Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 21: Chỉ Thống Dược

Mí mắt Lệ sư huynh khẽ run rẩy, có thể thấy được trong tâm lý hắn đang đấu tranh tư tưởng dị thường kịch liệt.

Qua một lúc sau, hai mắt đóng chặt của hắn mở ra, gắt gao nhìn chằm chằm vào viên thuốc trong tay Hàn Lập, trong mắt lộ ra vẻ cuồng nhiệt.

Hàn Lập không nói cái gì nữa, đem thuốc bỏ vào trong miệng hắn, nhìn hắn cố gắng nuốt thuốc xuống cổ họng, lúc này mới nhẹ nhàng rút từng cây ngân châm trên người hắn ra.

Khi gỡ xuống tất cả những cây ngân châm xong, dược lực đã bắt đầu phát tác, Lệ sư huynh trên sắc mặt tái nhợt xuất hiện vài tia đỏ ửng bất thường, cả hai gò má cũng dần đỏ ửng lên. Thân thể hắn lúc này bị co giật, tay chân bắt đầu run rẩy, trong miệng liên tục phát ra những thanh âm rên rỉ trầm thấp.

Có thể thấy được, hắn không muốn lộ cái xấu trước mặt Hàn Lập, tận lực áp chế thanh âm của mình, nhưng loại thống khổ phi nhân này làm cho hắn phải hét to.

Tiếng hô của Lệ sư huynh càng lúc càng lớn, thân thể co giật cũng càng lúc càng đáng sợ, qua một thời gian dài, tiếng hô của hắn mới chậm rãi nhỏ xuống, cho đến khi rống lên một tiếng lớn xong rồi hoàn toàn biến mất.

Sắc mặt hắn bắt đầu khôi phục như bình thường, thân thể cũng ngừng co giật, xem ra hắn đã trải qua giai đoạn thống khổ nhất rồi.

Lệ sư huynh chậm rãi chỉnh lại thân thể, hai chân khoanh lại, ngồi xuống bất động tại chỗ điều tức. Hàn Lập thì tìm một tảng đá sạch sẽ, tùy ý ngồi ở một bên, nhìn hắn vận công hồi phục nguyên khí.

Qua khoảng thời gian chừng một bữa ăn, Lệ sư huynh đang ngồi đột nhiên mở mắt, một tay rút ra trường đao ở bên thân rồi nhảy dựng lên, dùng sức vung cánh tay lên. Chỉ thấy đao mang chợt lóe, lưỡi đao sáng bóng đã gác trên cổ Hàn Lập.

“Cho ta một cái lý do để không giết ngươi.” Lệ sư huynh trong mắt phóng hàn quang, tràn ngập sát khí.

“Vừa rồi ta cứu ngươi một mạng, có hay không tính là một cái lý do?” Sắc mặt Hàn Lập không thay đổi, chỉ là mi mắt có chút giật giật, không cẩn thận quan sát căn bản là không phát hiện được.

Khuôn mặt Lệ sư huynh hơi giãn ra một chút, nhưng vẫn dùng ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm Hàn Lập.

“Trước khi cứu ngươi ta đã biết, ngươi rất có thể vì bảo vệ bí mật không bị tiết lộ, mà giết ta diệt khẩu, chỉ là không nghĩ tới ngươi động thủ nhanh như vậy.” Hàn Lập rốt cục cười khổ một chút, trên mặt có phài phần tự giễu.

“Khái! Cho dù biết cứu ngươi chính là tự mình tìm lấy phiền toái, nhưng ta học y thuật, không thể thấy chết mà không cứu được.” Hàn Lập thở dài một hơi.

Lệ sư huynh nghe xong, trên mặt lộ ra vài phần thần sắc xấu hổ, lưỡi đao cũng nhích một chút ra xa cổ Hàn Lập, nhưng không có hoàn toàn thu đao từ trên cổ hắn về.

Hàn Lập âm thầm thở một hơi dài, giọng nói phát ra cũng trấn định hơn.

“Ngươi không cần lo lắng ta sẽ đem bí mật của ngươi nói cho người khác, ngươi vừa nhìn sẽ biết ta không phải là một người lắm miệng, nếu thật sự vẫn còn lo lắng, ta sẽ thề độc, ngươi hẳn sẽ nhìn ra ta không có võ công. Ngươi nếu phát hiện ta làm trái lời thề, ngươi có thể dễ dàng chém giết ta.” Hàn Lập tỉnh táo đưa ra đề nghị.

“Ngươi phát độc thề đi.” Lệ sư huynh nói chuyện cũng rất dứt khoát.

Lúc này trái tim Hàn Lập mới hoàn toàn thả lỏng. Mặc dù trước khi cứu trị Lệ sư huynh hắn đã quan sát tướng người của người này, cảm giác được hắn không phải là người vong ân phụ nghĩa, tàn nhẫn ác độc, nhưng cũng không thể hoàn toàn tin tưởng. Vạn nhất hắn là kẻ tiểu nhân lấy cừu báo ân, chính mình chỉ có thể vận dụng thủ đoạn hộ thân duy nhất.

Hàn Lập nghĩ tới đây, lén lút dùng tay thủ sẵn thiết đồng* ở trong ống tay áo.

Sau khi Hàn Lập trịnh trọng phát ra độc thề , Lệ sư huynh rốt cục cũng thu trường đao về, đút vào vỏ đao.

Hàn Lập sờ sờ cổ của mình, trên đó bị lưỡi đao cứa tạo thành một vệt máu mờ mờ, sờ tới thấy hơi rát rát. Sau lưng lại cảm thấy lạnh lạnh, kiểu này chắc là đã ra không ít mồ hôi lạnh.

“Lần này quả thật quá hiểm a! Chính mình vẫn còn suy nghĩ chưa đủ chu toàn, nhất định phải nhớ kỹ lần giáo huấn này, nói cái gì cũng không thể làm ra cái loại xuẩn sự không thể kiếm được chỗ tốt này lần nữa. Người khác muốn chết muốn sống là chuyện của bọn họ, liên quan gì đến mình” Hàn Lập có chút sợ hãi nghĩ lại.

” Không có đủ chỗ tốt và nắm chắc mười phần, lần sau mình quyết không ra tay cứu người” Trong tâm lý hắn hung hăng hạ quyết tâm.

Hàn Lập lần đầu tiên ra tay cứu người nhận được hậu quả không tốt, trực tiếp định đoạt thói quen sau này của hắn: không có lợi không làm. Vốn có chút bản tính thuần phát cũng hoàn toàn bị từ bỏ, mặc dù không biến thành ác nhân, nhưng cũng kém trung hậu thiện lương nhiều lắm.

“Các hạ đã cứu tính mạng ta, lại đáp ứng thay tại hạ bảo thủ bí mật, Lệ Phi Vũ ta coi như thiếu ngươi một món nợ lớn. Chỉ cần ta không chết, ngươi có chuyện gì cần ta hỗ trợ, cứ việc tới tìm ta. Chỉ cần ta có thể làm, ta nhất định sẽ giúp ngươi.” Lệ sư huynh đã hoàn toàn khôi phục thần thái như lúc ở dưới vách núi, sau khi đem những đồ linh tinh bị Hàn Lập lúc lục lọi vứt trên mặt đất thu vào, mới đến trước mặt Hàn Lập thành khẩn nói ra hứu hẹn của chính mình.

“Ta sợ rằng không có việc gì phải làm phiền ngươi, nhưng thật ra ngươi cũng có không ít phiền toái đúng không?” Hàn Lập mỉm cười, hỏi lại hắn một câu.

“Ngươi sao lại biết?” Lệ Phi Vũ sửng sốt , có chút kinh ngạc.

“Ai cũng có thể nhìn ra, ngươi chỉ là đệ tử của một hộ pháp bình thường, nhưng là lại đứng trên ái đồ của đường chủ, trưởng lão thậm chí môn chủ. Cuộc sống của ngươi như thế nào lại tốt được!” Hàn Lập nhất châm kiến huyết ( nói chính xác hạch tâm vấn đề) nói ra.

Sắc mặt Lệ Phi Vũ bắt đầu âm trầm, một lúc lâu không nói gì.

“Chuyện của ngươi ta muốn tham dự vào cũng không tham dự được, nhưng đối với thống khổ trừu tủy hoàn gây ra cho ngươi, ta co thể giúp ngươi giảm bớt vài phần.”

“Thật vậy chăng?” Lệ Phi Vũ tinh thần chấn động, vẻ âm trầm trên khuôn mặt không biết bay đi đâu, sắc mặt vui mừng, xem ra trừu tủy hoàn hành hạ hắn không nhẹ nhàng gì.

“Ta rỗi hơi mà đi lừa ngươi sao.” Hàn Lập trợn mắt nhìn Lệ Phi Vũ một cái, hắn đương nhiên có phương thuốc có thể giúp người ta giảm bớt thống khổ. Cái này là lúc hắn rảnh, đặc biệt vì Trương Thiết mà nghiên cứu ra, có thể làm giảm bớt cảm giác thống khổ của cơ thể con người, phi thường hữu hiệu.

“Thật sự là tốt quá! Thật tốt quá!” Lệ Phi Vũ hưng phấn xoa xoa hai tay, mở to mắt nhìn chằm chằm Hàn Lập.

“Ngươi dùng loại ánh mắt này nhìn ta làm gì, ta bây giờ không có loại thuốc này, phải về thần thủ cốc phối chế mới có được thuốc.”

Lệ Phi Vũ nghe xong có chút xấu hổ, chính mình vừa rồi còn đem đao ra uy hiếp đối phương, bây giờ lại muốn nhờ người ta chế thuốc.

“Buổi trưa ngày mai, ngươi tới cốc khẩu của thần thủ cốc chờ ta, ta đem thuốc đã chế xong cho ngươi mang đi. Bây giờ Mặc đại phu không ở nhà, ta không tiên để ngoại nhân vào cốc.” Hàn Lập chậm rãi nói.

“Được, ta sẽ đến đúng hẹn, thật sự cám ơn huynh đệ.” Lệ Phi Vũ cấp tốc đáp ứng, như sợ hắn đổi ý.

“Ta gọi là Hàn Lập, là thân truyền đệ tử của Mặc đại phu, võ công ngươi cao như vậy, gọi ta là Hàn sư đệ là được.”

Hàn Lập nghe hắn ngay cả từ ” huynh đệ” thân nhiệt vậy cũng nói ra khỏi miệng, vội vàng nói tên mình ra , sợ hắn lại nói thêm vài từ xưng hô ” ngọt ngào” nữa.

*thiết đồng: ống nhỏ bằng sắt (ám khí).