Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 2: Tôi là Thích Phong

“—Bíp! Bíp! Bíp!”

Còi báo động trong đầu vang lên inh ỏi, Thích Tự lập tức có hành động kháng cự.

Đối phương dường như cảm nhận được sự trốn tránh của hắn, cho nên cũng rút lui… Chỉ là đến khi kết thúc vẫn chưa thoả mãn, nhéo nhéo cái cằm của Thích Tự rồi mới hoàn toàn buông ra, lùi về một khoảng cách thích đáng.

“Tôi tên Phó Diên Thăng…” Lúc này, người kia mới tự giới thiệu.

Không rõ có phải do gặp ảo giác hay không, mà Thích Tự bỗng thấy ánh mắt giọng điệu và thái độ của đối phương lúc này khác hẳn so với ban nãy.

Bầu không khí trở nên mờ ám hẳn đi.

Thích Tự cố gắng bình ổn lại hơi thở, tận lực ra vẻ ta đây là một tay chơi thứ thiệt, nhưng lí trí dần vận hành trở lại thì đang không ngừng réo hắn về độ ngu xuẩn của hành động vừa rồi—

Hôn người cùng giới… ngay giữa nơi đông người…

…!!

Nhất định là do lây bệnh từ Tiểu Phong ngu ngốc, đầu óc chập mạch nên hắn mới đi trêu chọ một tên đàn ông như thế!

…Chắc chắn là vậy rồi!!

Lúc này, Phó Diên Thăng lại móc ví lấy ra một tấm danh thiếp màu trắng ngọc đưa qua.

Thích Tự liếc qua.

Đệt, có vẻ cũng là người có máu mặt chứ không đùa.

Nhưng ngẫm lại thì cũng đúng, đây là bar thương vụ chứ đâu phải gay bar…

Thế mà tên Phó gì đấy này điên sao mà bảo hôn liền hôn? Anh ta muốn vứt luôn cả thể diện hay gì? Người khác có thể không để ý, chứ đám bạn của anh ta vẫn đang nhìn kia mà…!

Phó Diên Thăng chẳng mảy may quan tâm, hỏi tiếp: “Cậu tên gì?”

Thích Tự: “…”

Giờ phút này, hắn mới muốn lăn ra giả chết làm sao.

Nhận thấy đối phương vẫn đang nhìn mình với ánh mắt sáng rực, Thích Tự bỗng loé ra một ý tưởng: “Tôi là Thích Phong.”

Phó Diên Thăng hỏi lại: “Bánh gato Thích Phong ấy hả?”

(*Thích Phong /戚风/ này là bánh Chiffon, khác với tên của Thích Phong /戚枫/ ở chữ Phong)

Thích Tự nghiêm nghị nói: “Là Phong trong lá phong.”

Phó Diên Thăng mỉm cười, “Tên hay thật…” Sau đó rút điện thoại ra hiệu cho Thích Tự thực hiện lời hứa, “Wechat hay số điện thoại?”

Thích Tự thành thạo nhập số điện thoại của em trai mình vào, còn ra vẻ phong lưu giải thích một câu: “Đây là số cá nhân, nhưng hôm nay tôi không mang cái điện thoại ấy theo.”

Phó Diên Thăng bí ẩn nhìn hắn, nói: “Được rồi, khi nào sẽ tìm cơ hội để liên lạc.”

Thích Tự cũng không biết mình đã lừa được người hay chưa, chỉ sợ đối phương sẽ kiểm chứng ngay tại chỗ, cho nên chờ anh ta đi được vài phút thì cũng đứng dậy chuồn luôn.

Ra đến chỗ tính tiền mới được phục vụ thông báo—rượu của hắn đã có người thanh toán hết rồi.

Thích Tự sững sờ, vô thức liếc đến bàn của Phó Diên Thăng, đúng lúc đối phương cũng nhìn lại, cách xa thế mà ánh mắt vẫn rất chăm chú, như thể đang khắc sâu dáng vẻ của hắn vào đầu.

Tim Thích Tự vì thế mà giật nảy, hắn rủa một câu “Chết tiệt” trong lòng rồi xoay người bỏ đi.

Ra khỏi quán bar, Thích Tự bấm điện cho Hứa Kính: “Anh thanh toán tiền rượu rồi à?”

“Hửm?” Hứa Kính hiểu ra, “Ý cậu là Skyline ấy hả, ừ, anh là hội viên trên đó, lúc order quẹt thẻ thì tự động tính tiền luôn… Sao thế, phải về rồi à?”

Thích Tự thở phào một hơi, lấy cớ bảo: “Cũng không còn sớm nữa.”

“Chờ anh chút.” Đầu bên đó có chút ồn ào, mấy giây sau Hứa Kính mới trả lời Thích Tự, “Còn ở Phong Mậu không? Còn thì xuống B3 đi, anh bảo Tiểu Lý đưa cậu về.”

Thích Tự: “Được.”

Thích Tự bấm tháng máy xuống tầng hầm thứ ba của toà nhà Phong Mậu, trong lúc đứng chờ một mình, lại không khỏi nhớ tới nụ hôn vừa nãy.

Răng môi dường như vẫn lưu lại độ ấm của người đàn ông xa lạ kia, phảng phất mùi cồn và thuốc lá, đặc hương vị nam tính.

Người kia hôn rất dịu dàng, ngoại trừ động tác nắm cằm ban đầu và lời ra lệnh “Há miệng” khiến hắn cảm thấy hơi bị mạo phạm ra, thì cả quá trình đều không khiến hắn khó chịu chút nào.

Ngược lại còn có chút…

Thôi được rồi, mặc dù cực kì không muốn thừa nhận, nhưng nụ hôn hồi tối chính là nụ hôn đầu của hắn, cảm thấy mới lạ cũng là dễ hiểu thôi.

“Đang nghĩ ngợi cái gì đấy? Từ lúc ra khỏi thang máy đã thấy cậu thẫn thờ ở đây rồi.” Giọng nói của Hứa Kính tiến lại gần.

Thích Tự lấy lại tinh thần: “Sao anh cũng xuống làm gì?”

Hứa Kính: “Cũng gần xong rồi, đi chung đi, Tiểu Lý sẽ đưa cậu về trước.”

Thanh niên đi phía sau là trợ lí Lý Khản của Hứa Kính, trông thấy Thích Tự cũng cung kính gọi một tiếng “Tự thiếu gia”: “Hai người cứ đợi ở đây đi, để tôi đánh xe ra đón.”

Hứa Kính ném chìa khoá cho hắn, quay ra giải thích với Thích Tự một câu: “Trong nước làm nghiêm mấy khoản uống rượu lái xe lắm, chứ vốn dĩ anh vẫn lái được.”

Hồi nãy Hứa Kính cũng uống ít rượu ở trên kia, Thích Tự tỏ ý đã hiểu.

“Không phiền anh đang bận chứ?” Hắn hỏi.

“À không, cũng không phải chuyện gì lớn đâu.” Hứa Kính cười cười, giải thích với hắn, “Gần đây công ti định đầu tư vào một hãng quản lí các ngôi sao mạng, mấy năm nay thương mại điện tử phát triển nhanh lắm, sức ảnh hưởng của các ngôi sao mạng lại rất khủng, kí được với hãng này thì sẽ có điều kiện quảng bá liên kết cho MeiWei. Tổ pháp lí nói hợp đồng đầu tư có một số điều khoản cần xem xét lại, bọn họ thảo luận được mấy phương án rồi nên gọi anh xuống quyết luôn để còn gửi hợp đồng cho bên kia ngay trong đêm nay.”

MeiWei là công ti con của Tập đoàn Tư Nguyên—chủ yếu kinh doanh thời trang và trang sức, sở hữu bốn nhãn hiệu có tiếng cả ở trong và ngoài nước.

Dù chưa chính thức gia nhập công ti của ba, nhưng mưa dầm thấm đất, lớn lên trong hoàn cảnh này, Thích Tự cũng đã sớm nắm bắt được một số tình huống như vậy.

“Sao không để đến mai hẵng gửi?” Thích Tự hỏi.

“Chả giấu gì cậu, công ti quản lí sao mạng kia do chính CMO của MeiWei giới thiệu cho anh đấy, bảo là đối thủ của bọn họ cũng đang muốn lấy được hợp đồng này, nên mới giục anh xúc tiến đàm phán luôn, chứ bên mình đã kịp làm đánh giá hoàn chỉnh đâu, mới kịp cho cấp dưới soạn xong được cái báo cáo rủi ro với mục tiêu đầu tư sơ bộ, không vội thì có khi mai cũng chả đến lượt mình.”

(*CMO: Chief Marketing Officerquản lí cấp cao về mảng Marketing trong công ti)

Nói đến đầu tư, Thích Tự không khỏi nhớ đến cái tên trên tấm danh thiếp của Phó Diên Thăng, quay ra hỏi Hứa Kính: “Anh biết Chứng khoán Minh Thái không?”

Hứa Kính: “Chứng khoán Minh Thái á? HQ ở Hải Thành của bọn họ hình như nằm ngay trong Phong Mậu này đấy…”

(*HQ: headquarterstrụ sở chính)

Thích Tự trực tiếp ngắt lời đối phương: “Phó Tổng giám đốc Đầu tư của Chứng khoán Minh Thái là cấp bậc thế nào?”

Hứa Kính có hơi không hiểu gì: “Thế nào là thế nào…”

Thích Tự: “So với anh thì thế nào.”

Hứa Kính bật cười một tiếng: “Đại thiếu gia à, so thế nào được chứ, nhưng mà nếu nhất định phải tìm ra một cấp bậc tương đương, thì chắc là cỡ Quản lí phòng Sales ở MeiWei ấy.”

Thích Tự nhướng mày: “Ồ? Vậy thôi hả.”

Đang định thở phào vì may mà không chọc phải nhân vật khó lường nào, hắn lại nghe Hứa Kính khiêm tốn nói tiếp: “Nhưng thu nhập của bên Đầu tư không dựa theo cấp bậc, mà quan trọng năng lực cá nhân với mạng lưới quan hệ. Minh Thái là một trong những công ti chứng khoán đứng đầu quốc gia, lại có nguồn vốn của nhà nước, lên được đến chức VP ở đó thì cũng là nhân vật có máu mặt trong nước rồi, có khi thu nhập còn hơn cả anh ấy chứ.”

(*VP: Vice President—phó chủ tịch/phó tổng, trong trường hợp của anh Phó thì là phó tổng, đại khái chỉ ở dưới mỗi người đứng đầu và báo cáo trực tiếp cho chủ tịch/tổng giám đốc)

Thích Tự: “…

Đang nói chuyện thì Tiểu Lý đã đánh xe đến trước mặt bọn họ, Hứa Kính mở cửa cho Thích Tự rồi mới vòng sang đối diện để lên xe.

Yên vị rồi, Thích Tự mới đút một tay vào túi, sờ lên tấm danh thiếp có xúc cảm đặc biệt bên trong kia, lại hỏi tiếp: “Tốt nghiệp ra em có thể nhận được offer vào một chức vị tương đương thế không?”

Hứa Kính nghiêng đầu nhìn Thích Tự, lại cười: “Cậu ấy hả?”

Giọng điệu như thể hắn vừa hỏi một vấn đề cực kì si đần nào đó.

Thích Tự nhướng mắt: “…Không được sao?”

Hứa Kính kiên nhẫn giảng giải cho hắn: “Công ti như Minh Thái có yêu cầu tuyển người mới rất cao, trường học và chuyên ngành của cậu thì được rồi, nhưng tốt nghiệp đại học thôi thì chưa đủ, tối thiểu là CV phải có MBA cơ. Mới vào thì làm Chuyên viên phân tích, rồi ít nhất phải năm sáu năm sau mới leo lên được vị trí này.”

(*MBA: Master of Business Admin—chứng chỉ Thạc sĩ chuyên ngành Quản trị Kinh doanh)

Thích Tự nhíu mày: “Ý anh là, chưa 30 thì chưa thể lên được chức ấy phải không?”

Nhưng rõ ràng Phó Diên Thăng kia cùng lắm chỉ mới 24 25.

“Chứ không thì sao? Cậu nghĩ ngành Tài chính dễ xơi lắm à?” Hứa Kính cười cười, lại nghĩ nghĩ rồi nói: “Tất nhiên, nếu xét đến mạng lưới quan hệ của cậu với bố và bạn bè của ổng, thì tốc độ thăng chức sẽ khác.”

Thích Tự: “…”

Hứa Kính nhìn vẻ mặt ngưng trọng của hắn mà buồn cười: “Mà sao lại hỏi anh mấy chuyện này? Chẳng lẽ cậu định đi tìm việc ở ngoài thật?”

Thích Tự rút tay ra khỏi túi quần, chống khuỷu lên cửa sổ: “Không phải, em chỉ tìm hiểu thêm chút thôi.”

Hứa Kính: “Mà nói chứ, ba cậu chỉ cần nói một câu thôi là anh phải gọi cậu là “CEO Tiểu Thích” liền à.”

Thích Tự cũng bị chọc cho bật cười: “Thôi anh, nghe như “CEO Nhỏ Nhen” ấy…”

(*Tiểu Thích và nhỏ nhen đều có phiên âm là /xiǎoqì/)

Hứa Kính bật cười ha hả: “Chú đúng là sướng mà không biết đường sướng… Mà thôi, đừng nghĩ mấy chuyện này vội, cứ trân trọng những năm tháng đại học này đi đã, khoảng thời gian an nhàn cuối cùng của cậu rồi đấy, đến lúc ba cậu muốn cậu bắt đầu tiếp quản công việc, thì không còn rảnh rỗi được như bây giờ đâu.”

Thích Tự khẽ hừ một tiếng, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chiếc xe đi vào tuyến cầu vượt vành đai trong, rời khỏi trung khu tài chính sầm uất sáng rực, nhìn những cột đèn cao lớn dần bị bỏ lại phía sau, hắn bỗng có cảm giác như vừa thoát được khỏi một lồng giam của khát vọng.

Tiểu Lý lái thẳng đến biệt thự nhà họ Thích ở Nam Giao, Thích Tự xuống xe, xuyên qua hành lang đi vào, trông thấy phòng khách vẫn sáng trưng.

“Về rồi đấy à?” Khương Oánh ngồi một mình trên salon phòng khách, mặt đang đắp một lớp gì đó đen sì.

Thích Tự giật mình la lên một tiếng, đen mặt nói: “Mẹ, mẹ làm cái gì vậy?”

Đó giờ hắn chỉ sống với ba, nhà hai người ở bên Mĩ thì chẳng có phụ nữ nào ngoài bảo mẫu, gặp cảnh này mới không khỏi hốt hền một phen, sau khi bình tĩnh lại lại hỏi: “Sao mẹ còn chưa đi ngủ?”

Khương Oánh cẩn thận gấp lại mặt nạ đắp lên trán, để lộ ra dung nhan được bảo dưỡng vô cùng tốt: “Nãy cũng định đi ngủ rồi, nhưng nửa tiếng trước Hứa Kính nhắn bảo con sắp về, nên mẹ đi đắp mặt nạ tiện thể chờ con luôn.”

“Đâu cần chờ con làm gì, con mang thẻ vào mà.” Thích Tự đảo mắt một vòng quanh nhà, hỏi, “Tiểu Phong đâu rồi?”

Khương Oánh đứng dậy rót nước cho Thích Tự: “Sáng mai nó với Lăng Khả có tiết sớm, về trường từ chiều rồi.”

Thích Tự nhận lấy cốc nước, thoáng bắt gặp chuỗi vòng ngọc phỉ thúy trên cổ tay Khương Oánh, lại nhớ đến chuỗi vòng hạt của Phó Diên Thăng.

“À, mẹ này…” Hắn trầm ngâm vuốt cốc một hồi, cất lời hỏi, “Hồi bé con từng bị bắt cóc phải không? Con nhớ hình như lúc ấy còn được một chú nào đấy cứu nữa.”

Khương Oánh kinh ngạc “hả” một tiếng quay ra nhìn hắn: “Cũng hơn mười năm rồi mà con vẫn nhớ rõ thế à?”

Thích Tự uống lấy một hớp: “Chuyện lớn như vậy sao con quên được?”

Chuyện xảy ra khi hắn mới học lớp hai, tối ấy tan học, hắn không đợi lái xe trong nhà tới, mà được một người tự xưng là bạn ba đón đi.

Thích Tự không có ấn tượng gì về rất nhiều chi tiết, bởi vì bị bọn bắt cóc cho ngửi ête nên hắn đã ngất đi gần như suốt cả quá trìnhchuyện này cũng là do người lớn nói lại cho hắnhắn chỉ nhớ khi tỉnh lại thì đã ở trong một nhà máy bỏ hoang, xung quanh đổ nát đen nhánh, bụi bặm và đầy mùi hóa chất gay mũi.

Còn bé tí mà bị người lạ đưa đến một nơi hoang vu không người như thế, khỏi nói hắn đã sợ đến mức nào, sau bao nhiêu năm nhớ lại một màn này, hắn vẫn khó lòng kiềm lại cảm xúc hãi hùng của khi ấy.

Thích Tự hơi nhíu mày, truy hỏi: “Cho nên rốt cục vụ ấy là thế nào vậy mẹ?”

****

<Epilogue>

Phó Diên Thăng: “Cậu tên gì?”

Thích Tự: “Tôi là Thích Phong.”

… Sorry em trai, cho mượn tên một lát.

Thích Phong: “Em có một câu “Mẹ nhà anh” không biết có nên chửi hay không!?”

Thích Tự: “Giữ lại đi, chúng ta chung mẹ đấy.”

Thích Phong: “……&%¥%!!”

A/N:

Bối cảnh truyện vào khoảng năm 2015.

Tiện thể công bố luôn, công thụ chênh lệch 7 tuổi, tuyến tình cảm đảm bảo ngọt~