Tiên Nghịch

Chương 1914 Yêu cầu tới từ hoàng cung

Tiếng động không lớn, không kinh thiên động địa nhưng không ngờ trong nháy mắt lại truyền ra từ trên người Vương Lâm. Một luồng uy áp chẳng hề kém so với Cổ Đạo Sơn phát tán ra!
 
Luồng uy áp này đủ để khiến thần sắc tất cả mọi người cảm thụ được phải đại biến, động dung khiếp sợ!
 
Phải biết rằng uy áp của Cổ Đạo Sơn đến từ Cổ Đạo Đại Thiên Tôn, cường giả đệ nhất Tiên Cương! Nhưng hôm nay uy áp lan ra từ trong thân thể Vương Lâm lại có thể so sánh với Cổ Đạo Sơn!
 
Loại chuyện này có hàm nghĩa khiến người ta phải hoảng sợ!
 
Theo hai tiếng này ầm vang, cả Cổ Đạo Sơn kịch liệt chấn động, bụi đất bay lên giống như cả ngọn núi sắp sửa sụp đổ. Đầu lâu màu xám do một quyền của hai người áo xám chồng chất lên nhau hóa thành ở phía trước Vương Lâm ba trượng phát ra tiếng kêu thảm thiết chói tai.
 
Đầu lâu đó như bị cuồng phong quét ngang, dùng tốc độ mắt thường có thể trông thấy mà tiêu tán, hóa thành hư vô. Đồng thời một quyền do thân ảnh hai người áo xám kia hợp thành cũng vỡ vụn cả cốt nhục, ầm ầm sụp đổ!
 
Trong khi sụp đổ, thân ảnh bọn họ giống như bị một lực lượng trùng kích, lập tức bị cuốn đi, ở trong không trung lại hóa thành hai người một lần nữa, sau đó đồng loạt phun máu tươi, khuôn mặt như nước giếng cổ không dao động lúc này lộ ra vẻ không thể tin nổi.
 
Hai người bọn họ sau khi phun máu tươi, thân thể vẫn không thể không lui lại phía sau. Bị lực lượng một tiếng rống của Vương Lâm đẩy xa ra ngàn trượng.
 
Cổ Đạo Sơn trong tiếng ầm vang, từ trong tháp cao trên đỉnh núi, một bàn tay đen kịt ngập trời biến ảo ra, đón gió lớn lên, trong nháy mắt liền hóa thành khoảng trăm trượng, giống như một ngọn Ngũ Chỉ Sơn ầm ầm đè xuống phía Vương Lâm.
 
Ngũ Chỉ Sơn nọ va chạm với tiếng gầm ẩn chứa uy áp do lực lượng không phải tiên, không phải cổ vận chuyển tuần hoàn trong người Vương Lâm hình thành.
 
Tiếng ầm ầm vang vọng không gian. Ngọn Ngũ Chỉ Sơn màu đen kia chấn động kịch liệt, bị cuốn đi, biến mất trên bầu trời. Vương Lâm bị lực lượng chấn động thân thể, lực lượng dung hợp kỳ dị trong cơ thể cũng bị chia lìa. Bản nguyên và lực lượng Cổ Tộc trở lại vị trí ban đầu. Luồng lực lượng Tiên Cổ dung hợp đã bắt đầu vận chuyển tuần hoàn vòng thứ hai trong cơ thể Vương Lâm, chẳng qua tốc độ đã chậm lại, giống như cần phải mất mười năm mới vận chuyển xong vòng tuần hoàn này.
 
Huyền La ở phía sau thấy cảnh tượng này phải hít sâu một hơi.
 
Ở trong tháp cao kia, sau khi trầm mặc nửa ngày, giọng nói lạnh lùng lại vang lên.
 
– Đi lên đi, bổn tôn sẽ thức tỉnh Hồn Huyết cho ngươi.
 
Sắc mặt Vương Lâm tái nhợt, đứng ở bậc thang thứ ba trăm, không nói gì mà mở miệng, cất bước đi về phía trước một bước, bước chân hạ xuống trên bậc thang thứ ba trăm linh một. Trong tích tắc này, giọt Hồn Huyết trong cơ thể hắn chợt bị hòa tan, biến mất trong cơ thể hắn, hoàn toàn dung hợp với thân thể.
 
Hắn đã không cần Cổ Đạo Đại Thiên Tôn ra tay cũng có thể khiến Hồn Huyết dung hợp hoàn mỹ trong thân thể, huyết mạch truyền thừa cũng dần dần thể hiện ra.
 
Đứng nơi đó, Vương Lâm trầm mặc. Hướng về phía đỉnh Cổ Đạo Sơn ôm quyền vái một cái.
 
– Đa tạ Cổ Đạo Đại Thiên Tôn đã giúp cho.
 
Vương Lâm cũng không phải là người lỗ mãng. Hắn lúc này có chênh lệch rất lớn so với Cổ Đạo Đại Thiên Tôn, dù Cổ Đạo đã từng nói sau ba trăm bậc thang sẽ cho hắn rời đi nhưng Vương Lâm vẫn chôn chặt bất mãn của hắn đối với Cổ Đạo trong lòng, vái đối phương một cái.
 
Huống hồ còn có thể khiến Tiên Cổ dung hợp trong thân thể, một vái này chính là dành cho uy áp mà Cổ Đạo Đại Thiên Tôn ban tặng. Có lẽ đây chỉ là chuyện ngẫu nhiên, có lẽ đây lại là ý định của Cổ Đạo Đại Thiên Tôn.
 
Nhưng dù là thế nào thì Vương Lâm cũng hiểu rõ, Cổ Đạo Đại Thiên Tôn thân là cường giả đệ nhất Tiên Cương đại lục. Vương Lâm lại vái hắn lần thứ hai.
 
– Ngươi yên tâm. Bổn tôn đã từng nói. Ngươi nếu vượt qua được ba trăm bậc thì sẽ cho ngươi rời đi. Hôm nay ngươi đã vượt qua, xuống núi đi thôi!
 
Một hồi lâu, từ trên tháp cao kia truyền ra giọng nói lạnh lùng của Cổ Đạo Đại Thiên Tôn.
 
Lời nói này cách lời nói trước một khoảng thời gian, giống như Cổ Đạo Đại Thiên Tôn này còn trầm tư vậy.
 
Vương Lâm không nói gì mà xoay người đi về phía chân núi, đi tới trước người Huyền La. Hắn thấy bên ngoài thân thể Huyền La mơ hồ đã thu hồi dao động. Hiển nhiên là nếu vừa rồi Cổ Đạo nuốt lời thì Huyền La sẽ ra tay.
 
– Sư tôn.
 
Vương Lâm nói khẽ. Hành động của Huyền La khiến trong lòng Vương Lâm đối với Cổ Tộc đã có một khe ngăn cách nhưng vẫn cảm thấy ấm áp.
 
– Đi thôi.
 
Huyền La nhìn Vương Lâm thật sâu một cái, ẩn giấu chấn động về Cửu Khúc Tam Tướng, vung tay áo lên cuốn lấy Vương Lâm, hóa thành một đạo cầu vồng bay thẳng lên bầu trời.
 
Cho tới khi hai người hắn biến mất, hai người áo xám bị thương trên Cổ Đạo Sơn mới trở lại trên cây cột, phức tạp nhìn về phía xa xa, lại một lần nữa nhắm mắt ngồi xuống.
 
Hồi lâu từ trong tháp cao truyền ra tiếng thở dài.
 
Thân ảnh trong sương mù trên tầng đỉnh tháp đứng lên, bên ngoài thân thể vẫn có sương mù bao phủ, đi tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài trời, ánh mắt giống như nhìn về hướng Huyền La và Vương Lâm ở phía xa xa.
 
Huyền La mang theo Vương Lâm sau mấy ngày liền về tới Đạo Cổ hoàng thành, tiến vào ngọn núi phía sau Đạo Cổ Điện, vào nhà gỗ của Vương Lâm, ở lại đó một thời gian.
 
Đối với cảnh tượng chỗ Cổ Đạo, Huyền La cũng không hỏi tới. Vương Lâm không giải thích, coi như việc đó chưa từng phát sinh. Huyền La cũng dấu trong lòng, theo thời gian một tháng dần dần giống như tan thành mây khói.
 
Trong một tháng này, Vương Lâm bế quan đả tọa trong nhà gỗ. Chuyến đi này của hắn lên Cổ Đạo Sơn đã đi qua rất nhiều địa phương, hấp thu rất nhiều bản nguyên, khiến bản nguyên lực của Hằng Nhạc Sơn cũng tăng trưởng không ít, tu vi có tiến bộ.
 
Bản nguyên lực và Cổ Tộc lực trong cơ thể hắn trong một tháng này giống như trở lại vị trí cũ, bản nguyên ngưng tụ ra chân thân như trước, Cổ Tộc lực cũng hóa thành hai mươi bảy tinh điểm ở mi tâm và hai mắt.
 
Nhìn vẫn tầm thường như vậy nhưng chỉ có mình Vương Lâm biết lúc này hắn chỉ cần động tâm niệm một cái liền khiến Tiên Cổ trong nháy mắt dung hợp. Hóa thành lực lượng bộc phát ngắn ngủi.
 
Uy áp trong lực lượng nọ có thể so với Cổ Đạo Sơn!
 
Theo sự tăng trưởng của tu vi bản nguyên và Cổ Tộc lực, sự dung hợp ngắn ngủi đó sẽ kéo dài ngày càng lâu, lực lượng bộc phát ra ngày càng mạnh! Cho tới một ngày khi hoàn toàn dung hợp thì không phải chỉ có thể dung hợp ngắn ngủi như hiện tại mà hắn có thể được lực lượng như Cổ Đạo Đại Thiên Tôn.
 
Lúc này trong thân thể hắn có một luồng lực lượng Tiên Cổ sau khi dung hợp vẫn đang chậm rãi chuyển động, còn rất lâu mới hoàn thành vòng tuần hoàn thứ hai.
 
Một ngày nọ, Vương Lâm dừng đả tọa, mở hai mắt, trong mắt lóe sáng, tay phải giơ lên. Phía trước hắn liền xuất hiện một cái ống tròn. Hắn trầm ngâm một lát, bỗng nhiên mở ra. Trong ống chỉ có một chút chất lỏng tỏa ra mộc bản nguyên lực tinh thuần.
 
Lấy một giọt ra, Vương Lâm dung nhập vào bên trong thân thể. Một giọt chất lỏng lập tức tiêu tán. Cùng lúc đó, mộc bản nguyên trong thân thể Vương Lâm điên cuồng tăng trưởng với tốc độ mà mắt thường có thể trông thấy.
 
Ba ngày sau Vương Lâm lại dung nhập một giọt nữa, khiến mộc bản nguyên trong cơ thể đã rất nhanh tiến tới trình độ chân thân.
 
Lại qua thêm nửa tháng, tất cả chất lỏng trong ống này đều đã bị Vương Lâm hấp thu. Sau đó Vương Lâm ngồi xuống đả tọa, lập tức thân thể xuất hiện hình ảnh chồng lên. Chỉ thấy ngũ hành chân thân chợt nhoáng lên. đứng trước người Vương Lâm.
 
Sắc mặt ngũ hành chân thân như thường, đứng trước mặt Vương Lâm, thân thể tỏa ra ánh sáng không màu, trong đó ánh sáng đại biểu cho mộc bản nguyên và kim bản nguyên hơi lờ mờ, không sáng bằng ba màu sắc khác nhưng dần dần màu đại biểu cho một bản nguyên càng ngày càng sáng như ngọc. Cho tới mấy ngày sau, ánh sáng đại biểu cho mộc bản nguyên bất ngờ đạt tới trình độ như ba đạo bản nguyên thủy, hỏa, thổ!
 
Ngũ hành chân thân nhoáng lên, từ trong đó phân ra làm bốn đạo thân ảnh và một quầng sáng. Bốn thân ảnh vừa xuất hiện, ngoài tam đại bản nguyên là thủy, hỏa, thổ tam đại bản nguyên, bất ngờ lại có thêm một người. Đó chính là mộc bản nguyên chân thân của Vương Lâm!
 
Ở giữa bốn bản nguyên chân thân này chính là một quầng sáng màu vàng. Đó là kim bản nguyên. Nó còn chưa ngưng tụ ra chân thân.
 
Vương Lâm mở hai mắt nhìn về phía quầng sáng màu vàng, thần sắc lộ vẻ chần chừ. Một lát sau ánh mắt hắn lộ vẻ quyết đoán, tay phải giơ lên. Lập tức trong tay hắn xuất hiện một mảnh nhỏ màu vàng.
 
Mãnh nhỏ này chính là mảnh vỡ của Thiên Không Thành, là vật Vương Lâm đoạt được trên phố dài tại Tổ Thành Tiên Tộc. Trước kia hắn cũng chưa luyện hóa, dung hợp hoàn toàn, lúc này lấy ra, phối hợp với rất nhiều kim bản nguyên lực mà hắn được Huyền La chỉ dẫn trong mấy tháng qua, muốn chúng dung hợp làm một, khiến ngũ hành chân thân tiến tới trình độ đại viên mãn cuối cùng!
 
Một khi kim bản nguyên ngưng tụ ra chân thân thì uy lực của ngũ hành chân thân sẽ tăng vọt, đồng tời cũng có thể nghiệm chứng phân tích và suy đoán của Vương Lâm khi còn ở trên biển mênh mông khi đi tới Cổ Tộc.
 
Ngũ hành chân thân của ta đại thành, nếu tu vi của ta có thể gia tăng thì chứng tỏ suy đoán của ta là đúng!
 
Vương Lâm không hề do dự nữa, há mồm phun ra một luồng khí màu vàng, bao phủ lấy mảnh vỡ của Thiên Không Thành, sau đó dung hợp với quầng sáng màu vàng của kim bản nguyên.
 
Thời gian trôi quan, đảo mắt đã lại qua một tháng.
 
Từ khi Vương Lâm và Huyền La trở về Đạo Cổ hoàng thành, lúc này đã qua hai tháng rưỡi. Trong những ngày này, Vương Lâm vẫn luôn ngồi trong nhà gỗ, không bước ra ngoài nửa bước. Huyền La đã từng tới hai lần, ở bên ngoài nhà gỗ trầm tư một chút, biết Vương Lâm đang ngưng tụ bản nguyên, không có gì nguy hiểm liền xoay người rời đi.
 
Vào sáng sớm một ngày nọ, vào lúc ánh mắt trời đầu tiên trên không phủ xuống mặt đất, vuốt ve sơn cốc như đào viên này, một ngọc giản từ Đạo Cổ Điện nhanh chóng bay về phía này, vờn quanh nhà gỗ vài vòng, cuối cùng rơi trên thảm cỏ phía trước nhà gỗ, nằm đó bất động.
 
Nhưng một lát sau, ngọc giản run lên, hóa thành một đạo cầu vồng bay vào trong nhà gỗ, bị Vương Lâm thần sắc bình tĩnh đang ngồi khoanh chân dùng hai ngón tay kẹp lấy.
 
Thần thức hắn đảo qua ngọc giản một cái. Đây là một ngọc giản truyền âm, lời nói bên trong không nhiều, chỉ đưa ra một yêu cầu.
 
Mười ngày sau Đạo Cổ hoàng tôn tổ chức đại lễ phong hậu.
 
Thần sắc Vương Lâm như thường, thu hồi thần thức từ trong ngọc giản nọ. Ngọc giản này là từ hoàng cung của Đạo Cổ đưa tới, yêu cầu Vương Lâm tham gia đại lễ này.
 
Ngọc giản này có thể được đưa tới đây, hiển nhiên sư tôn đã đồng ý. Như vậy thì xem ra đại lễ này đối với Đạo Cổ nhất mạch rất quan trọng rồi.
 
Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ trầm ngâm.
 
Đạo Cổ hoàng tôn này tuyển phi mấy trăm năm, hôm nay rốt cục lựa chọn được một vị sắc phong làm hoàng hậu. Ta nên đi hay không đây.
 
Vương Lâm lúc này dung hợp kim bản nguyên tới mức mấu chốt. Hắn cũng không muốn tham gia cái lễ phong hậu gì đó này.