối cùng này hắn sẽ làm thế nào để vượt qua.
 
Thân ảnh mơ hồ kia chậm rãi mở miệng.
 
Trên bậc thang của Cổ Đạo Sơn, ngay khi Vương Lâm bước lên bậc thang thứ hai trăm, trên bốn cây cột lớn xung quanh ngọn tháp trên đỉnh núi, trong bốn người đang khoanh chân ngồi, một người mặc áo xám trên cây cột phía bắc bỗng nhiên mở đôi mắt thủy chung vẫn nhắm. Bên trong mắt hắn lóe lên ánh sáng màu xám, thân thể người này nhoáng lên một cái, lập tức biến mất hoàn toàn.
 
Lúc hiện ra hắn đã ở trên những bậc thang này, cất bước đi về phía Vương Lâm. Hắn vung tay áo, giơ tay phải lên, trên mặt không có một biểu hiện gì, giống như là đang đeo một mặt nạ da người. Khi hắn tới, liền điểm một chỉ về phía Vương Lâm!
 
Một chỉ này hạ xuống, thiên địa biến hóa, dường như trong chớp mắt, trời cao bị phá thủng một lỗ, khiến cho mặt đất run rẩy, Cổ Đạo Sơn chấn động.
 
Đồng tử trong mắt Vương Lâm co rụt lại. Trong mắt hắn, một chỉ này có thể so với Đại Thiên Tôn!
 
Người áo xám như là mang mặt nạ này không ngờ lại có sức mạnh của Đại Thiên Tôn. Người này là ai!
 
Vương Lâm không kịp suy nghĩ nhiều, một chỉ kia đã tới, lao thẳng tới mi tâm hắn.
 
Nếu bị một chỉ này điểm trúng, thì cho dù Vương Lâm có thân thể của Cổ Tộc cũng không thể chịu được, nhất định sẽ hình thần câu diệt!
 
Trong lúc nguy cơ, sức mạnh của Đại Thiên Tôn chi dương mà Vương Lâm hấp thụ vào trong cơ thể trong quá trình hắn đi từ bậc một trăm năm mươi tới bậc hai trăm từ trong cơ thể hắn ầm ầm bộc phát ra.
 
Thậm chí Vương Lâm còn vận chuyển tu vi trong cơ thể, bổn nguyên hiển lộ ra, còn có chín mươi chín hư ảnh hiện ra bên ngoài thân thể. Hắn giơ tay phải lên, hướng về phía một chỉ kia bỗng nhiên đánh một quyền!
 
Một quyền này xuất ra, ở phía Vương Lâm xuất hiện hư ảnh của Đạo Cổ, Cổ Thần, Cổ Yêu, Cổ Ma, đồng loạt đánh ra một quyền! Thậm chí trên không trung phía trên hư ảnh Đạo Cổ còn xuất hiện hào quang màu vàng. Hào quang này hình dáng mơ hồ, nhưng tản mát ra tiên khí tinh thuần, còn có sức mạnh Cổ Tộc lượn lờ, cũng tạo thành một quyền.
 
Trên thân thể Vương Lâm lúc này còn tản mát ra rất nhiều hắc khí. Hắc khí này toát ra vẻ sát lục và điên cuồng, còn có lôi đình tồn tại, tạo thành một quyền sát lục lôi đình theo đó đánh ra!
 
Tiếng nổ ầm ầm liên tục vang vọng trên Đạo Cổ Sơn, vang khắp thiên địa. Truyền khắp bốn phía.
 
Một chỉ của người áo xám kia sụp đổ, thân thể hắn nhoáng lên một cái, đứng ở nơi đó không hề cử động, chỉ liếc nhìn Vương Lâm một cái đầy thâm ý, rồi sau đó xoay người đi lên đỉnh núi, khi biến mất khỏi tầm mắt Vương Lâm lại xuất hiện trên cây cột lớn ở phía bắc ngọn tháp. Hắn khoanh chân ngồi xuống, lại nhắm mắt lại.
 
Khóe miệng Vương Lâm phun ra máu tươi, hư ảnh Đạo Cổ phía sau tiêu tan, kế cả hào quang màu vàng tản mát ra tiên khí tinh thuần kia cũng theo đó mà tan đi. Hắn hít thở dồn dập. Nhưng đứng vững ở trên bậc thứ hai trăm này!
 
Ngay khi đứng vững được, hắn cảm nhận được rõ ràng sức mạnh Cổ Tộc trong cơ thể, tu vi tiên lực với một phương thức kỳ dị đang dần dần dung hợp khiến cho hắn không thể tưởng tượng được. Sự dung hợp này dưới uy áp trên Cổ Đạo Sơn bị cưỡng ép ngưng tụ lại với nhau.
 
Thiên Tôn của Tiên Tộc cũng được, mà Dược Thiên Tôn cũng được, đều không thể bước lên Đạo Cổ Sơn của bổn tôn. Chỉ có Đại Thiên Tôn mới có thể, ngươi có thể bước lên bậc thứ hai trăm, đã sơ bộ có được sức mạnh của Đại Thiên Tôn. Tiếp tục đi lên đi. để bổn tôn xem ngươi có thể đi lên bậc thang thứ ba trăm được không.
 
Thanh âm lạnh lùng trong khi Vương Lâm đang thở dốc lại vang lên.
 
– Cổ Đạo Đại Thiên Tôn, hắn là đệ tử của ta!
 
Tiếng gầm nhẹ của Huyền La từ trên đỉnh núi bỗng nhiên truyền ra. Cùng lúc đó, một đạo cầu vồng từ trong ngọn tháp trên đỉnh núi nhanh chóng bay tới, ở bên cạnh Vương Lâm hóa thành Huyền La.
 
Hắn là do ta mang tới, ta muốn đưa hắn đi! Cổ Đạo Đại Thiên Tôn, Huyền La ta sống vì Đạo Cổ nhất mạch, chưa bao giờ lo cho được mất của bản thân, từ xưa tới nay Huyền La ta chưa bao giờ có bất cứ một câu oán hận nào, một lòng vì Cổ Tộc ta!
 
Nhưng hôm nay, Huyền La khẩn cầu Cổ Đạo Đại Thiên Tôn, hãy để ta dẫn đệ tử của ta đi!
 
Huyền La ngẩng đầu, nhìn đỉnh núi kia, nói ra từng chữ một, trong giọng nói lộ ra một sự quyết tâm.
 
Đỉnh núi yên lặng, hồi lâu sau, thanh âm lạnh lùng kia dường như có một chút hòa hoãn.
 
– Huyền La, năm đó khi ngươi mới trở thành Đại Thiên Tôn, bổn tôn từng để xuất muốn nhận ngươi làm đệ tử, theo bổn tôn ở lại trên Đạo Cổ Sơn này. Vì ngươi muốn bảo vệ cho Đạo Cổ nhất mạch nên không muốn quanh năm ở nơi này, cho nên đã cự tuyệt.
 
Ngươi bảo vệ Đạo Cổ nhất mạch, tất cả mọi chuyện từ xưa tới nay bổn tôn đều nhìn thấy rõ. Đây là lần đầu tiên ngươi khẩn cầu, bổn tôn đồng ý, nhưng đây cũng là lần cuối cùng.
 
Thần sắc Huyền La lộ ra vẻ phức tạp, hắn hướng về phía ngọn tháp trên đỉnh núi vái một cái, chuẩn bị mang Vương Lâm đang suy yếu rời khỏi.
 
– Sư tôn Đệ tử còn có thể!
 
Vương Lâm hít sâu, đứng thẳng người lên.
 
– Ngươi… Ánh mắt Huyền La lộ ra vẻ lo lắng.
 
Sư tôn, uy áp trên những bậc thang của Đạo Cổ Sơn này là nơi tu luyện tốt nhất cho đệ tử, đệ tử muốn tiếp tục đi!
 
Ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ kiên định, sau khi vái Huyền La một cái, hắn bỗng nhiên xoay người bước lên bậc thứ hai trăm linh một!
 
Ngay khi chân hắn hạ xuống, từ trong cơ thể Vương Lâm truyền ra tiếng vang không thể chịu đựng nổi, nhưng hai mắt hắn lại cực kỳ sáng ngời.
 
Sức mạnh Cổ Tộc trong cơ thể ta tồn tại nhờ huyết mạch, tu vi của Tiên Tộc kia tồn tại nhờ bổn nguyên, nhưng hai loại này lại thủy chung không thể dung hợp.
 
Năm đó ở trong động phủ giới ta đã từng cố gắng dung hợp, nhưng lại thất bại. Hai loại lực lượng này không hòa hợp chỉ có thể phân tán ra ở trong cơ thể ta.
 
Nhưng lúc này, ở nơi không có chỗ nào có thể tốt hơn này ta có thể dung hợp được Tiên Cổ! Cổ Đạo Đại Thiên Tôn là đương kim đệ nhất nhân của Tiên Cương, uy áp của hắn chính là sự trợ giúp tốt nhất cho sự dung hợp Tiên Cổ!
 
Vương Lâm rất muốn bước trên những bậc thang này, vì trong hai trăm bậc thang trước hắn cảm nhận được cơ hội khiến cho mình có thể dung hợp được Tiên Cổ. Đối với hắn mà nói, đây là cơ hội ngàn năm một thuở!