Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 2128 Một mình đảm đương một phía (2)

Một thanh âm vang lên:

– Cung nghênh Cổ chưởng môn đại giá quang lâm.

Hai ngày không dài, trong thời gian này Lục Thiếu Du luôn cùng hai nữ nhân đi dạo trong Vạn Thú tông. Cuộc sống thế này qua rất nhanh.

Trong Vạn Thú tông khắp nơi là không khí vui vẻ, rất náo nhiệt. Trừ chủ các đại sơn môn đến, các thế lực lớn nhỏ trên địa bàn Vạn Thú tông cũng lần lượt đến dự. Thay đổi tông chủ Vạn Thú tông quan trọng nhất với các thế lực lớn nhỏ trên địa bàn Vạn Thú tông.

Trong mấy ngày nay Vạn Thú tông bài bố đâu ra đó, khiến người nhìn không khí vui mừng.

Ba ngày chớp mắt đã qua. Mười chín tháng bốn, sáng sớm, phương đông hừng sáng. Dưới bầu trời trắng, dãy núi sơn mạch đen xì. Mặt trời đỏ ló lên, các ngọn núi lộ mình dưới ánh mặt trời, khoác ánh sáng đỏ nhạt.

Dãy núi vây quanh, trong mây mù lộ ra đỉnh núi màu xanh. Sương mù bốc lên, nhìn từ xa là bức tranh sơn thủy tuyệt đẹp. Trên Kình Thiên phong, sáng sớm đã có nhiều đệ tử Vạn Thú tông kéo đến.

Bên ngoài đình viện các đại sơn môn, sáng sớm có đệ tử Vạn Thú tông đứng chờ dẫn đường mang chủ các đại sơn môn đi đại điện trên đỉnh núi.

Lúc đám người Lục Thiếu Du ra khỏi đình viện đã có một nữ đệ tử Vạn Thú tông đứng chờ. Nàng mặc áo đỏ, trên vai có một con Yêu Vân Tước, là người hôm bữa đến tìm Lục Thiếu Du đưa đi gặp Lam Linh.

Nữ nhân thấy Lục Thiếu Du nhưng không nhắc gì đến chuyện đêm đó:

– Lục chưởng môn, mời theo ta.

Nữ nhân váy đỏ dẫn mọi người ra khỏi đình viện, phía trước gặp đám người Vân Tiếu Thiên, Lữ Chính Cường, Lạc Kiến Hồng, Đạm Thai Tuyết Vi mới bước ra ngoài tòa viện.

Dọc đường đi mọi người thấy nhiều đệ tử Vạn Thú tông ra khỏi dãy kiến trúc. Bước lên con đường lát đá rộng rãi uốn lượn dọc theo một trong năm ngọn núi, từ trên nhìn xuống dưới bốn phía đều là dãy kiến trúc mênh mông vô bờ. Trên năm ngọn núi xây dựng nhiều kiến trúc cung điện quay quanh thế núi khổng lồ, ngoằn ngèo kéo lên trên, hùng vĩ mà đồ sộ, rung động như quỷ phủ thần công.

Đi theo đệ tử Vạn Thú tông, chốc lát sau mọi người đến đỉnh núi năm ngọn núi tụ lại. Một tòa sơn môn hùng vĩ đập vào mắt có, trên đỉnh núi có một con yêu thú to lớn dữ trợn giắt ngang ngọn núi. Yêu thú dữ trợn này là một con yêu thú viễn cổ đã tuyệt chủng, bên trên nó treo một tấm biển lớn cổ xưa khắc ba chữ lớn Vạn Thú tông. Ba chữ bá khí ngút trời, nhìn chăm chú một lúc sẽ khiến người cảm giác thú uy ngày càng đậm từ ba chữ này, cực kỳ huyền ảo.

Đám người Âm Dương Vương, Tiêu Dao Vương, Thiên Ưng công tử lần đầu tiên đến Vạn Thú tông, nhìn sơn môn của Vạn Thú tông đều lộ vẻ cảm thán.

Lục Thiếu Du thầm thán:

– Sơn môn của Vạn Thú tông không tệ.

Không uổng là một trong Tam Tông Tứ Môn, có truyền thừa hàng vạn năm.

Đến đỉnh núi càng nhiều đệ tử Vạn Thú tông qua lại hơn, thấy đoàn người thì hành lễ. Không lâu sau đỉnh núi rộng mở hẳn ra, phía trước xuất hiện khối quảng trường to lớn. Lúc này trên quảng trường có nhiều bóng người, cực kỳ náo nhiệt siêu phàm. Trong tầm mắt ước chừng cũng phải năm, sáu ngàn người. Nhìn quần áo thì nhiều người là đệ tử Vạn Thú tông, còn lại là người của các thế lực lớn nhỏ xung quanh.

Đến quảng trường, có đệ tử Vạn Thú tông dẫn đường lớn tiếng tuyên bố:

– Vân tông chủ Vân Dương tông đến, Lữ chưởng môn Linh Thiên môn đến, Lục chưởng môn Phi Linh môn đến, Đạm Đài đảo chủ Thiên Vân đảo đến . . .

Cùng với thanh âm, mấy ngàn cặp mắt trên quảng trường chuyển sang nhìn chăm chú hướng đám người Lục Thiếu Du, Vân Thiếu Thiên, Lữ Chính Cường, Đạm Đài Tuyết Vi.

Lúc này một thanh âm sang sảng vang lên:

– Các vị, Doãn mỗ chiêu đãi chậm trễ, mong các vị tha thứ cho.

Nhiều người đi ra đón, người đi đầu có mái tóc đen dài, trường bào hoa văn màu vàng, vóc dáng vạm vỡ. Người này cao hơn hai thước, mắt như chuông đồng, khí thế vô hình khiếp người. Mấy lão nhân đi sau lưng người đó cũng có khí thế cực kỳ cường đại.

– Vũ Tôn!

Lục Thiếu Du biết người đến, là Vạn Thú Vương Doãn Ngạc. Xem khí thế Doãn Ngạc vô tình phát ra, Lục Thiếu Du không khó nhận ra lúc này gã đã đến tu vi Tôn cấp. Ba mươi năm trước Vạn Thú Vương Doãn Ngạc xếp hạng sáu, bảy trong Thập đại cường giả thế hệ trước, cao hơn Gia Cát Tây Phong một chút. Lúc này Doãn Ngạc đột phá Tôn cấp, Lục Thiếu Du không thấy có gì lạ.

Đám người Vân Tiếu Thiên, Lữ Chính Cường, Lạc Kiến Hồng tự động đứng sau lưng Lục Thiếu Du một chút. Đế Đạo Minh đã thành lập, lần này đến đây Lục Thiếu Du làm minh chủ tất nhiên cần đảm đương một phía.

Doãn Ngạc chú ý biến đổi nhỏ này, mắt lặng lẽ liếc qua mọi người.

Lục Thiếu Du cũng chú ý thay đổi nhỏ đó, bây giờ không phải lúc khách sáo.

Lục Thiếu Du phất tay vung áo xanh phát ra khí thế tuyệt đối, chắp tay nói:

– Doãn tông chủ bận rộn công việc trong tông, là chúng ta đã quấy rầy rồi. Chúc mừng Doãn tông chủ đột phá Tôn cấp, chúc mừng.

Doãn Ngạc nghe vậy mắt lóe tia sáng, gã đã giấu khí tức nhưng vẫn bị Lục Thiếu Du nhận ra ngay, đủ thấy thực lực của hắn thế nào. Ngược lại Doãn Ngạc không phát hiện khí tức trên người Lục Thiếu Du.

Nghe lời Lục Thiếu Du nói, đám người Vân Tiếu Thiên, Lữ Chính Cường mỉm cười. Vừa thấy mặt Lục Thiếu Du đã thắng Doãn Ngạc một bậc.

Doãn Ngạc đổi đề tài:

– Ha ha ha! Trước tiên xin chúc mừng Lục chưởng môn trở thành minh chủ Đế Đạo Minh.

Trước kia Doãn Ngạc còn xem Lục Thiếu Du như hậu bối nhưng giờ này ngày này địa vị, thực lực của hắn buộc gã phải xem trọng.

Lục Thiếu Du mỉm cười nói:

– Cùng vui cùng vui, hôm nay Doãn tông chủ cũng trở thành thái thượng trưởng lão đúng không? Sau này yên tâm tu luyện, mai sau sẽ có thực lực kinh người.

Doãn Ngạc nhường vị trí tất nhiên sẽ làm thái thượng trưởng lão của Vạn Thú tông, theo như đêm qua Lam Linh nói thì Lục Thiếu Du dễ dàng đoán ra trong thời gian ngắn quyền to trong Vạn Thú tông vẫn nằm trong tay Doãn Ngạc. Lam Linh chỉ có cái tiếng, sẽ không được nhiều thực quyền.

Đám người Vân Tiếu Thiên, Lữ Chính Cường, Lạc Kiến Hồng tiến lên nói:

– Doãn tông chủ, chúc mừng.

Doãn Ngạc cười nói với mọi người:

– Ha ha ha, mời các vị vào trong. Gia Cát trang chủ, Đồng giáo chủ, Công Tôn tông chủ, Nhâm chưởng môn, Âu Dương tông đều đã ở trong đại điện.

Đám người Lan Lăng sơn trang, Hắc Sát giáo đến thì mọi người biết từ lâu rồi. Mỗi người cười tươi đi theo Doãn Ngạc vào đại điện phía trước. Mấy ngàn cặp mắt nhìn chăm chú, có người cúi đầu nhỏ giọng xì xầm.

– Đi đằng trước là chưởng môn Phi Linh môn, Linh Vũ Chiến Tôn Lục Thiếu Du!

– Người bên cạnh là Vân Tiếu Thiên, Lữ Chính Cường, toàn là nhân vật danh chấn một phương.

– Không ngờ Lục Thiếu Du trẻ tuổi vậy.

– Người đi bên trái thứ ba là Đạm Thai Tuyết Vi, cũng trẻ tuổi đã làm đảo chủ đảo Thiên Vân, xem như ngang hàng với Lục Thiếu Du, nhưng thực lực không mạnh bằng Lục Thiếu Du.

– Mới rồi đám Gia Cát Tây Phong, Đồng Quy Tinh, Công Tôn Hóa Nhai cũng tới đúng không? Ta nghe nói ba người này trước kia bị Lục Thiếu Du trực tiếp bắt trong Thiên Môn cốc, lần này gặp mắt có khi nào sẽ đánh nhau dữ dội không?