Tiên Nghịch

Chương 1923 Hoàng tôn tương lai

Thân ảnh của Vương Lâm dừng lại ở trên bầu trời khiến cho tất cả tộc nhân Đạo Cổ ở nơi đây chú ý, còn khiến cho Thánh Hoàng Tổ Diệp Vi kia cũng ngưng thần nhìn lại.
 
Đó là một đại hán rất bình thường, hắn đứng trong đám người, dường như không hề chớp mắt, tu vi cũng chỉ mới đạt tới trình độ Bát tinh Cổ Thần, còn chưa được xưng là thánh.
 
Tộc nhân của Đạo Cổ như vậy trong Đạo Cổ nhất mạch này có số lượng rất nhiều, lúc bình thường tuyệt sẽ không có người nào để ý tới. Nếu không phải ở trong hoàng cung này khắp nơi đều có Truyền Tống Trận đem rất nhiều tộc nhân của Đạo Cổ truyền tống đến thì người này cũng sẽ không xuất hiện ở nơi này.
 
Bị nhiều người để ý như vậy nhưng thần sắc đại hán này rất bình tĩnh, không hề để ý tới mà vẫn nhìn Vương Lâm như trước, thần sắc hiện lên một vẻ cảm khái.
 
Bên trong thân thể hắn không có nhiều hơn một tia huyết mạch của Đạo Cổ hoàng tộc, tia huyết mạch này đến từ Diệp Mịch. Diệp Mịch là người trong hoàng tộc. Máu tươi của hắn đã biến thành hậu nhân bên trong động phủ giới, dù nhiều hay ít thì cũng là huyết mạch của hoàng tộc.
 
La Trần.
 
Vương Lâm nhìn đại hán kia, trầm mặc ở giữa không trung, trong hai mắt cũng lộ ra vẻ cảm khái.
 
Đại hán này chính là La Trần, là cố nhân đã dung hợp với Vọng Nguyệt, tặng Cổ Thần Tinh cho hắn, chứng kiến lễ Cổ Tộc trưởng thành của Vương Lâm. Nhìn La Trần, những cảnh tượng trong động phủ giới không khỏi hiện lên trong lòng Vương Lâm.
 
Vương Lâm than nhẹ một tiếng, ôm Tống Trí đã dung nhập tàn hồn của Lý Mộ Uyển từ trên trời hạ xuống, đi về phía La Trần. Tộc nhân của Đạo Cổ phía dưới cả đám đều theo tiềm thức lui về phía sau lộ ra một khoảng trống.
 
Vương Lâm đứng ở trước mặt La Trần, nhìn gương mặt quen thuộc ở trước mắt này.
 
La Trần bái kiến đại nhân.
 
Đại hán kia than nhẹ, ôm quyền hướng về Vương Lâm vái một cái.
 
Ngươi tách ra từ trong cơ thể Vọng Nguyệt khi nào?
 
Vương Lâm nhìn đối phương nói.
 
Khi đi theo Huyền Tôn trở về đây, Huyền Tôn đã giúp ta tách ra khỏi Vọng Nguyệt.
 
Đại hán bình tĩnh mở miệng, hai mắt nhìn Vương Lâm. Thanh niên trước mắt này năm đó hắn đã từng gặp, khi đó đối phương còn rất nhỏ bé, nhưng hôm nay khi gặp lại cũng đã trở thành một Đại Thiên Tôn, thậm chí còn giết cả Đạo Cổ hoàng tôn. Toàn bộ hoàng cung, ngay cả Thánh Hoàng Tổ kia cũng không thể ngăn cản, chỉ có thể mở đại trận ra để cho người này rời khỏi.
 
Thời gian thay đổi mọi thứ vốn chỉ là hình dung cảnh vật, nhưng đó có lẽ chính là nguyên nhân gây nên sự cảm khái kia của La Trần.
 
Sao lại không đến tìm ta.
 
Vương Lâm nhẹ giọng nói.
 
Đại hán kia cười khổ, lắc đầu không nói. Hắn đã sớm biết Vương Lâm tới hoàng thành của Đạo Cổ, cũng đã có ý định tới tìm đối phương. Nhưng thân phận của Vương Lâm quá cao, là đệ tử duy nhất của Huyền La, lại là người bảo vệ cho Đạo Cổ nhất mạch. Còn hắn chỉ là một nhân vật nhỏ trong bộ tộc Đạo Cổ mà thôi.
 
Sự chênh lệch như vậy khiến cho hắn dừng bước.
 
Nhìn đối phương cười khổ, Vương Lâm trầm mặc. Hắn mơ hồ có thể cảm nhận được suy nghĩ của La Trần, thầm than một tiếng.
 
Giúp ta một việc.
 
Vương Lâm nhẹ giọng nói.
 
Xin đại nhân cứ phân phó.
 
La Trần hai tay ôm quyền, thanh âm như chém đinh chặt sắt.
 
Ngươi hẳn là đã biết sự tồn tại của Diệp Mịch Vương Lâm nhìn La Trần kia.
 
La Trần gật đầu. Sau khi hắn đi tới Đạo Cổ nhất mạch này, từ Huyền La đã biết được tất cả nhân quả của mọi chuyện, biết được nguồn gốc huyết mạch của mình.
 
Giúp ta chiếu cố hậu nhân của Diệp Mịch.
 
Vương Lâm ngẩng đầu nhìn xa xa bên ngoài Đạo Cổ hoàng thành.
 
Tuân mệnh, hiện giờ La Trần vốn đang ở trong phủ đệ của Diệp Mịch đại nhân.
 
La Trần lập tức mở miệng. Trong hoàng thành của Đạo Cổ hắn không có nhà, năm đó sau khi từ Đạo Cổ Điện đi xuống, hắn không chọn ở lại trong dãy núi hoang vu kia mà dựa vào cảm ứng của huyết mạch tìm được hậu nhân của Diệp Mịch. Hậu nhân của Diệp Mịch tuy là hoàng tộc, nhưng cũng rất nghèo túng, chỉ có một tòa phủ đệ kia.
 
Đối với việc La Trần tới, hậu nhân của Diệp Mịch đã tiếp nhận.
 
Trên mặt Vương Lâm lộ ra một nụ cười mỉm. Nụ cười này mang theo một vẻ hồi tưởng, mang theo sự cảm khái. Sau khi hắn nhìn đại hán cố nhân này thật sâu liền giơ tay trái lên, trong lòng bàn tay chợt lóe lên ngân quang, đặt lên ngực của La Trần.
 
Thân thể La Trần bỗng run lên kịch liệt, toàn thân lóe lên ngân quang. Ngân quang kia chói mắt khiến cho tất cả mọi người đang nhìn vào lúc này đều đau nhói bất giác thu ánh mắt lại.
 
Hồn Huyết!
 
Thánh Hoàng Tổ Diệp Vi kia ngay khi nhìn thấy cảnh tượng này thần sắc bỗng nhiên biến đổi.
 
Hai mắt Huyền La cũng sững lại nhìn Vương Lâm cùng với La Trần, trong mắt lộ ra một vẻ phức tạp than nhẹ.
 
Thân thể La Trần trong lúc run rẩy cảm nhận rõ từ trong bàn tay Vương Lâm truyền ra một hơi ấm dạt dào. Hơi ấm này dũng mãnh đi vào trong cơ thể hắn lập tức dung hợp với huyết mạch, khiến cho huyết mạch của hắn trong nháy mắt đã trở nên vô cùng tinh thuần. Thân thể hắn vốn chỉ có một tia huyết mạch của hoàng tộc, lúc này đang dần trở nên tinh thuần hơn, bộc phát ra một uy lực của huyết mạch có thể so với Đạo Cổ hoàng tôn trước kia!
 
Hồi lâu sau Vương Lâm thu tay trái lại. Hắn lấy Hồn Huyết lực của bản thân lấy ra một tia dung nhập vào thân thể La Trần khiến cho La Trần nhờ có huyết mạch này mà đã có được tư cách trở thành Đạo Cổ hoàng tôn.
 
Năm đó ngươi tặng ta Cổ Thần Tinh, hôm nay lại bảo vệ hậu nhân của Diệp Mịch, ta tặng ngươi huyết mạch của hoàng tộc, đó là để đền đáp!
 
Vương Lâm vung tay áo. Mang theo Tống Trí đã dung nhập tàn hồn của Lý Mộ Uyển hóa thành một đạo cầu vồng lao thẳng lên trời trong nháy mắt đã biến mất không thấy, chỉ còn lại tộc nhân của Đạo Cổ ở trên mặt đất nhìn lên trời thật lâu không nói gì.
 
Huyền La nhìn về hướng Vương Lâm rời khỏi rất lâu, sự buồn bã tràn ngập trong lòng hóa thành một tiếng thở dài. Hắn cũng không nói thêm điều gì, cũng không nhìn Thánh Hoàng Tổ Diệp Vi kia mà ánh mắt hắn nhìn lên người La Trần.
 
Ta vẫn còn nhớ, ngươi tên là La Trần phải không?
 
La Trần tham kiến Huyền Tôn.
 
Ngân quang toàn thân La Trần hoàn toàn tiêu tan, giống như là ngưng tụ vào trong cơ thể hắn. Sau khi nghe thấy Huyền La nói chuyện với mình, hắn lập tức quỳ xuống ở đó thần sắc cực kỳ cung kính.
 
Huyền La nhìn La Trần, trong mắt lộ ra một vẻ trầm ngâm, giống như trong lòng đang cân nhắc và quyết định một cái gì đó. Một lát sau, trong mắt hắn lộ ra vẻ quyết đoán, hướng về phía La Trần gật đầu.
 
Ta chọn hắn!
 
Huyền La chỉ vào La Trần, nhìn về phía Thánh Hoàng Tổ Diệp Vi kia nói.
 
Diệp Vi lộ ra một vẻ chần chừ, ánh mắt tập trung lên người La Trần, hồi lâu sau bà ta thở dài.
 
Lão thân phải tiếp tục bế quan, còn về việc tuyển chọn hoàng tôn, xin mời Huyền Tôn định đoạt.
 
Bà ta vừa nói xong liền xoay người đi về phía cổ quan tài bằng gỗ trong đám tử quang. Theo tử quang tiêu tan, cỗ quan tài gỗ lại chìm vào sâu trong lòng đất.
 
Sau tất cả mọi việc diễn ra trong hoàng cung của Đạo Cổ này, từ đẩu tới cuối Cổ Đạo Đại Thiên Tôn đều không xuất hiện, thậm chí sứ giả đưa lễ của Cổ Đạo Đại Thiên Tôn kia cũng chưa từng lộ diện, dường như là có ý tránh mặt.
 
Cho dù là Đạo Cổ hoàng tôn tử vong, Cổ Đạo Đại Thiên Tôn kia là người bảo vệ hoàng tộc cũng vẫn không có một hành động gì. Hết thảy chuyện này tộc nhân của Đạo Cổ ở nơi đây không hề nói với nhau, mà đem sự nghi ngờ này chôn sâu vào tận đáy lòng.
 
Nghi ngờ về việc Cổ Đạo Đại Thiên Tôn không xuất hiện đã sớm nảy sinh trong lòng Vương Lâm. Hắn đã có tính toán trong trường hợp xấu nhất, nếu Cổ Đạo Đại Thiên Tôn kia tới ngăn cản thì hắn đã chuẩn bị việc gọi phân thân trong hư vô kia cùng với Cổ Đạo Đại Thiên Tôn đánh một trận!
 
Trận chiến này rất có thể hắn sẽ thất bại, nhưng hắn vẫn phải đánh!
 
Nhưng Cổ Đạo Đại Thiên Tôn lại không xuất hiện, lúc này Vương Lâm bay nhanh trong thiên địa, lao thẳng tới ngọn núi hoang bị một chỉ của Cổ Tổ chém làm hai nửa kia, nghi hoặc trong lòng được hắn nén xuống. Lúc này không phải lúc lo lắng về chuyện đó, mà cho dù hắn có tiếp tục suy nghĩ thì cũng vẫn không thể có thêm manh mối gì. Việc quan trọng nhất trước mắt là phải đi tới ngọn núi hoang kia giải khai bí ẩn trong lòng hắn!
 
Quốc sư thần bí của Đạo Cổ nhất mạch kia rốt cuộc là ai!
 
Trong lúc bay đi, tay phải Vương Lâm đang ôm nữ tử đã dung nhập tàn hồn của Lý Mộ Uyển chợt lóe sáng, đưa nữ tử này vào trong Không Gian Trữ Vật. Chuyến đi này rất nguy hiểm. Vương Lâm không muốn làm cho nữ tử này bị bất cứ một thương tổn nào.
 
Sau khi Tống Trí biến mất. Hai mắt Vương Lâm lộ ra hào quang sáng ngời, nhoáng một cái thân ảnh biến mất, khi xuất hiện, đã đứng ở bên ngoài ngọn núi hoang bị chém thành hai nửa.
 
Hắn giơ tay phải lên, bỗng nhiên nhấn về phía ngọn núi hoang kia!
 
Dưới một cái nhấn này, một chưởng ấn rất lớn hiện ra trên bầu trời ầm ầm lao thẳng tới ngọn núi kia phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa. Trong tiếng nổ này, thân ảnh Vương Lâm như cầu vồng, ngay khi ngọn núi hoang sụp đổ trong phạm vi lớn bước vào bên trong ngọn núi!
 
Đất rung núi chuyển, ngọn núi hoang bị vỡ đôi này dưới một chưởng của Vương Lâm tan vỡ trong phạm vi lớn giống như bị xóa đi một nửa, lộ ra trận pháp khổng lồ bên dưới. Nhưng trận pháp này lại lóe lên ánh sáng mười màu tạo thành một đám sương mù mười màu, dưới một chưởng diệt sơn của Vương Lâm không hề bị tổn thương một chút nào.
 
Chưởng lực kia của Vương Lâm ngay khi chạm vào đám sương mù này liền hóa thành vô số bọt khí tiêu tan.
 
Ngươi vẫn tới sao.
 
Một thanh âm khàn khàn trầm bổng không ngừng từ bên trong đám sương mù truyền ra vang vọng giữa thiên địa bên trong dãy núi như một đống đổ nát này.
 
Vương Lâm đứng bên ngoài đám sương mù mười màu, ánh mắt lạnh lùng, thanh âm này hắn có chút quen thuộc, nhưng lại thấy xa lạ nhiều hơn. Khiến cho hắn trong khoáng thời gian ngắn không thể kiểm chứng suy đoán trong lòng.
 
Đạo Cổ quốc sư lại là người chuyên ẩn núp như thế sao! Ngươi lấy đi mệnh hồn thê tử của Vương mỗ, làm cho Đạo Cổ hoàng tôn kia tìm người để dung hợp, mục đích không ngoài việc nhằm vào Vương mỗ. Hôm nay Vương mỗ đã tới rồi, nhưng ngươi lại lấy sương mù che thân mình, chẳng lẽ sợ Vương mỗ nhận ra ngươi là ai sao, cũng có lẽ ngươi là một cố nhân của Vương mỗ!
 
Thanh âm lạnh như băng của Vương Lâm truyền ra.
 
Sau khi người ở trong đám sương mù trầm mặc chốc lát liền truyền ra tiếng cười khàn khàn. Tiếng cười kia vang vọng, khiến cho sương mù bắt đầu nhúc nhích.
 
Trong lòng ngươi có rất nhiều nghi hoặc phải không. Ngươi đang nghi hoặc ta là ai, tại sao lại mang hồn của Lý Mộ Uyển tới Tiên Cương đại lục này. Ngươi lại càng nghi hoặc ta làm vậy là vì mục đích gì.
 
Ngươi đang nghi hoặc rất nhiều điều.
 
Thanh âm khàn khàn kia lo lắng truyền ra không nhanh không chậm.
 
Tới đây đi, nếu ngươi có thể phá vỡ sương mù này, nhìn thấy hình dáng của ta thì ta cũng sẽ có thể giải đáp nghi hoặc của ngươi cho ngươi một chút.
 
Tâm thần Vương Lâm chấn động, nhưng thần sắc vẫn như thường. Hai mắt hắn chợt lóe lên hào quang mãnh liệt, yên lặng giơ tay phải lên, lập tức một làn khói màu xanh lượn lờ quanh ngón tay hóa thành một vòng tròn khói màu xanh, lao thẳng tới đám sương mù kia.
 
Cùng lúc đó Cực Đạo kim mộc thủy thổ bốn màu hiện ra ở bên ngoài thân thể Vương Lâm, còn có Sinh Tử Cực Đạo thứ sáu cũng theo đó lóe lên. Ở trước người Vương Lâm lập tức hóa thành một đồ hình có hai màu đen trắng. Bên trong đồ hình kia có Ngũ Hành Cực Đạo, trong lúc xoay tròn tản mát ra u quang. Theo Vương Lâm vung tay phải lên, đồ hình Lục Cực Đạo này lao thẳng tới đám sương mù mười màu kia.