Tiên Nghịch

Chương 204 Thu sủng

Vương Lâm nhìn vào mắt Tứ Bình, cười nhạt nói:
 
– Khâu huynh! Độc Ma Cung luôn lấp liếm bao che cho khuyết điểm của mình. Để hai tên tử kia đi thì sau này huynh nên cẩn thận một chút.
 
Khâu Tứ Bình cười khổ, lòng thầm nhủ. Người con gái kia cũng không cần phải tính toán, nhưng Bệnh Đà Tử lại là đệ tử quan trọng của Độc Ma Cung. Nếu để hai người này chạy thoát, sau này hắn sẽ gặp rất nhiều phiền toái. Sợ là hắn không thể đi vào các thành trì do Độc Ma Cung chiếm cứ được nửa bước.
 
Nhưng lúc này rõ ràng không phải là lúc để suy xét về hai người kia. Vương Lâm ở trước mặt mang đến cho hắn áp lực cực lớn. Đáy lòng hắn thầm nhắc nhở chính mình phải rất thận trọng. Thực lực của đối phương khiến hắn có cảm giác vô cùng lo sợ.
 
-Tuy nhiên, với tốc độ của hai người Kết Đan hậu kỳ kia, bây giờ Khâu huynh đuổi theo thì không chừng còn có khả năng đuổi kịp. – Vương Lâm ung dung nói. Khâu Tứ Bình hít vào một hơi, ôm quyền nói:
 
-Vương huynh, nếu có gì sai khiến thì đừng ngại nói ra. Giao tình chúng ta tuy không sâu sắc, nhưng cũng đã từng cùng nhau trải qua hoạn nạn, đúng không?
 
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, trầm giọng nói:
 
– Có bản đồ của Tu Ma Hải không?
 
Khâu Tứ Bình giật mình, ngẫm một chút, lắc đầu nói:
 
– Khâu mỗ không có bản đồ của Tu Ma Hải. Tuy nhiên nếu Vương huynh muốn, có thể đi trao đổi ở phường thị của các ngôi thành chính. Có lẽ có thể tìm được ở đó.
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe ra hàn mang. Sở dĩ hắn không giết Khâu Tứ Bình bởi vì những theo những gì hắn biết về người này thì tâm cơ của gã rất thâm sâu. Giết gã thì dễ nhưng để nói ra sự thật thì còn khó khăn hơn nhiều.
 
Nếu lấy sinh tử ra uy hiếp thì chỉ là hạ sách mà thôi, không có mấy khả năng nhận được lời nói thật.
 
Đó là lí do mà Vương Lâm gặp Khẩu Tứ Bình, liền ngăn cản hắn truy sát hai tên Kết Đan tiểu bối kia, tạo cho đối phương cảm giác lo lắng.
 
– Thật sao? Vậy thì Khâu huynh và tại hạ cùng đi thôi. Sau khi tới ngôi thành chính gần nhất, đổi lấy địa đồ rồi Khâu huynh lại đi tìm hai tên tiểu bối kia cũng chưa muộn. – Nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên, bình tĩnh nói.
 
Khâu Tứ Bình trầm mặc một lúc, thở dài. Hắn thầm nhủ: “Tên Vương Lâm này tâm cơ thật thâm sâu. Mới xuất hiện, lời nói của hắn có vẻ như tùy tiện, nhưng thực ra lòng dạ thật khó lường. Có lẽ việc để cho hai tên Kết Đan tiểu bối bỗng nhiên tỉnh ngộ, vội vàng thoát đi cũng đều nằm trong kế hoạch của hắn. Mặc dù câu nói của hắn có vẻ như vô tình nhưng lại bức bách mình, buộc phải ra tay giết hai tên tiểu bối kia. Sau đó, hắn lại ở giữa ngăn trở. Hết thảy những điều đó chính là nhằm buộc mình phải nói ra sự thật. Đồng thời tu vi mà hắn tán xuất ra, cũng nhằm ám chỉ rằng nếu mình ngoan cố tới cùng, hắn sẽ không ngần ngại giết mình”.
 
Phương pháp này còn có tác dụng hơn nhiều so với việc đưa sinh tử ra uy hiếp. Nó dễ dàng làm cho người ta trong lòng khuất phục, mà không sinh ra tâm lý mâu thuẫn. Khâu Tứ Bình băn khoăn, liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái. Sau đó, hắn không nói hai lời, vỗ túi trữ vật, xuất ra một khối ngọc giản, đặt lên mi tâm, cẩn thận dựa theo trí nhớ bắt đầu ghi lại. Không lâu sau, hắn đưa ngọc giản cho Vương Lâm, nói:
 
– Tất cả trí nhớ về những nơi thuộc Tu Ma hải mà Khâu mỗ từng đi qua đều ở trong ngọc giản này, trong đó có lẽ sẽ có chút sai sót, nhưng không đáng kể. Vương huynh, nếu không còn việc gì khác, tại hạ xin cáo từ!
 
Vương Lâm tiếp nhận ngọc giản, vẫn chưa vội kiểm tra, liền ôm quyền nói:
 
-Đa tạ!
 
Khâu Tứ Bình giật mình, liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, do dự nói:
 
-Ngươi không xem lại ư?
 
Vương Lâm mỉm cười, nói:
 
– Có cần thiết không?
 
Khâu Tứ Bình trầm mặc một chút, sau đó bật cười nói:
 
-Vương huynh! Khâu mỗ cáo từ! – Nói xong hắn liền ôm quyền, lùi về phía sau. Sau khi thối lui một khoảng rất xa, ánh mắt hắn lóe lên, cao giọng nói:
 
-Vương huynh, Khâu mỗ không thèm gian dối trong ngọc giản đó. Vì vậy ngươi có thể yên tâm! – Nói xong, thân mình hắn chợt lóe lên, thuấn di biến mất.
 
Vương Lâm cầm ngọc giản ngưng thần đảo qua. Bên trong ghi lại tương đối tỉ mỉ về Tu Ma nội hải, nhưng lại không miêu tả nhiều về Ngoại hải. Bên trong còn bao gồm ghi chép về một số cổ truyền tống trận.
 
Căn bản Vương Lâm cũng không tin là nó không có chút gì đó sai sót. Tuy nhiên, hắn cũng không dự định chỉ sử dụng một bản đồ này để đi lại trong Tu Ma Hải. Vương Lâm dự tính là nếu có thể tìm được tấm bản đồ hoàn chỉnh là tốt nhất. Nếu không được, sẽ thu thập thêm nhiều bản đồ dạng tự tạo ra này. Sau đó, so sánh với nhau, tự nhiên thật giả sẽ lập tức rõ ràng.
 
Căn cứ vào sự hiểu biết của Vương Lâm về Tu Ma Hải, hắn nhớ đi về hướng bắc ước chừng mười ngày lộ trình là đến Liên Mặc thành. Liên Mặc thành là một trong chín mươi chín tòa Đại Thành của Tu Ma nội hải.
 
Ngoài ra, lý do Vương Lâm quyết định lựa chọn ngôi thành này cũng là vì một nguyên nhân khác. Đó là trên ngọc giản của Khẩu Tứ Bình ghi lại rằng ba mươi vạn dặm bên ngoài Liên Mặc thành có một tòa cổ truyền thống trận bỏ hoang.
 
Trên một đường phi hành, bất cứ yêu, linh thú lớn nhỏ mà Vương Lâm gặp phải đều chỉ trong nháy mắt liền mất đi nội đan mà tử vong. Dọc đường đi, nếu là gặp phải thượng phẩm linh thú, Vương Lâm liền nhanh chóng bỏ chạy, không chút tiếp xúc.
 
Bảy ngày sau, càng chạy Vương Lâm càng cảm thấy kinh hãi. Hắn không nghĩ rằng mới chỉ vài năm không ngờ yêu thú ở Tu Ma Hải lại nhiều như thế. Thậm chí linh cấp thượng phẩm linh thú, tương đương tu vi Hóa Thần kỳ, hắn cũng đã được thấy hai con.
 
Cũng may hai con linh thú đó cũng chỉ sinh sống trong địa bàn của mình. Chỉ cần không chủ động trêu chọc thì chúng cũng sẽ không ra truy kích.
 
Dọc theo đường đi, Vương Lâm đã thu hoạch được rất nhiều. Chỉ tính riêng nội đan đã có nhiều lắm.
 
Tiếp đó, dưới Cổ Thần quyết chúng lập tức bị Nguyên Anh hấp thu.
 
Một hôm, Vương Lâm đã đi tới chỗ có cổ truyền tống trận. Ánh mắt hắn lóe lên, thân mình lơ lửng giữa không trung, nhìn chằm chằm nhìn xuống dưới một cái khe sâu dưới thung lũng.
 
Nơi đây tĩnh lặng dị thường, thậm chí một chút hơi thở của của yêu thú cũng không có. Thần thái của Vương Lâm hết sức ngưng trọng. Mặc dù thần thức đảo qua, không thấy có điều gì dị thường, nhưng hắn lại có một cảm giác cổ quái.
 
Trầm mặc một chút, tay phải điểm lên mi tâm. Lập tức từ trán hắn bay ra một con ma đầu có hình dạng như vượn. Đó là do Vương Lâm sử dụng hồn phách của linh viên tiến hành luyện chế thành ma đầu thứ ba.
 
Mấy tháng cuối ở Vân Thiên tông, hắn đã có thể tuỳ tâm khống chế nó, không hề còn chút nghịch ý nào.
 
Bản thân tu vi ma đầu chỉ có hạ phẩm linh thú, sau khi bị luyện chế thành ma đầu đã tiến thêm một bước. Tuy không thể cắn nuốt Nguyên Anh kỳ tu sĩ, nhưng đối với Kết Đan kì tu sĩ thì lại hết sức dễ dàng.
 
Ma đầu vừa xuất hiện lập tức gào rít mấy tiếng, rồi hóa thành một đạo ảo ảnh, nhanh chóng bay vào trong cốc. Sau khi quét quanh một vòng, không phát hiện ra điều gì dị thường, đang định bay ra… Đột nhiên một vách đá của khe vực vỡ ra một cái lỗ lớn, cùng với đó là một lực hút khổng lồ xuất hiện trong nháy mắt. Chẳng qua, thân thể ma đầu vốn là một ảo ảnh mà thôi, liền loé lên một cái rồi bay đi.
 
Vết nứt trên vách đá chậm rãi khép lại.
 
Ánh mắt Vương Lâm sáng ngời, tay phải phất nhẹ. Độc kiếm được luyện chế từ Độc Vương Đỉnh của Mạnh Đà Tử từ trong túi trữ vật xuất ra, lập tức thuấn di lao vào trong cái khe hở đang dần thu lại kia.
 
Từng tiếng ma sát với nham thạch từ bên trong vọng ra. Vương Lâm nhướng mày. Ngay lúc khe nứt sắp khép lại hoàn toàn thì thần niệm hắn khẽ động, độc kiếm lập tức bay ra ngoài, xoay xung quanh Vương Lâm. Từ trên thân kiếm vang lên những tiếng ông ông.
 
Vương Lâm nhìn chằm chằm vào vách đá đã khép lại. Sau khi trầm ngâm một chút, tay phải hắn bấm quyết, miệng niệm thần chú:
 
– Băng diễm, hiện!
 
Từ Nguyên Anh bên trong cơ thể đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa màu lam. Ngọn lửa này đúng là băng viêm mà sau khi hắn tu luyên Hoàng Tuyền Thăng Khiếu quyết đến đại thành ngưng kết mà ra. Sau khi hắn Kết Anh, băng diễm đã bị Nguyên Anh khí xâm thực, uy lực càng tăng lên.
 
Băng diễm vừa xuất hiện, nhiệt độ bốn phía lập tức hạ xuống. Cùng lúc đó, băng diễm cấp tốc chuyển động, bay về phía trước, nháy mắt đụng vào vách đá. Đúng vào lúc đó, vách đá đột nhiên bắt đầu động đậy một cách kì dị, hiện lên hình một mặt người, há miệng cắn lấy băng diễm.
 
Nhưng lúc nó chạm đến băng diễm, một tầng băng mỏng manh màu lam lập tức lan tràn quanh miệng của mặt người. Khi vách tường bị lớp băng màu lam bao vây, khuôn mặt người đó cũng bị đông cứng, không nhúc nhích.
 
Vương Lâm nhìn kỹ, trong lòng có chút ngạc nhiên. Đó hiển nhiên là một loại yêu thú, nhưng sinh trưởng ở bên trong nham thạch, hơn nữa không ngờ lại còn có thể hóa thành người.
 
Trầm ngâm một chút, thân thể Vương Lâm khẽ động, theo giữa vách đá mà xuyên qua, tiến vào cái khe sâu. Quả nhiên trong này có một tòa cổ truyền tống trận. Chỉ có điều trên đó có nhiều chỗ bị hư hỏng, dĩ nhiên không thể sử dụng được. Sau khi nhìn một lúc, Vương Lâm xuất ra ngọc giản ghi chép lại về truyền tống trận.
 
Thực hiện xong việc đó, thân mình hắn chợt lóe lên. biến mất tại chỗ. Sau khi hiện ra, hắn đã ở phía trên khe sâu. Tay phải phất nhẹ một cái, tầng băng màu lam trên vách đá lập tức ngưng tụ lại hóa thành băng diễm, bay trở về trong tay hắn.
 
Ngay sau đó, mặt người trên vách đá lại chuyển động, hai mắt nhìn về phía Vương Lâm, miệng phát ra những tiếng gầm chứa đầy địch ý.
 
Càng xem Vương Lâm càng cảm thấy thú vị. Con yêu thú này có phẩm bậc rất cao, chỉ có điều là bị cưỡng ép trở thành loại hạ phẩm linh thú có tu vi tương đương một Kết Đan kỳ tu sĩ. Nhưng khả năng ẩn nấp trong nham thạch của linh thú này cũng rất hữu ích. Vương Lâm biết chính mình thường xuyên bế quan, nếu trong lúc bế quan để yêu thú này thủ hộ, tất nhiên sẽ giảm được nhiều rắc rối. Chỉ đáng tiếc một điều là con linh thú này tu vi có hạn.
 
Tuy nhiên, Vương Lâm có rất nhiều nội đan trong túi trữ vật. Sử dụng nội đan trợ giúp, chắc chắn tu vi của nó sẽ gia tăng không ít. Suy nghĩ một lát, ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, tay phải kết ấn, nhẹ nhàng xuất ra linh lực, lập tức hình thành một đạo pháp quyết. Hắn quát:
 
– Phá!
 
Pháp quyết rời tay dừng lại ở trên vách đá. Trong khoảnh khắc, vách núi đen phát ra những âm thanh rầm rầm, xuất hiện vô số vết nứt giống như mạng nhện. Vết nứt càng ngày càng lớn. Cuối cùng toàn bộ vách đá đổ sụp xuống. Đúng lúc đó, một đạo hắc quang bên trong nhanh chóng bay ra, lao nhanh về phía bắc.
 
Thần thức của Vương Lâm liền tập trung vào vật ấy. Chỉ thấy bên trong hắc quang là một sinh vật kỳ quái to chừng một bàn tay, có một xúc tu thật dài và có cánh.
 
Thoạt nhìn con thú này, người ta sẽ có cảm giác ghê sợ, dựng cả tóc gáy. Nhất là ở cái xúc tu thật dài kia, gần như chiếm mất một nửa thân mình. Thi thoảng lại có ánh sáng sắc lạnh lóe lên hiển nhiên là dị thường sắc bén.
 
Vương Lâm xoa xoa cằm, từ từ đuổi theo phía sau. Đồng thời hắn xuất ra Ma đầu Hứa Lập Quốc và ma đầu thứ ba Linh Viên. Cả hai cùng hướng về vật ấy mà đánh tới.
 
Hứa Lập Quốc vừa xuất hiện liền gầm rú vài tiếng, vẻ mặt hưng phấn. Nhưng sau khi hắn thấy rõ yêu thú cổ quái kia cũng hơi chột dạ, lòng thầm nhủ:
 
– Có lầm hay không đây? Sao lại có kẻ nhìn còn khó coi hơn cả lão nhị! Hãy cứ để thằng ngốc lão Tam lên trước thử xem sao. Nếu tên này rất yếu thì lão tử lên chém giết lấy công vậy.