Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1944 Phong Tà Và Khiên Cơ Đại Pháp

Khuôn mặt nguyên anh này cực kỳ giống Hàn Lập, vừa xuất hiện, hướng về phía dưới thân thể vẫy cánh tay nhỏ bé một cái.

Một tiếng sét vang lên, từ trên người Hàn Lập một viên cầu có vô số tơ vàng bao quanh bay ra, xoay tòn một cái rồi lơ lửng giữa không trung.

Nguyên anh vươn ra một cánh tay trắng nõn, điểm nhẹ về phía quả cầu này một cái. Lập tức, mặt ngoài viên cầu chợt lóe lên điện quang, nổ vang đùng đoàng, các tơ vàng vỡ vụn ra từng tấc, để lộ ra hộp gỗ mà trắng sữa bị phong ấn bên trong.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn cua nguyên anh xuất hiện vẻ mim cười nơi khóe miệng, rồi lẩm bẩm trong miệng. Xung quanh liền nổi lên dao động, hơn mười viên ngọc năm màu hiện lên không một tiếng động, lóe ra linh quang, rồi hóa thành từng con mắt quỷ dị, vòng sáng năm màu bỗng chốc rực rỡ hơn.

Sau thời gian một chén trà, trên không trung một thảo nguyên xanh mênh mông bát ngát, hóa thân do một luồng thần niệm ngưng tụ lại của Hàn Lập xuất hiện ở tầng trời thấp. Hắn nhìn lướt qua mọi nơi trước, sau khi chưa nhìn thấy sự hiện diện của Xa Kỵ Cung, vẻ mặt hơi đổi, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm lên cao.

Tại vạn trượng trên trời cao, một mặt trời chói rực đang tỏa ra ánh sang trắng, có vẻ nóng nực vô cùng.

Hai mắt Hàn Lập nhìn không chớp, vẻ mặt không có biểu tình gì, chỉ im lặng nhìn chằm chằm quầng sang chói.

Qua thời gian một bữa cơm một chút, cuối cùng từ trên cao truyền đến giọng cười ha ha của một nam tử xa lạ:

“Sách, sách, quả nhiên không phải dạng người bình thường, chỉ một thần niệm hóa thân cũng có thể phát hiện sự hiện diện của bổn tọa. Thảo nào Xa lão quái đem hy vọng gửi gắm lên người ngươi, nguyện ý cùng ngươi hợp tác”

Lời vừa dứt, bóng đen chợt lóe lên trong quầng sang chói kia, đột nhiên một đoàn ánh sáng đen bay vọt ra từ đó, sau một cái chớp lóe, bỗng nhiên xuất hiện tại một nơi cách Hàn Lập không đến vài chục trượng.

Chính là một gã nam tử râu quai nón, mặc chiến giáp màu đen,.

Vẻ mặt hắn tươi cười, mới hiện thân liền dùng thần niệm quan sát Hàn Lập không ngừng, bộ dạng có vẻ hứng thú.

“Các hạ là ai, Xa tiền bôi ở đâu rồi?”

Hàn Lập nhìn rõ cảnh này, trong lòng khẽ rùng mình một cái, nhưng trên mặt bình tĩnh kỳ lạ, hỏi một câu.

“Bây giờ Xa lão quái đang có chuyện quan trọng quẩn chân, muốn trở lên đây cũng phải hao phí chút thời gian. Hay là Hàn đạo hữu nói chuyện với bổn tọa trước, thế nào?”

Nam tử nháy nháy mắt, vân vê râu mép, nói.

“Trò chuyện cùng các hạ? Hình như ta cũng không quen đạo hữu, cũng chưa bao giờ nghe Xa tiền bối nói trong trong Trấn Ma Tỏa còn có người khác.”

Hai mắt Hàn Lập khẽ nhíu, nhìn nam tử một lúc lâu mới trả lời chậm rãi.

“Tất nhiên Xa lão quái sẽ không nhắc tới bổn tọa. Nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, chuyện hợp tác giữa hắn và ngươi, ta cũng có thể đáp ứng, hơn nữa ta chỉ yêu cầu thấp hơn mà thôi.”

Nam tử nói ra, bộ dáng có vẻ tự tin dị thường.

“Ồ, vậy trước nghe đa hữu nói cho ta một chút đi.”

Sắc mặt Hàn Lập khẽ động, từ chối cho ý kiến, trả lời một câu.

“Rất đơn giản, chắc là Xa lão quái đã dùng phương pháp rút ra và luyện hóa Hỗn Độn Nhị khí để trao đổi với đạo hữu. Thật khéo là bổn tọa cũng biết thuật này. Ta cũng không cần một nửa Hỗn Độn Nhị khí do đạo hữu lấy ra, chỉ cần cấp cho ta một phần ba, ta có thể cùng ngươi trao đổi.”

Nam tử nói ra không chút chần chờ.

“Nghe qua có vẻ hay, nhưng Hàn mỗ đã phát thệ tâm ma chú với Xa tiền bối, e rằng không dễ dàng hủy bỏ.”

Vẻ mặt Hàn Lập biến hóa vài cái, cuối cùng lại lắc đầu.

“Hắc hắc, không phải Hàn đạo hữu còn chưa lấy được phương pháp sử dụng Hỗn Độn Nhị khí từ Xa lão quái sao? Sao có thể tính là vi phạm lời thề.”

Dường như nam tử sớm có chuẩn bị, ngẩng đầu ngáp một cái nói.

“Mặc dù lời này có lý nhưng ta cùng đạo hữu chưa bao giờ tiếp xúc. Nếu nghĩ rằng chỉ dựa vào mấy câu nói đã có thể khiến tại hạ hủy bỏ, đùa sao!”

Không biết Hàn Lập nghĩ gì trong lòng nhưng lại nhàn nhạt nói ra.

“Nếu bổn tọa đã xuất hiện ở đây, tất nhiên sẽ làm cho đạo hữu tin tưởng ta. Chuyện khác không nói nhưng ta lập tức nói cho biết phương pháp lấy ra Hỗn Độn Nhị khí từ Trấn Ma Tỏa. Hơn nữa, ta còn có thể cho ngươi chỗ tốt lớn khác!”

Sau khi xoay chuyển con mắt, nam tử lộ ra một chút xảo trá, nói.

“Chuyện tốt khác?”

Trong lòng Hàn Lập khẽ động, trên mặt không khỏi hiện ra chút do dự.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên từng trận nổ ầm ầm truyền ra từ bốn phía không trung. Ngay sau đó, thảo nguyên xanh biếc phía dưới liền mờ ảo đi, toàn bộ cảnh sắc đột nhiên biến đổi, thoáng cái biến thành một nơi toàn màu vàng gió cát.

Đồng thời, mây đen rậm rập trên không trung, vô số chớp bạc quay cuồng hiện ra!

“Không thể nào, lão gia hỏa kia sẽ không thoát khốn nhanh như vậy chứ!”

Thần sắc nam tử biến đổi, hô lên thất thanh.

Nhìn thấy tình hình này, Hàn Lập cũng ngẩn ra, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, từ trong mấy đen truyền ra một giọng nói tràn ngập sự phẫn nộ vang lên ong ong.

“Phong Tà, ngươi dám lén ra tay với lão phu, thật sự cho rằng lão phu sẽ cứ như vậy mà bỏ qua sao!”

Chính là giọng của Xa Kỵ Cung, làm cả bầu trời bị chấn động ông ông rung lên.

Sau đó, mây đen trên không cuốn lại, ngưng tụ thành một bàn tay đen kịt lớn tăm trượng, hung tợn trảo đến phía nam tử.

Trảo chưa thực sự hạ xuống nhưng một luồng khí thế to lớn đã bao trùm khắp không trung lại như cái lồng.

Hàn Lập chỉ thấy không gian xung quanh bức bối cực kỳ, thần niệm hóa thân không thể nhúc nhích tí nào.

Sau một tiếng “Oanh” , dưới sức ép như vậy, mặt đất trong vòng một mẫu bị lõm sâu vào mấy trượng, tạo thành một cái hố to đáng sợ.

Nam tử đang ở giữa hố cát, sắc mặt liền thay đổi, hai vai run lên, một mảng ánh sáng đen bay ra từ trên chiến giáp.

Chỉ trong nháy mắt khi cự lực kia vừa tiếp xúc với nó đã bị một luồng năng lượng bí ẩn cuốn lấy, tách ra, làm triệt tiêu mất một nửa uy năng. Người Phong Tà chỉ lung lay một cái rồi lại trở lại ổn định như không có việc gì.

“Khiên Cơ đại pháp! Ngươi đã tu luyện thành thần thông này! Thảo nào dám làm ra chuyện như vậy. Tốt, rất tốt, vậy để cho lão phu hảo hảo thử sự thâm ảo thần thông này đi.”

Xa Kỵ Cung chợt ngạc nhiên một chút, nhưng rồi lại càng thêm nổi giận, gầm nhẹ nói.

Lời vừa dứt, mây đen trên trời cao lại quay cuồng lần nữa, ngưng tụ thành pháp tướng một ma vật ba đầu sáu tay mờ mờ, dường như muốn hung hăng nhảy bổ từ trên cao xuống.

“Dừng tay! Chẳng nhẽ ngươi không muốn Hỗn Độn Nhị khí kia?”

Sắc mặt nam tử sầm xuống, tay xua lên, hướng lên không trung hét lớn một tiếng.

“Lão phu xử lý ngươi xong rồi, dĩ nhiên Hỗn Độn khí sẽ là thứ trong lòng bàn tay rồi.”

Hai mắt ma tướng chợt lóe hung quang nói. Sáu cánh tay khẽ vung lên, trong lòng bàn tay lập tức hiện ra các luồng khí đen quay cuồng, chỉ trong nháy mắt biến thành sáu quả cầu sương mù rất lớn, có vẻ định sẽ ném đi ngay.

“Hừ, thực sự ngươi nghĩ rằng có thể dựa theo phương pháp của ngươi để lấy ra Hỗn Độn Nhị khí từ trong Trấn Ma Tỏa sao?”

Vẻ mặt nam tử lộ ra biểu tình kỳ quái, nhàn nhạt nói.

“Ngươi nói vậy là có ý gì? Từ nhiều năm trước bọn ta đã cùng liên thủ nghiên cứu tìm ra phương pháp lấy Hỗn Độn Nhị khí ra từ Trấn Ma Tỏa rồi. Chẳng lẽ ngươi định dung lời giật gân để kéo dài thời gian!”

Động tác trong tay ma tướng trên không dừng lại, nhưng trong miệng tiếp tục rít gào nói.

“Ta không cần kéo dài thời gian làm gì. Chẳng nhẽ ngươi cho rằng ta tu luyện đại thành Khiên Cơ Đại Pháp rồi vẫn còn sợ hãi ngươi sao? Ta chỉ không muốn lưỡng bại câu thương tại đây thôi. Còn việc lời vừa rồi là thật hay giả, nếu trong lòng người không có chút hoang mang sao lại chủ động dừng tay chứ.”

Nam tử cười ha ha, chẳng hề ý tứ nói ra.

Nghe xong lời nam tử nói, ma tướng khổng lồ đứng im lơ lửng tại chỗ cũ.

Nhưng chỉ có một chút sau đó, một tiếng “phốc xuy” truyền đến, ma tướng tan ra tán loạn, hắc khí quay cuồng, từ trong đó bay ra một lão giả vẻ mặt tàn khốc.

Chính là Xa Kỵ Cung!

Nhìn thấy tận mắt tất cả mọi chuyện, tâm niệm Hàn Lập chuyển động rất nhanh rồi tiếp tục khoanh tay, lạnh nhạt theo dõi tiếp.

“Hừ, ngươi ẩn giấu cũng thật kín đáo, cho đến hôm nay mới lộ ra việc tu thành Khiên Cơ đại pháp. Tạm thời không hỏi thần thông này có thực sự nghịch thiên như trong lời đồn, vừa rồi nghe giọng điệu của ngươi, dường như nghiên cứu ra phương pháp khác lấy ra Hỗn Độn Nhị khí. Làm sao lão phu biết được chuyện này là thật hay giả? Phương pháp ban đầu là do mấy người chúng ta liên thủ mới có thể nghiên cứu tìm ra được. Bây giờ chỉ dựa vào một mình ngươi cũng nghĩ có thể làm được chuyện này, ngươi cho rằng lão phu sẽ dễ dàng tin tưởng sao!”

Sắc mặt Xa Kỵ Cung âm trầm như nước, nói ra không chút tình cảm.

“Do có cơ duyên xảo hợp, ta đã phát hiện ra thiếu sót trí mạng của phương pháp trước kia. Còn là thật hay giả, tạm thời ngươi nghe ta nói qua một chút, tự nhiên có thể biết được thật giả ra sao. Nếu ngươi nghĩ rằng Phong mỗ không nói thật, thì cùng lắm hai chúng ta đại chiến tại đây cũng được, khi đó lại để cho tặc tử Huyết Quang được tiện nghi.”

Nam tử cười lạnh, trả lời.

“Tốt, tạm thời lão phu thử nghe ngươi nói, nếu thực sự là lời nói giả dối, đừng trách…”

Mới nghe hai từ “Huyết Quang” , khuôn mặt Xa Kỵ Cung trở nên dữ tơn hẳn, hừ lạnh nhanh chóng nói ra quyết định.

“Đây mới là hành động sáng suốt. Nếu thực sự Phong mỗ có thể cung cấp phương pháp khác, ta muốn được chia một phần ba Hỗn Độn khí. Chuyện này không quá đáng chứ.”

Nam tử vỗ tay cười ha hả, dùng giọng chân thật đưa ra điều kiện của mình.

“Việc đó để ngươi chứng minh trước đã rồi nói sau, nói tiếp đi.”

Xa Kỵ Cung không hề cử động, lạnh lung cho ý kiến.

Phong Tà lơ đễnh, nhếch môi truyền âm cho lão giả.

Đuôi lông mày Hàn Lập khẽ nhếch lên nhưng cũng không nói gì.

Một ngày sau, trên một dãy núi màu xám mờ mờ, thấp thoáng một luồng hắc quang bay đi với tốc độ đáng sợ.

Trong hắc quang, một lão giả xấu xí thúc dục độn quang không ngừng, chính là Hắc Vũ thượng nhân lúc trước đã chia tay cùng Hàn Lập một thời gian.

Nhìn hắn tập trung đi như vậy, dường như vội vàng quay trở về Thánh đảo.

Phía trước, cách đó không xa, bóng hai tòa núi cao vạn trượng hiện lên, chặn ngang lối đi.

Ánh mắt Hắc Vũ thượng nhân chợt lóe, rồi không chút bận tâm, thúc dục độn quang bay vọt vào giữa khe hở giữa hai tòa núi, có vẻ muốn nhanh chóng bay qua.

Sau mấy cái chớp động, hắc quang chìm vào giữa hai tòa núi, chỉ một chút sau đã bay qua.

Nhưng vào lúc này, dị biến nổi lên!

Không chút dấu hiệu báo trước, đột nhiên từ hai tòa núi phát ra hai tiếng nổ vang trời đất. Sau một trận rung động kịch liệt, hai tòa núi cùng ào ạt đổ xuống chỗ Hắc Vũ thượng nhân.

Thân núi chưa đập đến độn quang màu đen nhưng đá núi đã rơi xuống khắp nơi như mưa.