Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 2059 Ma Thú

Hai người Hàn Lập và Loan Long thiên quân đứng lơ lửng bất động trên không trung phía trên hồ dung nham, thầm niệm lặng lẽ quét về dung nham phía dưới.

Chỉ cám thấy bên trong dung nham ẩn chứa từng luồng dao động quỷ dị ngăn trở, sau khi tiến vào dung nham hơn trăm trượng, thần niệm lập tức không thể thâm nhập sâu hơn nữa.

Chẳng qua đó là do thần niệm của Hàn Lập cường đại hơn xa đám người Long Loan thiên quân, nếu đổi lại là một trong những vị Ma tôn này sử dụng thần niệm dò xét, có thể thâm nhập vào dung nham ba bốn mươi trượng cũng đã không tồi rồi.

Ở khoảng cách hơn trăm trượng, Hàn Lập phát hiện ở một chỗ sâu bên trong hồ dung nham lờ mờ có một cái bóng đen khổng lồ nằm sấp ở đó, nhưng bởi vì luồng dao động ngăn trở bên trong dung nham nên căn bản không thể nhìn rõ, cũng chẳng biết bóng đen này có phải là mục tiêu của chuyến đi này – con ma thú tu vi Ma tôn hậu kỳ kia hay không.

Tuy rằng bóng đen khổng lồ này như một vật chết không hề nhúc nhích, nhưng Hàn Lập vẫn tiếp tục giữ thái độ vô cùng cẩn thận, lạnh lùng theo dõi cử động của nó.

Mà trong khi đám người Bạch Vân Hinh bố trí pháp trận, hai gã lão tổ của Bạch gia cũng hề nhàn rỗi. Chẳng biết từ lúc nào, đại hán tóc vàng đã tế chiếc cổ kính hình lăng trụ kia lên giữa không trung, trong nháy mắt đã hóa thành hơn trăm chiếc kính ảnh khiếm khuyết nằm rải rác phía trên hồ dung nham, ma quang màu đen chớp chớp hướng xuống dưới.

Đại hán liên tục nhép môi nhưng không phát ra tiếng động nào, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng, dễ nhận thấy trong tình huống đại bộ phận pháp lực bị áp chế, việc thi triển thuật này cũng không dễ dàng chút nào.

Còn nữ tử tóc tím thì một tay kết quyết, trên người hiện ra một cái ma giáp trắng noãn như ngọc, đồng thời tay kia thì trảo vào hư không, một chiếc trường kích đen như mực trực tiếp xuất hiện trong tay.

Binh khí này chỉ khẽ chớp lên một cái nhưng lại thấp thoáng hiện ra hư ảnh một con cự hổ một sừng đen kịt, không ngừng gầm nhẹ trong tay nữ tử, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bùng phát đả thương người.

Sau khoảng thời gian một chén trà, sáu người Bạch Vân Hinh đã bố trí xong tòa pháp trận, trong nháy mắt, từng luồng hắc khí ở xung quanh hồ dung nham liên tục xuất hiện, một luồng sát khí giết chóc sinh ra từ bên trong, phảng phất như có một luồng hàn quang như ẩn như hiện ở bên trong, dường như ẩn giấu vô số lưỡi đao sắc bén trong đó.

Sáu tên đệ tử Luyện Hư của Bạch gia liền náu mình bên trong hắc khí, bắt đầu âm thầm khống chế cả tòa pháp trận.

“Loan Long đạo hữu, pháp trận đã được chuẩn bị xong, ngươi hãy ra tay ép con thú này ra khỏi dung nham đi.” Thấy tình hình như vậy, đại hán tóc vàng hướng về phía Loan Long thiên quân truyền âm.

Loan Long thiên quân vừa nghe xong, khuôn mặt mập mạp lộ ra vẻ dữ tợn, ngay lập tức hét lớn một tiếng, một ngón tay chỉ về viên bát (chiếc bát tròn) màu xanh trên không trung.

Chiếc bát này lập tức run lên, thể tích phình ra biến thành một vầng trăng tròn (viên nguyệt) xanh lam, đồng thời bên trong vang lên một tiếng thanh minh, từ đó phun ra một cột sáng xanh đậm to bằng cái bát, khí thế hùng hổ xông vào dung nham bên dưới.

Cột sáng tựa như một cây côn khổng lồ khuấy một trận trong hồ dung nham!

Trong khoảnh khắc, cả mặt hồ đỏ thẫm cuồn cuộn hỏa khí, từng cơn sóng dung nham cuồn cuộn dâng lên.

Ngay sau đó, bên trong dung nham truyền đến một tiếng gầm nổi giận, dung nham tách ra hai bên, từ giữa phun ra một luồng lục khí, lục khí vừa tiếp xúc với cột sáng xanh lam đã mạnh mẽ đẩy cột sáng ra khỏi mặt hồ.

Mắt thấy cảnh này, Loan Long thiên quân lập tức cười lạnh một tiếng, trên người phóng thích ra một luồng khí tức kinh người, đồng thời mười ngón tay mập mạp hướng về phía viên bát xanh lam liên tiếp bắn ra hơn mười luồng hắc mang, hắc mang lóe lên rồi hoàn toàn biến mất.

Trong viên nguyệt vang lên tiếng thanh minh, trên bề mặt hiện ra vô số phù văn mờ ảo, lập tức bắn ra cột sáng xanh lam còn mạnh hơn lúc trước mất lần, uy phong điên cuồng tăng lên rồi từ không trung đè xuống, luồng lục khí sinh ra từ dung nham không kịp đề phòng, trong nháy mắt liền lóe lên rồi tiêu biến.

Cột sáng xanh lam không chút khách khí xông vào sâu bên trong hồ dung nham.

Tiếng nổ “Ầm ầm” vang lên!

Cả mặt hồ đều rung chuyển, dường như một kích bất ngờ vừa rồi thực sự đã đánh trúng con ma thú ẩn thân bên trong hồ.

“Sao, tư vị phải chịu khổ lần này thế nào.” Loan Long thiên quân cười ha hả châm chọc, tiếp tục thúc dục viên bát xanh lam công kích nhiều hơn nữa.

Nhưng đúng lúc này, cả hang động đột nhiên rung chuyển mãnh liệt, hỏa diễm từ trong hồ dung nham liên tục bùng lên, trong nháy mắt liền biến ảo thành hỏa lãng đỏ thẫm mờ ảo, cuồn cuộn lao về phía Loan Long thiên quân, ngay cả Hàn Lập cùng Hàn Kỳ Tử ở bên cạnh cũng nằm trong phạm vi công kích của hỏa lãng.

Hàn Lập chớp chớp mắt, sắc mặt chưa biến nhưng ngũ sắc liên hoa dưới chân đã xoay tròn, một luồng sáng ngũ sắc kì hàn xuất hiện xung quanh cơ thể, dễ dàng ngăn cản hỏa diễm này ở bên ngoài.

Hàn Kỳ Tử ở bên cạnh cũng không hề động tay động chân, mười hai luồng hàn quang xoay xung quanh đột nhiên bành trướng, sau đó liền hóa thành một tầng hàn quang bảo vệ bên ngoài.

Trái lại, người đầu tiên xuất thủ – Loan Long thiên quân bị bao vây bởi hỏa lãng cuồn cuộn, hắn đột nhiên khẽ quát một tiếng kinh sợ, thân hình bỗng nhiên bị một luồng cự lực vô hình điên cuồng đánh bật về phía sau, lao thẳng về phía thạch bích khổng lồ phía trên hồ dung nham, thoáng chốc đã đâm sâu vào trong vài thước làm vô số đá vụn rớt xuống.

Trong khi đó, trên không trung chỗ mà ban nãy Loan Long thiên quân đứng đột nhiên xuất hiện một cái thú trảo lớn khoảng một trượng được lục diễm bao phủ, hơn nữa có vẻ chính nó vừa rồi đã một kích đánh bay Loan Long thiên quân.

Thân thể của Loan Long thiên quân bị hãm sâu vào trong thạch bích, ngay cả quần áo trên người cũng bị hủy phần lớn, để lộ ra một cái chiến giáp đen như mực, chính vật này đã ngăn cản hơn phân nửa một kích mạnh mẽ vừa rồi, trừ việc có vẻ hơi nhếch nhác, chẳng qua là bị thương nhẹ mà thôi.

Nhưng dù vậy thì sắc mặt của vị Ma tôn mập mạp kia cũng trở nên đỏ thẫm như máu, trên mặt hiện lên sát khí, hai tay vùng lên khiến thạch bích xung quanh lập tức vỡ vụn, nháy mắt đã khôi phục tự do.

Ngay sau đó hắn hơi ngượng ngùng tức tối chửi một tiếng, một tay trảo vào không trung khiến hoàng quang lóe lên, một chiếc quái nhận cán dài hình dáng giống như Tam Tiên Lưỡng Nhận đao (vũ khí Dương Tiễn xài) thoáng chốc đã xuất hiện trong tay, hắc khí bao phủ xung quanh đột nhiên bùng lên, hai tay nắm lấy quái nhận cán dài, nhanh như tia chớp chém về phía lục diễm cự trảo.

Một lưỡi dao sắc bén màu vàng bắn ra, sau khi lóe lên rồi đột ngột kéo dài ra hơn mười trượng, hung hăng chém xuống thú trảo phía trước.

Cái thú trảo kia nhìn thì khổng lồ nhưng vô cùng nhanh nhạy, trong nháy mắt đã lóe lến rồi nhập vào hư không, biến mất không thấy tung tích. Lưỡi dao sắc bén màu vàng lao đến nhưng chỉ có thể trảm vào hư không.

Chẳng những như vậy, trên mặt hồ dung nham nổi sóng cuồn cuộn, một con quái vật khổng lồ bị bao phủ bên trong ma diễm xanh lam xông ra từ trong lòng dung nham, nó lớn chừng hai mươi trượng, trong miệng gầm lên âm thanh nặng nề như trâu rống.

Ở ngay gần đó, Hàn Lập và Hàn Kỳ Tử dường như đồng thời lui người về phía sau, một người thì chà xát hai tay bắn ra vô số tia sáng mờ ảo, người kia thì khu sử hai trong số mười hai trong số mười hai luồng hàn quang xoay xung quanh, sau khi một tiếng trầm đục vang lên liền đánh thẳng về phía quái vật, hàn quang vừa lao đến liền tỏa ra tầng tầng băng hoàn màu trắng, bộ dáng dường như kì hàn vô cùng.

Nhưng ma thú bị bao phủ bởi lục diễm chỉ bất thình lình lắc cái đầu khổng lồ một cái, lục diễm trên người lập tức hóa thành tầng tầng lục hỏa, cho dù là tia sáng màu xám của Hàn Lập hay băng hoàn, vừa tiếp xúc liền như gặp phải khắc tinh lập tức tan ra rồi biến mất.

Thấy cảnh tượng như vậy, Hàn Lập hơi rùng mình.

Phải biết rằng Nguyên Từ Thần Quang của hắn chính là vật có thể khắc chế ngũ hành chi lực, không ngờ lại bị ma diễm xanh lục phía trước dễ dàng hóa giải như vậy, đây thật sự là một việc ngoài dự liệu.

Chỉ có điều hai luồng hàn quang mà Hàn Kì Tử phóng thích dường như có uy năng quỷ dị nào đó, dù bị lục diễm bao phủ nhưng bạch quang đột nhiên sáng rực lên rồi tách lục diễm ra, đánh thẳng về phía bản thể của ma thú ở bên trong.

Nhưng con ma thú kia chỉ hừ lạnh một tiếng, trong miệng đột nhiên phun ra hai luồng hắc khí về phía hàn quang, không ngờ chỉ trong nháy mắt đã biến chúng trở về trạng thái cũ là hai chiếc cờ trong suốt, từ trên cao rơi thẳng xuống.

Sự sợ hãi thoáng hiện lên trong mắt của Hàn Kỳ Tử, nhưng hai tay hắn ngay lập tức trảo xuống hư không bên dưới, hai chiếc cờ trong suốt đang rơi xuống đột nhiên run lên, sau đó hóa thành hai đạo bạch quang bay về phía hắn, trong nháy mắt đã vô tung vô ảnh nhập vào thân thể Hàn Kỳ Tử.

Ngay lúc này, con ma thú bên trong lục diễm gầm lên một tiếng quái dị, nhiệt độ trong hang động đột nhiên điên cuồng tăng lên mấy lần, một viên hỏa cầu đỏ thẫm đậm đặc xuất hiện bên cạnh thân hình của ma thú, sau đó lập tức phát động công kích về phía những người xung quanh.

Nhưng cũng đúng lúc này, đại hán tóc vàng và nữ tử tóc tím ở trên cao cũng không hề do dự xuất thủ.

Đại hán lẩm bẩm trong miệng, một tay điểm về phía những tàn ảnh đầy trời của cổ kính, ngay lập tức một tiếng sấm sét vang lên, cùng lúc đó, từ giữa những tàn ảnh tuôn ra từng luồng lôi điện màu đen, trong nháy mắt lôi điện đan vào nhau rồi hóa thành một chiếc lôi võng đen thui phủ xuống dưới.

Còn nữ tử tóc tím thì lạnh lùng đâm chiếc trường kích màu đen trong tay về phía hư không, trong nháy mắt, hư ảnh hắc hổ khổng lồ như ẩn như hiện trên vũ khí lập tức rống lên một tiếng long trời lở đất, sau đó liền hóa thành một luồng hắc quang rồi lao xuống.

Hắc quang đi đến đâu, hư không biến dạng đến đó, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện phía trên con ma thú, không ngờ ngay cả hỏa cầu nồng đậm cũng không thể ngăn cản được chút nào.

Nhưng ma thú phía dưới chỉ khẽ run người, lục diễm trên thân đột nhiên bùng lên rồi huyễn hóa thành một con hỏa mãng ma tướng hai tay mờ ảo, ngay lập tức nhảy lên quấn lấy hư ảnh ma hổ.

Tuy rằng cả hai cũng chỉ là do ma khí biến ảo mà thành, nhưng chúng không ngừng tấn công lẫn nhau, tiếng hổ gầm ngựa hí liên tục vang lên, không khác gì hai con ma thú dữ tợn đang cắn xé nhau.

Về phần tấm lôi võng màu đen quỷ dị kia, sau khi được ma thú thúc dục, toàn bộ hỏa cầu đỏ thẫm hiện lên trong hư không lúc trước lập tức bắn xối xả lên bầu trời, vô số hồng quang nổ tung, mạnh mẽ ngăn cản lôi võng dừng lại ở giữa không trung, không cách nào tiếp tục hạ xuống.

Con ma thú này không hổ là Ma tôn hậu kỳ, trong khoảnh khắc đã có thể dùng sức một người để chống chọi lại đại hán và mấy tên Ma tôn khác mà không hề rơi vào thế hạ phong.

Nhưng trong khoảnh khắc trì hoãn này, Loan Long thiên quân lắc thân mình một cái liền đột ngột xuất hiện trong hư không phía trên ma thú, mặt đằng đằng sát khí, một tay vỗ bụng, tiếng vù vù vang lên, một kiện bảo vật từ trong bụng phun ra.

Bảo vật này chỉ cao khoảng một tấc, giống như một cái trống cổ nhưng toàn thân đỏ tươi, ngoài mặt được khắc vô số phù văn quỷ dị có hình dáng như hoa tuyết.

Loan Long thiên quân vỗ nhẹ về phía cái trống, không một tiếng động vang lên nhưng không trung xung quanh đột nhiên xuất hiện từng cơn hàn phong, từng khối bông tuyết đỏ tươi được ngưng tụ thành, phô thiên cái địa rơi xuống dưới.