Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 1977: Chúng cường giả rời đi

Lục Thiếu Du liếc mắt qua, nói với mọi người:

– Các vị, vừa lúc giới thiệu cho mọi người hai vị tôn sứ hộ môn mới tham gia vào Phi Linh môn ta. Thanh Linh Tôn Giả, Hỏa Thử Tôn Giả!

Vù vù vù!

Lục Thiếu Du vừa thốt lời, nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm vào Thanh Linh Tôn Giả, Hỏa Thử Tôn Giả. Nhiều người thầm ngạc nhiên, sao Phi Linh môn lại thu được hai cường giả Tôn cấp?

Đạm Thai Tuyết Vi mắt lóe tia sáng, không quá bất ngờ:

– Chúc mừng Lục chưởng môn lại được hai vị cường giả.

Phi Linh môn lại được hai cường giả Tôn cấp.

Mọi người hô lên:

– Chúc mừng Lục chưởng môn!

Trong Vân Dương tông, một lão nhân Vũ Tôn nhị trọng mắt hấp háy nhìn Hỏa Thử Tôn Giả:

– Hỏa Thử, không ngờ ngươi quen thói đào hang mà cũng tham gia vào Phi Linh môn.

Thấy lão nhân đó, Hỏa Thử Tôn Giả không khách sáo đốp lại:

– Tề Vũ lão bất tử, ngày xưa ngươi cướp Tăng Hồn Quả của ta, hôm nào lại tính sổ với ngươi.

Tề Vũ Tôn Giả của Vân Dương tông cười tủm tỉm nói:

– Hỏa Thử, ngươi tham gia vào Phi Linh môn, hiện tại Phi Linh môn gia sản lớn, ngươi so đo một trái Tăng Hồn Quả với ta làm gì? Không ngại mất mặt sao?

– Chưởng môn, đã mang ba vị khách quý đến.

Ngoài cửa, ba nữ nhân Bạch Sa Sa, Tân Hiểu Kỳ, Nhan Kỳ đưa Gia Cát Tây Phong, Đồng Quy Tinh, Công Tôn Hóa Nhai vào.

Ba người Gia Cát Tây Phong đi vào liền thấy trưởng lão sơn môn của mình, biểu tình sa sút:

– Trưởng lão!

Mấy ngày nay bọn họ ăn ở rất tốt, có đệ tử Phi Linh môn hầu hạ, không bị đối xử tệ bạc gì.

Vu Thăng Tôn Giả hỏi Gia Cát Tây Phong:

– Có bị gì không?

Gia Cát Tây Phong lắc đầu, không bị tra tấn nhưng trong thời gian ở Phi Linh môn sống một ngày bằng một năm. Có khi Gia Cát Tây Phong hận không thể đập đầu tự sát, nhưng sợ mình chết sẽ làm tông môn xấu hổ.

Lục Thiếu Du mỉm cười nói:

– Ba vị, người không bị gì, ba sơn môn các người chắc đã mang đến bồi thường cho các sơn môn Hắc Vũ?

Ba trưởng lão khẽ hừ:

– Hừ!

Ba người móc nhiều trữ vật giới chỉ ra, tay run rẩy. Thứ này giá trị kinh người, cực kỳ quan trọng với toàn sơn môn, cộng thêm lần này tổn hại nặng, tóm lại ba sơn môn tổn thất rất nặng nề.

Trong đại điện Phi Linh môn, các cường giả bắt đầu kiểm tra bồi thường. Các linh khí, đan dược bát phẩm, vũ kỹ, linh kỹ chất đống trong đại điện. Khí thế hùng mạnh khuếch tán làm đám cường giả tim đập nhanh.

Thanh Linh Tôn Giả, Hỏa Thử Tôn Giả mới tham gia vào Phi Linh môn đã thấy cảnh này. Các linh khí địa giai, đan dược bát phẩm chất thành núi làm hai người rung động, như muốn ngừng thở.

Hết thảy kiểm tra không sai, xác nhận xong các cường giả nở nụ cười. Thu hoạch kinh người thế này đủ cho sơn môn phát triển một đoạn thời gian. So với cường giả các đại sơn môn tươi cười thì đám người Gia Cát Tây Phong, Đồng Quy Tinh, Công Tôn Hóa Nhai biểu tình cực kỳ khó xem, sắc mặt tái xanh.

Ba người Vu Thăng Tôn Giả cơ mặt co giật:

– Bây giờ chúng ta đi được chưa?

Trơ mắt nhìn trong môn bồi thường nhiều như thế, lòng bọn họ dâng trào mối hận.

Lục Thiếu Du mỉm cười nói:

– Mời.

Lục Thiếu Du kết thủ ấn, mấy luồng sáng rơi vào người Gia Cát Tây Phong, Đồng Quy Tinh, Công Tôn Hóa Nhai, giải cấm chế cho cả ba.

Lục Thiếu Du nói:

– Đã ủy khuất ba vị, rất xin lỗi.

Xoẹt!

Được giải cấm chế, ba người vận chuyển chân khí, sắc mặt đỡ hơn nhiều nhưng lòng Gia Cát Tây Phong, Đồng Quy Tinh, Công Tôn Hóa Nhai đau như đao cắt.

Lục Thiếu Du cười tủm tỉm:

– Diệp đường chủ, tiễn khách.

Có lẽ mấy người kia không muốn ở lại Phi Linh môn một giây nào.

Đám người Vu Thăng Tôn Giả trước khi đi liếc qua cường giả các đại sơn môn trong đại điện, nhưng chỉ có thể hận suông.

Lục Thiếu Du mỉm cười nói:

– Các vị, hiện tại dựa theo kế hoạch đã nói, chia đi.

Đống báu vật trong đại điện đều bất phàm, theo kế hoạch đã bàn bạc, mọi người hưng phấn phân chia.

Tuy đã sớm bàn trước nhưng lúc chia lại gặp khó khăn. Dính líu quá nhiều, trong phút chốc không ai vừa lòng. Ba sơn môn chung một phần như Tiêu Dao bang, Thánh Linh cốc, Thiên Ưng lâu càng khó chia.

Trong lúc phân phối dù cùng là linh khí địa giai nhưng trong mắt mỗi người thì mỗi món có giá trị riêng. Có lẽ mấy môn đều muốn có được cùng một linh khí địa giai, một viên đan dược bát phẩm.

Cuối cùng vì công bằng đã chia đều từng phần, rút thăm quyết định. Không ai nói gì nữa, nếu có hai môn muốn trao đổi thì tự giao dịch riêng.

Phân chia xong hết mất mấy canh giờ.

Chia xong thu hoạch tuy Phi Linh môn của Lục Thiếu Du không nhận phần nào nhưng Thánh Linh giáo thu được hai phần.

Thanh Linh Tôn Giả, Hỏa Thử Tôn Giả rung động nhìn các báu vật rơi vào tay các đại sơn môn.

Khi mọi người định đi thì Lục Thiếu Du lại tuyên bố một việc. Phi Linh môn và Nhật Sát các kết sinh tử minh, việc này khiến nhiều cường giả biến sắc mặt.

Diệp Phi, Diệp Mỹ đã nhận được lệnh, chuẩn bị dụng cụ rườm rà cần cho nghi thức kết minh này. Nghi thức mặt ngoài này rất là rườm rà, nhưng lại là một loại nghi thức truyền thừa. Lục Thiếu Du và Lạc Kiến Hồng cung kính làm xong nghi thức trước sự chứng kiến của các đại sơn môn.

Phi Linh môn và Nhật Sát các kết sinh tử minh, điều này khiến các đại sơn môn có nhiều ý tưởng.

Cường giả các đại sơn môn định trở về, bọn họ ở lại Phi Linh môn khá lâu, trong môn còn nhiều chuyện phải giải quyết.

Lục Thiếu Du không giữ ai lại, bởi đám người có mặt ở đây đều bận rộn.

Hai sơn môn Linh Thiên môn, Vân Dương tông rời đi trước. Khi Vân Tiếu Thiên, Lữ Chính Cường đi đều tìm Lục Thiếu Du nói chuyện, liên quan thế cục Cổ vực. Tuy ba sơn môn bị tổn hại nặng nhưng không thể khinh thường, phải cảnh giác cao độ.

Cường giả hai sơn môn Vân Dương tông, Linh Thiên môn rời đi, Vân Hồng Lăng, Lữ Tiểu Linh ở lại. Bây giờ hai nữ nhân ở trong Phi Linh môn thì Vân Tiếu Thiên, Lữ Chính Cường rất yên tâm. Nhưng hai người này vẫn cái kiểu nói chưa đến ba câu liền xắn tay áo lao vào đánh nhau. Lục Thiếu Du chịu thua, không hiểu hai vị nhạc phụ có mâu thuẫn kiểu gì.

Một lát sau, Lục Thiếu Du, Đạm Thai Tuyết Vi, Lạc Kiến Hồng, Kim Sí Vương, Hắc Linh Vương, và cả Âm Dương Vương, Tiêu Dao Vương, Thiên Ưng Công Tử đến một tiểu thính.

Âm Dương Vương mặc trường bào trắng tinh như tuyết, ngũ quan tinh xảo như điêu khắc, khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt trong veo như hồ sâu, nhìn thoáng qua là mỹ nam nhưng thật ra là nữ cải nam rang. Sau này mới biết Âm Dương Vương Dạ Vị Ương không chỉ là nữ giả nam trang, đồn rằng ngày xưa trên đường cái nhiều thanh niên tài tuấn tranh nhau theo đuổi nhưng Âm Dương Vương chỉ thích nữ nhân, vì vậy mới có danh hiệu là Âm Dương Vương.

Khi Lục Thiếu Du biết điều này không biết nên nói cái gì. Âm Dương Vương Dạ Vị Ương là một mỹ nữ tuyệt trần không ngờ chỉ thích nữ nhân. Đầu năm nay nữ nhân cũng sẽ giành nữ nhân với nam nhân. Nhìn bề ngoài của Âm Dương Vương e rằng khá nhiều nữ nhân sẽ cam lòng thích nàng.

Âm Dương Vương hỏi:

– Lục chưởng môn có chuyện quan trọng gì cần bàn?