Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 1967: Ông tế tái dịch

Dặn dò hết mọi chuyện đã là giữa trưa, Lục Thiếu Du thầm thở phào nhẹ nhõm, không còn gì để lo nữa.

Sau núi Phi Linh môn, dưới thác nước. Tuy là mùa đông nhưng quanh thác nước vẫn là cỏ cây xanh um, xanh ngắt um tùm, khác hẳn với cảnh tượng đông rét.

Lục Thiếu Du khoanh tay đứng trên một tảng đá. Sự việc tạm chấm dứt, tiếp theo chỉ chờ ba sơn môn đưa bồi thường tới, lần này không khác biệt lớn với tưởng tượng của Lục Thiếu Du nhưng cũng xuất hiện nhiều bất ngờ. Nếu không có bốn Tôn Tổ xuất hiện e rằng mọi thứ không giống với bây giờ.

Lục Thiếu Du mắt lóe tia sáng nhìn thác nước trước mặt:

– Thực lực . . .

Mọi thứ đều do thực lực tuyệt đối quyết định. Bốn Tôn Tổ chấn nhiếp mới uy hiếp được ba sơn môn. Lục Thiếu Du tưởng tượng rất đơn giản, coi thường ba sơn môn.

Từ bốn Tôn Tổ chấn nhiếp Lục Thiếu Du không khó nhìn ra bốn người họ cũng e ngại ba sơn môn. Vân Dương tông và Linh Thiên môn không dám ép ba sơn môn quá quá chặt. Những quái vật khổng lồ này cũng không phải thứ dễ chọc, lần này Lục Thiếu Du chiếm lợi vì nhiều yếu tố.

Trong các yếu tố, có hai cái lớn nhất khiến Lục Thiếu Du suy tư. Một là bốn Tôn Tổ, bốn siêu cấp cường giả chấn nhiếp. Thứ hai là hai các hai đảo, Linh Thiên môn, Vân Dương tông, sáu thế lực hợp tác. Rốt cuộc thì ba sơn môn, Hắc Sát giáo, Hóa Vũ tông e ngại bốn Tôn Tổ Thánh Linh giáo hay sợ sáu sơn môn hợp tác? Hoặc đều có? Đến bây giờ Lục Thiếu Du vẫn không rõ ràng điều này.

Mặc kệ ba sơn môn e ngại cái gì, hiện tại Lục Thiếu Du khẳng định là ba sơn môn chùn chân trước thực lực tuyệt đối. Chỉ có thực lực tuyệt đối mới khiến ba sơn môn e dè, lùi bước. Lần này Lục Thiếu Du chiếm thế thiên thời địa lợi và nhân hòa, không thì Phi Linh môn đâu dễ vùng lên như vậy?

Lục Thiếu Du thì thào:

– Nếu có rảnh phải thử đột phá Tôn cấp mới được.

Đẳng cấp linh lực đã đến Linh Vương cửu trọng đỉnh phong, đẳng cấp vũ giả thì Lục Thiếu Du đến Vũ Vương cửu trọng. Hôm qua Lục Thiếu Du được Địa Tâm linh dịch của Bạch Long sư thúc, sau khi uống nếu không có gì ngoài ý muốn chắc có thể đột phá đến Vũ Tôn.

Lục Thiếu Du cười khổ, đây chỉ nằm trong tưởng tượng của hắn. Muốn đột phá Tôn cấp nào đâu dễ dàng thế? Chỉ mong khi đó có thể thuận lợi đột phá. Mấy chuyện này phải chờ luyện chế Âm Dương Long Hổ Đan xong rồi tính.

Chợt vang tiếng kêu thánh thót:

– Thiếu Du!

Hai bóng dáng yêu kiều như bươm bướm bay tới bên cạnh Lục Thiếu Du. Hai nữ nhân đẹp tuyệt trần, một người điêu ngoa ngang ngược kiêu ngạo nhưng không vô lý. Một điêu ngoa bá đạo nhưng ngây thơ đáng yêu. Là Vân Hồng Lăng và Lữ Tiểu Linh.

Thấy hai nữ nhân, Lục Thiếu Du mỉm cười hỏi:

– Sao các người đến đây?

Dường như hai nữ nhân ở chung rất hòa thuận.

Lữ Tiểu Linh đáp:

– Chúng ta đi tìm chàng, Tiểu Long nói chàng ở đây.

Lữ Tiểu Linh kéo cánh tay trái của Lục Thiếu Du:

– Chàng ở đây suy nghĩ cái gì? Có phải về chuyện ba sơn môn?

Lục Thiếu Du cười hỏi:

– Không có việc gì, nhạc phụ và nhạc mẫu ở Phi Linh môn có quen không?

Tính cách hai nữ nhân đều cực kỳ ngang ngược, bây giờ ở chung hòa hợp thế chắc đổi tính vì hắn. Cho đến nay hai nữ nhân này luôn âm thầm làm nhiều điều cho hắn.

Nghĩ đến đây ánh mắt Lục Thiếu Du đầy cảm kích cùng ôm hai nàng vào lòng.

Lữ Tiểu Linh nói:

– Phụ mẫu của thiếp đã quen thuộc, chàng đừng lo, chỗ này không phải nơi xa lạ.

Lữ Tiểu Linh thuận theo dựa vào ngực Lục Thiếu Du.

Ba người không nói chuyện, yên lặng ngồi bên nhau. Luôn không có nhiều thời gian cùng nhau như thế này.

Chạng vạng, bên ngoài đình viện, một bóng người lao ra. Người đó tóc dài xõa vai toát ra vẻ phiêu dật và ngông nghênh.

Lục Thiếu Du đi vào đình viện, chào hỏi:

– Nhị thúc!

Người đi ra là Cơ Vô Thường, đình viện này là nơi Vân Dương tông trú ngụ. Lục Thiếu Du không thấy lạ khi Cơ Vô Thường ra ngoài, chắc vừa rồi Cơ Vô Thường ở cùng Thiên Dương Tôn Giả, Vân Tiếu Thiên. Dù sao là phụ tử huynh đệ, khó được chạm mặt nhau nên tất nhiên sẽ có vài lời cần nói.

Cơ Vô Thường hỏi:

– Thiếu Du, vết thương của ngươi sao rồi? Có khỏe không? Nếu rảnh thì cùng ta uống vài ly.

Lục Thiếu Du mỉm cười nói:

– Tiểu tử không sao.

Một trữ vật giới chỉ hiện ra trong tay Lục Thiếu Du:

– Nhị thúc hãy nhận cái này đi. Lần này xin đa tạ nhị thúc giúp đỡ.

Cơ Vô Thường không tham gia vào màn chia chác, Lục Thiếu Du không phản đối. Thiên Âm môn giúp đỡ, tuy số người không nhiều nhưng về thực lực thì không thể so sánh với các đại sơn môn được. Thực lực của Thiên Âm môn quá yếu, không đáng là gì, nếu Thiên Âm môn cũng đi lên phân chia e rằng sơn môn khác sẽ có ý kiến.

Nhưng trong lòng Lục Thiếu Du vô cùng cảm kích, trữ vật giới chỉ chứa nhiều linh kỹ, vũ kỹ. Trong đó có một trái Diễn Linh Thiên Quả, một món linh khí địa giai.

Cơ Vô Thường liếc Lục Thiếu Du, nhận lấy trữ vật giới chỉ, tâm thần nhìn vào.

Cơ Vô Thường biến sắc mặt nói:

– Thiếu Du, lễ quá nặng! Thiên Âm môn không góp sức bao nhiêu.

Lục Thiếu Du mỉm cười nói:

– Nhị thúc đừng khách sáo, giữa chúng ta còn cần khách sáo gì sao?

– Thôi được.

Cơ Vô Thường cất trữ vật giới chỉ:

– Nhạc phụ của ngươi đang chờ ngươi, ta đi đây. Mới rồi nhận ít rượu hoa đào từ nhạc mẫu của ngươi, Sát Phá Quân đang chờ ta uống rượu.

Lục Thiếu Du cười nói:

– Thế thì nhị thúc đi đi.

Lục Thiếu Du không ngờ Sát Phá Quân và Cơ Vô Thường ở chung vui vẻ, hai người đều mê vật trong ly, đúng là rất hợp nhau.

Lục Thiếu Du đi vào đình viện, chỉ một mình Vân Tiếu Thiên ngồi trong thiên thính

Lục Thiếu Du mỉm cười hỏi:

– Nhạc phụ ở trong Phi Linh môn có quen không?

Ngón trỏ Lục Thiếu Du gãi chóp mũi. Nhạc phụ Vân Tiếu Thiên kêu hắn tới, Lục Thiếu Du không cần đoán nhiều cũng biết có chuyện gì. Chắc Vân Tiếu Thiên nghĩ đến bốn thành kia, có lẽ không chỉ muốn bấy nhiêu.

Vân Tiếu Thiên mỉm cười nói:

– Khá tốt, thời gian ngắn ngủi Phi Linh môn phát triển rất tốt trong tay ngươi.

Bây giờ Phi Linh môn đã chính thức vươn lên, thậm chí ngồi ngang hàng với Tam Tông Tứ Môn, Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang, Tứ Các Tứ Đảo cũng không ai dám nói Phi Linh môn không có tư cách.

Lục Thiếu Du nói:

– Nhạc phụ khách sáo, cho tới nay phải đa tạ nhạc phụ nhiều.

Đảo Vân Tiếu Thiên tròng mắt nhìn Lục Thiếu Du chằm chằm:

– Đa tạ ta? Vậy cho ta thêm mấy thành được không?

Bộ dạng Vân Tiếu Thiên như con cáo già.

Ánh mắt Lục Thiếu Du hơi thay đổi, nhạc phụ này thật sự dám mở miệng xin.

Lục Thiếu Du nặn nụ cười nói:

– Nhạc phụ, lần này Vân Dương tông cũng được nhiều thu hoạch, chuyện khác chúng ta từ từ bàn lại, bàn lại từ từ.

Vân Tiếu Thiên chửi thầm:

– Nhãi ranh!

Vân Tiếu Thiên sớm biết khó thể moi ra chút lợi từ tay tiểu tử này.

Vân Tiếu Thiên đảo tròng mắt nói:

– Ngươi một hơi nuốt vào một trăm năm mươi thành, ta thấy số người Phi Linh môn không đủ dùng. Có cần Vân Dương tông ta hỗ trợ không? Yêu cầu của ta không cao, thêm bốn thành là được. Ngươi có đến một trăm năm mươi thành, cho Vân Dương tông ta bốn cái cũng không nhiều phải không?