Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 1948: Bồi thường tinh thần 2

Nhìn sợi dây thừng màu trắng, Phong Vũ Tôn Giả giật thót:

– Phược Hồn Tác!

Phong Vũ Tôn Giả không dám khinh thường, ánh sáng trắng đâm tới thì tia sáng chợt lóe dưới chân lão, nhanh chóng thụt lùi.

Vù vù vù!

Trong khoảnh khắc dây thừng màu trắng như mạng nhện bao trùm Phong Vũ Tôn Giả, nó giống vật sống phủ lên mảng lớn không gian. Phong Vũ Tôn Giả lần thứ hai bị nhốt trong đó.

Ầm ầm ầm!

Ba người Liễm Linh Tôn Giả dốc sức công kích, ba người Thiên Dương Tôn Giả hết sức ngăn cản. Trong phút chốc không ai làm gì ai được. Trong sáu người nhìn từ mặt ngoài thì Hắc Vũ mạnh nhất, hoàn toàn đè đầu đánh Yết Sát Tôn Giả.

Lục Thiếu Du nhìn bầu trời, đôi mắt ngày càng lạnh băng. Lục Thiếu Du nhìn ra được sáu người khó phân rõ thắng thua, trừ phi bọn họ liều chết với nhau, nếu không rất khó chia ra.

Mắt Lục Thiếu Du bắn ra tia sáng lạnh, lặng lẽ kết thủ ấn, ánh sáng tím vàng lóe lên trong tay hắn. Tử Lôi Huyền Đỉnh xoay tròn hiện ra, ba bóng người xuất hiện trong cấm chế trong tay Lục Thiếu Du, là Gia Cát Tây Phong, Đồng Quy Tinh, Công Tôn Hóa Nhai.

Lục Thiếu Du lạnh lùng quát:

– Dừng tay, dừng tay cho ta!

Lục Thiếu Du nói với sáu người đánh nhau kịch liệt trên bầu trời:

– Phong Vũ Tôn Giả, Yết Sát Tôn Giả, Liễm Linh Tôn Giả, các ngươi còn dám đánh thì ba người này sẽ chết ngay!

Ầm ầm ầm!

Sáu người cùng đánh ra một chiêu rồi thuận thế lùi ra.

Thấy ba người Đồng Quy Tinh, Yết Sát Tôn Giả quát to:

– Tiểu tử, mau thả người!

Mắt Yết Sát Tôn Giả càng lạnh lẽo.

Lục Thiếu Du nhìn ba người Liễm Linh Tôn Giả rục rịch, mắt lóe ý cười nhạt:

– Ba ngươi tốt nhất hãy ngoan ngoãnmộtchút, nếucòn tiến lên một bước là ba người này chết chắc. Nếu các ngươi không tin thì cứ thử xem, coi ta có dám giết ba người không? Và tuyệt đối đừng uy hiếp ta, chiêu đó vô dụng với ta. Nếu ai uy hiếp ta sẽ có kết cuộc như tên này!

Lục Thiếu Du ra hiệu cho ba người Liễm Linh Tôn Giả nhìn kết cuộc của Gia Cát Tử Vân.

Gia Cát Tây Phong, Đồng Quy Tinh, Công Tôn Hóa Nhai được ra khỏi Tử Lôi Huyền Đỉnh, trước tiên là ngó xung quanh. Một trăm năm mươi vạn đệ tử ba sơn môn lúc này chỉ còn một vạn người đứng phía xa, toàn quân bị diệt. Hai mươi mấy Tôn cấp không còn một người, mấy trăm cường giả Vương cấp không có người sống.

Thấy cảnh này khiến ba người Gia Cát Tây Phong lạnh lòng.

Gia Cát Tây Phong nhìn Liễm Linh Tôn Giả phía đối diện, hét to:

– Nhị thúc, hãy báo thù cho Lan Lăng sơn trang!

Liễm Linh Tôn Giả không còn dám nghi ngờ lời Lục Thiếu Du nữa, mắt bắn tia sáng lạnh nhưng không dám uy hiếp hắn:

– Lục Thiếu Du, rốt cuộc ngươi muốn sao?

Lục Thiếu Du thật sự có gan làm chuyện khiến Liễm Linh Tôn Giả khó tin.

Lục Thiếu Du nhướng mày, hờ hững nhìn Liễm Linh Tôn Giả:

– Rất đơn giản, nếu ngươi muốn người thì hãy trao đổi điều kiện.

Phong Vũ Tôn Giả trầm giọng hỏi:

– Điều kiện gì? Nói đi.

Phong Vũ Tôn Giả căm hận trừng Lục Thiếu Du rồi lại không biết làm sao. Đường đường là Tôn Giả bát trọng thế mà bị một Vũ Vương cửu trọng uy hiếp, có thể tưởng tượng Phong Vũ Tôn Giả uất nghẹn cỡ nào.

Mọi cặp mắt xung quanh cùng nhìn Lục Thiếu Du, mọi người thầm lấy làm lạ. Lục Thiếu Du muốn bàn điều kiện gì với ba siêu cấp cường giả Liễm Linh Tôn Giả?

– Lần này hoàn toàn là Hắc Sát giáo, Hóa Vũ tông, Lan Lăng sơn trang muốn đối phó Phi Linh môn của ta mới gây ra mọi tổn thất, phải do ba sơn môn các ngươi chịu trách nhiệm. Ba sơn môn các ngươi phải bồi thường mọi tổn thất của các môn các phái chúng ta . . .

Lục Thiếu Du còn chưa nói hết Phong Vũ Tôn Giả đã quát to:

– Vớ vẩn! Các ngươi tổn thất? Vậy tổn thất của chúng ta thì sao?

– Tổn thất của các ngươi? Đáng đời. Là các ngươi chọc vào Phi Linh môn ta trước, chẳng lẽ còn cần chúng ta phụ trách sao?

Lục Thiếu Du lạnh lùng nói:

– Ta chưa nói xong. Ba sơn môn các ngươi trừ bồi thường tổn thất cho các môn các phái chúng ta còn cần trả giá cho điều này, bồi thường tổn thất tinh thần cho các môn phái chúng ta.

Con ngươi Liễm Linh Tôn Giả co rút:

– Tổn thất tinh thần?

Lục Thiếu Du nói:

– Đúng vậy! Ba sơn môn các ngươi muốn đối phó Phi Linh môn, làm mấy chục vạn đệ tử Phi Linh môn ta thấp thỏm bất an nên dĩ nhiên cần phải bồi thường tổn thất tinh thần.

– Bồi thường cái đầu ngươi!

Phong Vũ Tôn Giả không thể nhịn được nữa, chửi ầm lên:

– Tiểu tử, ngươi dựa vào cái gì bàn điều kiện với chúng ta?

Lục Thiếu Du nhướng mày nói:

– Ta dựa vào cái gì?

Lục Thiếu Du nhìn xung quanh:

– Các vị trưởng lão, tiền bối, các vị chưởng môn, không biết ta có thể đại biểu các vị nói mấy câu không?

Đám cường giả nhìn nhau rồi quay sang ngó chủ các đại sơn môn. Mọi người hiểu ý.

– Lục lão đệ, tất nhiên ngươi có thể đại biểu. Về việc này ý của ngươi là của Nhật Sát các.

– Lục chưởng môn, về việc này Thiên Vân đảo ta nhất trị với Phi Linh môn. Ý của Lục chưởng môn là ý của Thiên Vân đảo!

– Kiền Hiên đảo và Phi Linh môn nhất trí!


Lữ Chính Cường nói:

– Về việc này Linh Thiên môn và Phi Linh môn nhất trí.

Rất nhiều sơn môn đều tỏ thái độ, Linh Thiên môn cũng vậy. Các đại sơn môn đến đều vì Lục Thiếu Du, nên lúc này tất nhiên chung chiến tuyến với hắn.

Mắt Lục Thiếu Du lộ ý cười gật đầu với mọi người, lại quay sang nhìn ba người Phong Vũ Tôn Giả.

Lục Thiếu Du lạnh nhạt nói:

– Bằng vào các môn các phái chúng ta tại đây, bằng trong tay ta có bốn người này, bằng vào vừa rồi chúng ta đã giết ồ ạt một trăm năm mươi vạn người của các ngươi, khiến các ngươi toàn quân bị diệt. Thế này đã đủ chưa?

Nghe lời Lục Thiếu Du nói, ánh mắt Phong Vũ Tôn Giả, Liễm Linh Tôn Giả, Yết Sát Tôn Giả âm trầm nhìn nhau, biểu tình giận dữ nhưng đành bó tay.

Yết Sát Tôn Giả lạnh lùng hỏi:

– Nếu ta không đồng ý thì sao?

Lục Thiếu Du lạnh nhạt nói:

– Nếu ngươi không đồng ý vậy các đại sơn môn ta tiếp tục càn quét ba sơn môn của ngươi, và giết bốn người này trước mắt bao người, để toàn đại lục biết chọc vào các đại sơn môn ta có hậu quả gì.

Phong Vũ Tôn Giả tức giận quát:

– Ngươi dám!?

Khóe môi Lục Thiếu Du cong lên:

– Đúng rồi, đánh chết bốn người này thì hơi uổng, ta nên mở một đại hội để các sơn môn lớn nhỏ toàn đại lục đến Cổ vực, lột sạch đồ bốn người treo ngay lối vào Cổ vực, vậy thì hiệu quả sẽ càng tốt.

Nghe lời Lục Thiếu Du nói, mặt đám người Liễm Linh Tôn Giả tím lịm. Nếu Lục Thiếu Du thật sự làm như vậy thì từ nay ba sơn môn chẳng còn mặt mũi nào, vĩnh viễn trở thành trò cười cho toàn bộ đại lục. Môn chủ ba sơn môn bị lột sạch đồ đặt ở lối vào Cổ vực, ba sơn môn không chịu nổi hậu quả này.

Đại môn đại phái quan tâm nhất là mặt mũi, nếu môn chủ ba sơn môn bị Lục Thiếu Du làm như thế thì không còn mặt mũi gì nữa.

Mang Linh Tôn Giả, Thiên Dương Tôn Giả, Thiên Phong Tôn Giả, Thiên Thủy Tôn Giả, Giác Linh Tôn Giả, Tình Linh Tôn Giả, Phi Đao Tôn Giả nhìn Lục Thiếu Du trân trân, lòng câm nín thầm nhủ: Lục Thiếu Du đúng là không phải người bình thường, quá độc. Làm như vậy hơi không tốt, sơn môn bình thường sẽ không làm, chỉ có Lục Thiếu Du mới dám thực hiện.