Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 2129 Mọi người gặp mặt

  • Đâu chỉ có thế. Mấy hôm trước ta quen thêm vài thương khách Đông Hải, nghe nói trong Đông Hải thì Lục Thiếu Du giết hết các chủ Nguyệt Long các, đảo chủ đảo Khôn Dương, các chủ Thần Kim các. Lục Thiếu Du còn giết nhiều cường giả Tôn cấp, gây ra mối thù sâu nặng. Mới rồi các chủ mới của Nguyệt Long các đã đến, kẻ thù gặp lại hết sức đỏ mắt, ta e rằng sẽ có đánh nhau.

– Có lẽ sẽ không xảy ra trong Vạn Thú tông, nhưng ta vẫn mong chờ.

Trong tiếng bàn tán khe khẽ của mọi người, Lục Thiếu Du đi theo Doãn Ngạc bước vào một tòa đại điện khổng lồ nằm trước quảng trường.

Lục Thiếu Du trước tiên nhìn lướt qua trong đại điện. Lúc này không khí bên trong khiến Lục Thiếu Du hơi ngạc nhiên, nhiều cường giả Tôn cấp các đại sơn môn tuy giấu khí tức nhưng tỏa ra áp lực vô hình bao phủ.

Lục Thiếu Du quét mắt qua, bên trái đại điện ngồi một số người quen cũ:

– Gia Cát Tây Phong, Gia Cát Tử Vân, Đồng Quy Tinh, Công Tôn Hóa Nhai, Nhâm Trường Thanh, Âu Dương Huyền Linh, Vi Bang Ngạn, Chu Hoành Viễn . . .

Các chủ các đại sơn môn đều có mặt, Lục Thiếu Du cực kỳ quen thuộc những người này. Lục Thiếu Du quét qua các đại sơn môn, thấy vài người quen khác. Đám người Giản Tâm Nhi của Địa Linh tông cũng có mặt, là người cùng thế hệ với Lục Thiếu Du.

Ánh mắt Lục Thiếu Du ngừng lại trên người thanh niên mặc trường sam màu tím bên cạnh Công Tôn Hóa Nhai một lúc:

– Đây là Công Tôn Xuân Thu sao?

Lục Thiếu Du quan sát thanh niên lâu một chút, nghe Lam Linh nói phải liên nhân với Hóa Vũ tông. Trong trận thế Hóa Vũ tông chỉ có thanh niên áo tím là bộ dáng giống một chút. Lúc ở Đào Hoa yến trong Linh Thiên môn thì Lục Thiếu Du từng gặp người này, giờ nhìn kỹ tuổi chừng ba mươi, bề ngoài không tệ, toát ra khí thế Vũ Vương nhị trọng.

Cuối cùng Lục Thiếu Du ngừng lại ở ba người, ba người ngồi ngay ngắn bên cạnh Chu Hoành Viễn. Người thứ nhất thân hình chắc khỏe, khoảng năm mươi tuổi, biểu tình lạnh băng, khí tức ẩn giấu nhưng không thoát khỏi Lục Thiếu Du quan sát. Người này có tu vi đến Tôn cấp nhất trọng.

Người thứ hai là phụ nhân trung niên áo xám, khoảng ba mươi mấy tuổi. Nhưng với tu luyện giả thì bề ngoài không đại biểu cho tuổi tác. Người này rất đẹp nhưng đôi mắt âm trầm, búi tóc bới cao, khí thế là Linh Tôn nhị trọng.

Đại hán trung niên thứ ba thể hình gần giống Doãn Ngạc, hơi thô kệch, mặc áo vàng. Xem cơ bắp trên tay đại hán thô còn hơn đùi người bình thường, khí thế cỡ Tôn cấp nhất trọng.

Trong đầu Lục Thiếu Du nhớ ra thân phận của ba người:

– Đảo chủ đảo Khôn Dương, Dương Vũ Tôn Giả Dương Tề Thiên, các chủ Nguyệt Long các, Tuyết Linh Tôn Giả Vương Đan Đan, các chủ Thần Kim các, Toái Cương Tôn Giả Tôn Khai Long.

Trong Ám đường của của Phi Linh môn cho Lục Thiếu Du biết đảo Khôn Dương, Thần Kim các, Chu Hoành Viễn từ sau khi Lục Thiếu Du giết Dương Tề Thuyên, Bối Hải Linh, Thần Bộ Tiêu thì lại chọn lựa ra các chủ, đảo chủ mới.

Lục Thiếu Du nhìn chằm chằm ba người, đã hiểu rõ. Nghe đồn Dương Vũ Tôn Giả Dương Tề Thiên là ca ruột của Dương Tề Thuyên. Tuyết Linh Tôn Giả là sư thúc của Thu Thủy Vương Bối Hải Linh. Toái Cương Tôn Giả Tôn Khai Long là một sư huynh của Địa Cương Vương Thần Bộ Tiêu. Hậu bối ba môn hầu như không có hậu nhân, cộng thêm biến cố lớn cho ba môn, hậu bối không thể gánh vác được tất cả, nên không chọn chủ sơn môn từ hậu bối.

Trong khi Lục Thiếu Du đánh giá mọi người thì đám Vân Tiếu Thiên, Lữ Chính Cường, Lạc Kiến Hồng cũng quan sát người trong đại điện. Người Đế Đạo Minh đến, các cặp mắt trong đại điện nhìn chằm chằm nhóm Lục Thiếu Du. Những ánh mắt hơn một nửa chất chứa lạnh lùng, căm hận.

Phản ứng của mọi người nằm trong dự đoán nên Doãn Ngạc không lộ vẻ gì, ra hiệu mọi người ngồi vào hàng bên phải:

– Các vị, mời sang đây.

Bên phải đại điện rộng lớn đã đặt sẵn ghế cho mọi người.

Lục Thiếu Du mỉm cười chậm rãi đi theo Doãn Ngạc tiến lên trước. Vì Lục Thiếu Du là minh chủ Đế Đạo Minh nên theo nhóm Vân Tiếu Thiên, Lạc Kiến Hồng ra hiệu, hắn ngồi vào hàng ghế đầu bên tay phải.

– Nhâm chưởng môn đến sớm thật.

– Âu Dương tông chủ, đã lâu không gặp.

– Chu chưởng môn, gần đây thực lực lại tinh tiến.

Lúc này nhóm Vân Thiếu Thiên, Lữ Chính Cường và Nhâm Trường Thanh, Âu Dương Huyền Linh, Chu Hoành Viễn chào hỏi nhau. Tuy bây giờ hai minh đối địch nhưng mặt ngoài thì không ai muốn trở mặt. Tất cả chỉ dự phòng chứ không muốn thật sự đánh nhau. Đặc biệt là nhóm Huyễn Hồn Môn, Địa Linh tông không thật sự muốn đánh.

Đương nhiên với các sơn môn Lan Lăng sơn trang, Hắc Sát giáo, Nguyệt Long các thì chưa chắc. Nếu bây giờ có thể dánh nhau với Lục Thiếu Du, nắm chắc làm thịt được hắn thì bọn họ sẽ không đắn đo nhiều, không chút do dự ra tay ngay.

Trong khi mọi người chào hỏi, người các sơn môn Nguyệt Long các, đảo Khôn Dương, Thần Kim các châu đầu ghé tai xì xầm, cuối cùng các cặp mắt chứa hận thù nhìn Lục Thiếu Du chằm chằm. Nếu ánh mắt có thể giết người thì e rằng Lục Thiếu Du đã chết hơn trăm lần. Tại Lục Thiếu Du mà danh vọng của ba môn bọn họ tụt dốc không phanh ở Đông Hải, thành trò cười cho Đông Hải. Chủ ba môn bị Lục Thiếu Du trực tiếp đánh chết, hiện tại ba môn lại không thể xuống tay với Phi Linh môn.

Ba môn không dám đụng chạm vào Thánh Linh giáo, một mặt vì bốn Thiên Tôn đời thứ nhất Thánh Linh giáo còn sống. Nghe đồn ngay cả Thánh Thủ Linh Tôn vẫn còn thể linh hồn, sao ba môn dám làm gì? Còn có chuyện đảo Địa Viêm bị diệt trong một đêm, Lục Thiếu Du hợp tác với Nhật Sát các, đảo Thiên Vân, thế là ba môn càng không dám rục rịch.

Lục Thiếu Du cảm nhận được ánh mắt từ ba môn Nguyệt Long các, mặt ngoài không lộ vẻ gì. Lục Thiếu Du biết suy nghĩ của ba môn đối với hắn, nếu có cơ hội thì bọn họ tuyệt đối không tha cho hắn. Nhưng những người này nếu có dịp nào rơi vào tay Lục Thiếu Du thì đừng trách bọn họ xui xẻo.

Trong nhiều cặp mắt theo dõi, Lục Thiếu Du đứng lên chậm rãi bước tới trước mặt đám người Gia Cát Tây Phong, chắp tay hành lễ.

– Gia Cát trang chủ, Đồng giáo chủ, Công Tôn tông chủ, đã lâu không gặp, ba vị có khỏe không?

Mặt Lục Thiếu Du cười tươi, bộ dạng như bằng hữu cũ gặp nhau.

Ba người Gia Cát Tây Phong, Công Tôn Hóa Nhai, Đồng Quy Tinh nhìn Lục Thiếu Du, lòng bùng lên mối hận. Nhưng ba người không phải hạng người tầm thường, cưỡng ép dìm oán hận xuống.

Mắt Gia Cát Tây Phong thậm chí lộ ý cười nhìn Lục Thiếu Du:

– Đã lâu không gặp, cảm tạ Lục chưởng môn trước kia chiêu đãi trong Phi Linh môn, sau này có dịp mời đến Lan Lăng sơn trang ở chơi, để ta tận tình địa chủ.

Lục Thiếu Du cười cười, lòng thầm than Gia Cát Tây Phong không uổng là một nhân vật, hơn hẳn Đồng Quy Tinh, Công Tôn Hóa Nhai.

Lục Thiếu Du cười nói:

– Nếu rảnh chắc chắn sẽ đến, nghe nói các vị thành lập Thiên Địa Minh, có ngày nào muốn đối phó ta thì các vị nhớ đừng để ta biết, nếu không chờ ta chuẩn bị sẵn sàng thì e rằng các vị lại không có phần thắng.