Chứng Kiến Thần Thám

Chương 21 Tranh sơn dầu 92 nghìn bảng Anh, công bố đáp án

Edit: Cải Trắng

[ Q3 ] Chương 21: Tranh sơn dầu 92 nghìn bảng Anh, công bố đáp án.

” Kiều Trì Na, cô có thể giúp tôi chuẩn bị một chậu nước không? “

Chúc An Sinh chậm rãi quay sang Kiều Trì Na, nhờ cô ấy. Kiều Trì Na nghi hoặc nhìn cô một cái, sau cùng vẫn đi chuẩn bị giúp cô một chậu nước.

Chúc An Sinh buông lá thư xuống, rồi cầm lấy bình mực để trên bàn Trì Trừng.

Vài phút sau, Kiều Trì Na mang chậu nước trở về. Chúc An Sinh nói tiếng cảm ơn, rồi nhận lấy chậu nước. Cô đổ đi hai phần ba nước trong chậu, giờ trong chậu chỉ có một chút nước trong ở đáy.

Buông chậu nước xuống, cô lại lấy bình mực ra, cô lập tức đổ một chút mực vào chậu nước, nước rất nhanh bị hòa thành màu xanh đen.

Kiều Trì Na vẫn luôn ở bên cạnh tò mò nhìn theo Chúc An Sinh, Kiều Trì Na vẫn không hiểu tới tột cùng cô đang muốn làm gì.

Kiều Trì Na nhìn tới khi cô đổ một chút mực vào nước, rồi khuấy lên. Lúc này mực và nước hoàn toàn trộn lại với nhau, Chúc An Sinh lấy bức thư ra, rồi không chút do dự cô thả luôn bức thư vào trong chậu nước, rất nhanh chóng bức thư đã bị ngấm hỗn hợp xanh đen kia.

” An Sinh. “

Kiều Trì Na kinh ngạc hô lên một tiếng, muốn tiến lên ngay cô lại nhưng chậm hơn cô nửa nhịp, mà Chúc An Sinh lại chỉ nhìn cô, bình tĩnh nở nụ cười, một chút cũng không lo lắng.

Lá thư ước chừng ngâm trong nước khoảng mười giây, Chúc An Sinh liền vớt nó lên.

” An Sinh, sao cô lại làm như thế chứ? “

Kiều Trì Na tiến gần vài bước, vẫn thấy khó hiểu.

” Cô xem. “

Chúc An Sinh để tờ giấy trở lại lên mặt bàn, Kiều Trì Na lúc này cũng tò mò nhìn theo, giờ cô mới hiểu được hành động mà Chúc An Sinh làm.

Giấy viết màu trắng kia giờ phần lớn bị nhuộm thành màu xanh đen, nhưng lại có một phần giấy không hề bị tẩm ướt, vẫn còn trắng tinh như cũ. Một phần trắng tinh dù cho những chỗ giấy khác bị nhuốm màu xanh đen, tạo nên sự đối lập với nhau.

Đồng thời Kiều Trì Na còn phát hiện, chỗ giấy không ướt kia xuất hiện một dòng chữ! Cô đọc những chữ đó lên, ghép lại với nhau tạo thành một câu hoàn chỉnh:

< Mang theo cái ô vàng này, tới khách sạn Thanh Phong trên phố người Hoa. >

” Ôi trời! ” Kiều Trì Na kinh ngạc há to miệng, Chúc An Sinh nhìn thấy câu chữ kia liền vô cùng hài lòng mà cười.

” An Sinh, sao cô lại biết những điều này? “

Kiều Trì Na vẫn đang chìm trong sự khiếp sợ, cô nóng lòng muốn biết đáp án.

” Bởi vì Trì Trừng đã nhắc nhở tôi, đáp án được ẩn trong lá thư kia. Cho nên vừa rồi tôi quan sát lá thư đó thêm lần nữa, cuối cùng tôi phát hiện trên lá thư có một lớp sơn trong suốt, hơn nữa nước sơn chỉ xuất hiện khi đèn huỳnh quang chiếu vào lúc nãy, giờ thì tôi hoàn toàn xác nhận rồi. “

” Nhưng mà sao cô lại biết nước sơn trong suốt này không thấm nước? “

” Lúc Trì Trừng nói cho cô biết, anh ấy không nói là bức thư này được gửi tới đây kèm theo một chiếc ô sao? Chính trước ô này đã nhắc nhở tôi. “

Chúc An Sinh lần nữa cầm lấy cái ô vàng kia.

Nhìn cái ô màu vàng kia, trong lòng Chúc An Sinh thầm khen ngợi người viết lá thư này đúng là đặt không ít tâm tư vào đây. Nhưng giờ trong lòng cô lại xuất hiện một mối nghi ngờ khác, cô phải xoay ngang xoay dọc mãi rồi còn mượn ánh đèn mới thấy được điều kỳ lạ của bức thư, mà Chúc An Sinh nhớ rõ, chiều nay Trì Trừng chỉ cầm lá thư này lên xem đúng một lần. Làm sao mà anh phát hiện ra được điều kỳ lạ ở nó hay vậy?

Nghĩ đến đây, trong lòng cô không khỏi dâng lên một loại cảm xúc thất bại. Cô tốn biết bao nhiêu tâm tư vào nó, cuối cùng vẫn để Trì Trừng nhắc nhở cô mới biết được đáp án. Nghe nói Trì Trừng đang trên đường về viện nghiên cứu, thế nên Chúc An Sinh thong dong xử lý hết hộp cơm trộn thịt băm, vừa ăn vừa đợi Trì Trừng về.

Lúc Trì Trừng về tới viện nghiên cứu cũng đã 8 giờ 10 phút tối rồi. Kiều Trì Na thực ra có thể sớm rời đi rồi nhưng cô rất tò mò chuyện này, thế nên ở lại chờ tới tận bây giờ.

Trì Trừng đi vào văn phòng liền phát hiện trên bàn làm việc của mình có một chậu nước, anh lập tức bật cười.

” Hai người đã biết được trò đùa của hắn rồi hả? “

Trì Trừng đi tới trước bàn làm việc, anh thấy lá thư bị nhuốm màu xanh đen giống với màu nước trong chậu, anh đã hiểu rõ tất cả.

Chúc An Sinh dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Trì Trừng, cô chậm rãi hỏi anh cái vấn đề làm cô bối rối từ nãy tới giờ: ” Trì Trừng, làm sao anh biết được trên bức thư này có vấn đề? “

” Trong thư đã viết rất rõ ràng, cô không thấy sao? “

Trong ánh mắt anh như ẩn chứa hàng vạn tia sáng, đồng thời anh cũng chỉ tay về phía bức thư cho cô xem, câu nói kia đã bị nhuốm mực thành ra nhòe hết cả, nhưng để xem thì vẫn miễn cưỡng xem được.

< Đây là một lá thư cầu xin giúp đỡ. >

Chúc An Sinh đọc dòng này liền đứng ngây ra đó vài giây, mãi lúc sau cô mới dần dần hiểu ra, Trì Trừng hướng dẫn quả nhiên không tồi, ít ra cô đã hiểu được nhiều hơn, đây quả thực là một lá thư ” cầu xin giúp đỡ “

” Cô không chú ý tới vấn đề này, về mặt tình cảm thì có thể tha thứ, vì đây thực sự là một trò bịp bợm ” gian trá ” ” Trì Trừng bắt đầu giải thích, Kiều Trì Na cũng ngồi thẳng lên, chăm chú nghe anh giải thích: ” Thật ra vẫn còn một đoạn nữa, chính là đoạn ở phần ” đây là một lá thư cầu xin sự giúp đỡ, hy vọng nó không mạo phạm tới ngài ” Khi đọc những lời này lên, cô sẽ phát hiện câu này rất ngắn, nên dùng dấu phẩy để ngăn cách thôi, nhưng trong bức thư thì nó lại dùng dấu chấm to biểu hiện cho sự kết thúc. “

Sau khi nghe Trì Trừng giải thích xong, Chúc An Sinh mới hoàn toàn hiểu rõ. Chỉ là sao anh có thể chỉ cần đọc một lần là nhận ra điểm kỳ lạ của bức thư.

Dấu chấm cuối câu, cũng được sử dụng giống như tiếng Trung vậy. Nhưng cho dù là ở tiếng Anh hay tiếng Trung thì nó vẫn được sử dụng như một dấu để kết thúc tình huống.

Nhưng hiển nhiên trong câu < Đây là một lá thư cầu xin sự giúp đỡ, hy vọng nó không mạo phạm tới ngài > khi đọc những dòng này lên thì trong câu không nên có hai lần ngắt nghỉ. Cho nên ở phần đầu < Đây là một bức thư cầu xin sự giúp đỡ > chính là câu kết thúc. Đối với người viết thư mà nói, đây chính là phần kết thúc bức thư, cũng nói nên rằng, cái gì người viết muốn gửi tới, đã hoàn thành rồi. “

Cho nên, đây là một câu khẳng định.

Chúc An Sinh nghĩ tới đây liền không nhịn được, phì một cái, bật cười thành tiếng.

Cô chính là đang cười nhạo bản thân quá ngu dốt. Rõ ràng trên bức thư đã nêu rõ rành rành ra như thế mà cô vẫn còn xoắn xuýt trong vòng luẩn quẩn của mình, lại còn xem cái ô vàng kia nữa, để cho bản thân mình đi đường vòng mấy lần.

Đây đúng là một trò bịp bợm đầy gian trá nha!

Chúc An Sinh càng thêm tò mò, tới tột cùng thì người gửi bức thư này là một người như thế nào.

” Chúng ta tiếp theo sẽ đi tới phố người Hoa sao? ” Chúc An Sinh lộ rõ vẻ hưng phấn, cô đã không chờ nổi nữa rồi.

” Tôi sẽ lái xe. “

Trì Trừng nói xong, cả ba người liền rục rịch rời khỏi văn phòng. Kiều Trì Na đi cuối cùng để khóa cửa viện nghiên cứu bằng khóa điện tử, đợi tới khi cô xuống tới nơi thì Trì Trừng đã khởi động ô tô xong rồi.

Rời khỏi viện nghiên cứu, Trì Trừng lập tức lái xe tới phố người Hoa, Kiều Trì Na thì gọi điện thoại cho một đồng nghiệp ở viện nghiên cứu sống ở phố người Hoa, hỏi ra địa chỉ của khách sạn Thanh Phong. Trì Trừng liền đánh tay lái đi theo hướng được chỉ.

Chúc An Sinh ôm cái ô màu vàng đó trong lòng mình, mắt hướng ra bên ngoài cửa sổ xe ngắm phong cảnh, lòng tự hỏi bản thân mình.

Người gửi lá thư kia, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra với hắn, sao hắn phải viết thư xin Trì Trừng giúp đỡ?

Còn có cái ô màu vàng mà cô đang ôm nữa, sao hắn lại gửi cái ô này theo lá thư đó chứ? Chẳng lẽ giống như những gì Chúc An Sinh đã suy đoán, người đó gửi theo cái ô chỉ vì muốn gợi ý rằng trên bức thư có một lớp sơn chống thấm nước?

Chỉ như thế thôi sao? Chúc An Sinh tỏ vẻ nghi ngờ, nếu như chỉ có mục đích như vậy, hắn việc gì phải gửi theo một vật phiền phức như cái ô này đâu? Huống hồ đây còn là một chiếc ô có màu sắc khá rực rỡ nữa chứ.

Đến cuối cùng là vì sao chứ?

Chúc An Sinh cứ suy nghĩ tới suy nghĩ lui, chỉ sợ muốn hiểu thì phải gặp được chủ nhân của bức thư thôi. Bất quá Chúc An Sinh lại lần nữa đoán sai, khi ba người họ bước vào trong khách sạn Thanh Phong, vấn đề của cô rất nhanh chóng được giải quyết.

Tới quầy lễ tân khách sạn, Chúc An Sinh đưa ra cái ô màu vàng, ông chủ người Châu Á của khách sạn dường như ngầm hiểu, lập tức lấy ra hai món đồ kỳ quái khác.

Chúc An Sinh và Trì Trừng nhận lấy hai đồ vật đó. Một món đồ là được bọc bằng giấy, hình như là bức ảnh hay bức tranh gì đó, còn lại là món đồ được bọc bằng lớp giấy rất dày.

So với túi văn kiện, anh càng tò mò cái gói hàng to kia hơn, nên anh một phát xé luôn lớp giấy bọc bên ngoài ra. Mọi người đều nhìn thấy, đó là một bức tranh sơn dầu đẹp tới hoàn mỹ. Sau đó, Chúc An Sinh phát hiện, ánh mắt Trì Trừng di chuyển từ bức tranh sơn dầu sang cái ô mà cô đang cầm trên tay.

Đó là bức tranh sơn dầu như thế nào? Bức tranh đó vẽ một người con gái với nét đẹp dịu dàng, cô ấy mặc một váy lụa mỏng, thật giống như nữ thần Venus hạ phàm. Chỉ là đáng tiếc, bức tranh không hề vẽ khuôn mặt của cô gái, chỉ vẽ bóng lưng của cô gái đó, cô gái đó dường như đang đứng trong màn mưa phùn, trong tay cô ấy là một cái ô màu vàng.

Ánh mắt Trì Trừng thoáng nhìn qua cái ô màu vàng trong tay cô, rồi tầm mắt lại di chuyển về bức tranh sơn dầu đó. Chỉ là lúc này anh kề sát mặt vào bức tranh, như muốn tìm được manh mối gì đó trong bức tranh. Một lúc lâu sau, Trì Trừng mới đứng thẳng người lên, sau đó anh nhẹ nhàng nói ra một câu khiến sắc mặt mọi người ở đây đều thay đổi:

” Nếu như tôi không lầm thì bức họa đầy tính nghệ thuật này là thuộc về Edmund. Vào năm ngoái, ở bên Châu Âu có tổ chức một buổi bán đấu giá do bên London Sotheby”s tổ chức, đó là một buổi đấu giá cho các tác phẩm nghệ thuật, vừa hay lần đó tôi cũng tham gia buổi đấu giá đó. Tôi nhớ rõ, ông ấy đã mang hai bức tranh tới buổi đấu giá, bức tranh này chỉ bằng một nửa bức tranh kia thôi, nhưng cuối cùng lại bán được với giá 92 nghìn bảng Anh. “

Chúc An Sinh và Kiều Trì Na đều âm thầm hít sâu một hơi, biểu tình của ông chủ khách sạn cũng thay đổi, ông có hơi hoảng sợ. Lúc trước có một thanh niên trẻ tuổi vào gửi bức tranh sơn dầu này ở chỗ ông, chỉ là ông không nghĩ tới, người gửi lại gửi một bức tranh có giá trị như thế này.

Chúc An Sinh cúi đầu nhìn túi văn kiện trong tay mình, sự hoang mang từ ánh mắt toát ra càng nhiều.

Rốt cuộc đây là một vụ án như thế nào? Bọn họ giờ mới bước đầu tiếp cận vụ án, sao đã gặp phải quá nhiều nghi vấn bị che đậy bởi một lớp sương mù rồi?