Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 2136 Đại Chiến Trong Tuyệt Trận (hạ)

Hàn Lập nghe xong lời này có chút nửa tin nửa ngờ nhìn sang Chu Quả Nhi.

“Tiền Bối, ta không biết đã bị người ta tra xét lúc nào. Trong khoảng thời gian trước đó ta lúc nào cũng hôn mê bất tỉunh.” Chu Quả Nhi có chút sợ hãi giải thích.

“Lấy thần thông của đối phương thì việc ngươi bị tra xét mà không hề hay biết là chuyện bình thường. Ta cũng không trách phạt đâu, ngươi không cần phải lo lắng.” Hàn Lập lắc đầu an ủi thiếu nữ đôi câu, sau đó âm thanh hắn trở nên băng hàn nhìn qua Bảo Hoa nói:

“Làm sao ta có thể tin lời nói của ngươi là thật đây? Nếu ngươi không đưa ra chứng cớ để ta tin tưởng mà muốn kéo ta vào cái lò than này thì quả là mơ mộng hão huyền rồi. Sau này ta dành chút thời gian tìm kiếm phương pháp cũng được, đâu cần phải vì mấy câu nói của ngươi mà mua lấy việc mạo hiểm như thế vậy?”

Nói xong Hàn Lập liếc qua hai người Lam Bộc Thánh Tổ và thiếu nữ trẻ trung, hai người này cũng đang chú ý về bên này.

Hai nữ tử này thấy cảnh Bảo Hoa níu chân Hàn Lập lại để thương lượng trao đổi, sắc mặt của hai người liền hiện lên vẻ khó coi.

Tuy vậy nhưng cả hai đều không phải dạng Ma tộc bình thường, thấy Hàn Lập còn chưa thực sự quyết định có tương trợ Bảo Hoa hay không nên cũng chẳng tạo thêm hành động dại dột gì mà chỉ chăm chú nhìn cuộc nói chuyện của bọn họ.

“Tất nhiên khi ta nói vậy thì phải có chứng cứ. Bây giờ ta sẽ cho ngươi xem vật này, là thật hay giả đạo hữu cứ việc phán đoán.” Hai mắt đẹp lung linh của Bảo Hoa chớp động, mỗi nàng khẽ nhúc nhích nhưng lại không có âm thanh nào được phát ra, rõ ràng là nàng đang truyền âm tới nơi đây.

Đầu tiên trong lòng Hàn Lập cảm thấy nao nao, tiếp đó hư trong trước mặt chớp động, một đoàn quang hà thần bí hiện ra, lóe sáng vài cái rồi bay tới gần Hàn Lập.

Khi thần niệm mới đảo qua liền phát hiện ra đây là một cỗ thần niệm đang bao bọc vật gì đó ở bên trong. Bàn tay của Hàn Lập khẽ động đã đem vòng sáng bắt xuống sau đó chà xát nhẹ rồi chăm chú nhìn.

Cái này.

Vật này rõ ràng là một khúc gỗ màu đen như mực, mặt ngoài có một tầng hào quang màu vàng thật mỏng như có như không.

Hàn Lập nhanh chóng nhớ lại, hắn nhận thấy mình không hề có chút ấn tượng nào cũng như chưa bao giờ gặp qua loại vật này.

“ơ, không phải đây là Thái Huyền Cương Mộc sao?” Chu Quả Nhi vừa trông thấy đã có chút giật mình thất thố.

“Ngươi biết vật này?” Hàn Lập thản nhiên hỏi.

Tiền bối, đây chính là loại linh mộc chỉ có ở Tiêu Linh Thiên của ta, nó phải mọc cả trăm năm mói dài được nửa tấc, một ngàn năm mới mọc được cái lá đầu tiên, lại mất cả vạn năm sau mới nở hoa. Đây là loại tài liệu vô cùng quý hiến để luyện chế pháp khí, ở Tiểu Linh Thiên nó vốn được gọi là thần mộc. Trước đây ta có gặp qua một khối nhỏ chỉ bằng hạt đậu, đó cũng là lần đâu tiên ta được biết đến cái tên Thái Huyền Cương Mộc này. _” Mai mắt của Chu Quả Nhi mở to nhìn chằm chằm vào khúc gỗ có kinh hoảng.

” _ Thật sao? Ngươi dám khẳng định loại linh mộc này chỉ có ở Tiểu Linh Thiên mà các giới diện khác không có? Hay là ngẫu nhiên nhận nhầm nó với loại tài liệu khác? _” Hàn Lập nhướng mày, hắn hoài nghi hỏi lại.

Theo lời kẽ của một tiền bối người Nhân tộc ở Tiêu Linh Thiên thì Thái Huyền Cương Mộc không phải từ giới diện khác truyền tói, mà nó được sinh ra bởi sự thụ phân hỗn tạp giữa nhiều loại linh mộc trong những tình huống vô cùng đặc biệt ở Tiếu Linh Thiên mới có thê biến dị thanh một gốc cây này, ở giới diện khác tuyệt đối không thể có được cây thứ hai như vậy. Hơn nữa Nhân tộc của ta ở Tiểu Linh Thiên đã từng sảy ra một trận đại chiến với nhiều tộc khác vì tranh đoạt loại cây này. Chính vì vậy nên vãn bối không thể nào nhầm lẫn Thái Huyền Cương Mộc với vật khác được.” _ Chu Quả Nhi thành thật đáp lời.

“Thì ra là vậy!” Hàn Lập vuốt ve khúc gỗ trong tay, nhưng trong mắt hiện lên rất nhiều sao động, khuôn mặt dần dần trở lên trầm ngâm.

“Hàn đạo hữu, nếu ngươi còn muốn đi ra thì thông đạo này sẽ không còn tồn tại lâu nữa đâu!” Đúng lúc này thiếu nữ trẻ trung bình thản nhắc nhở.

Còn thiếu phụ áo lam dấy lên một tia sát khí trong mắt rồi quát đến chói tai:

“Nếu ngươi không muốn đi thì cứ vĩnh viễn không cần phải đi nữa.”

Cùng lúc đó, cây cờ phía trước thiếu phụ bỗng nhiên phát ra từng tràng tiếng vù vù, thông đạo trước mặt cũng run nhẹ lên, dường như có thể xụp xuống bất kì lúc

“Đi thôi!”

Hàn Lập nhìn thấy vậy hai mắt co quắp lại rồi không chút do dự thốt lên một tiếng.

Ngay sau đó, dưới chân hắn phát ra một tiếng ông lên, hóa thành một đoàn hào quang bay vút đi. Đoàn hào quang dọc theo thông đạo chớp động vài cái lao thẳng đến cửa rồi biến mất không thấy bóng dáng.

Trông thấy hành động này của Hàn Lập, thiếu phụ áo lam cùng với thiếu nữ trẻ trung tỏ ra rất vui mừng, riêng Bảo Hao Thánh Tổ chỉ chớp chớp đôi mắt một chút, còn lại nàng không hề tỏ thêm biểu hiện nào khác.

Lúc này, ngón tay của thiếu phụ áo lam khẽ điểm về phía trước, nhất thời hào quang trên thân cờ màu xanh sáng rực lên, thông đạo trong hư không bên kia cũng nổ vang rồi vỡ ra thành từng mảnh.

Toàn bộ thế giới lôi điện lại khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.

Thiếu nữ trẻ trung thấy vậy liền cười với Bảo Hoa:

“Bảo Hoa tỷ tỷ, xem ra ngươi không thuyết phục được tên tiểu tử Nhân tộc kia rồi. Cũng dễ hiểu thôi, nếu là ta thì ta cũng chẳng dại gì chịu mạo hiểm như vậy. Hay lắm, hiện giờ pháp lực của tỷ đã hao cạn không thể cầm cự thêm được nữa rồi, tiếp theo sẽ do đích thân chúng ta tiên hai ngươi đi một đoạn.”

Vẻ cười cợt trên mặt nàng thu lại, bàn tay trắng như ngọc cũng không hề chần chờ phất lên ma tượng phía trước.

Tức thì một vầng sáng màu bạc trên thân tượng tỏa ra làm cho hư không xung quanh chấn động, tiếp đó xuất hiện thêm một hư ảnh màu bạc cao hơn mười trượng, sau khi ngưng đọng lại, hư ảnh biến thành một thực thể màu bạc thật lớn.

Ở bên kia Lam Bộc Thánh Tổ cũng há miệng phun ra một đoàn tinh khí, chóp động một chút rồi đoàn tình khí nhập thẳng vào năm lá cờ nhỏ khác.

Ngay lập tức năm lá cờ này phát ra từng tiếng nổ vang rồi hóa lớn cao lên hơn mười trượng giống hệt như cây cờ ban nãy. Tất cả đồng thời xoay thành vòng tròn, ở trong điện quang chúng biến thành sáu con giao long màu xanh uyển chuyển, giương nanh múa vuốt lao thẳng đến vầng sáng màu vàng xung quang Bảo Hoa mà đánh.

Bên trong vầng sáng màu vàng, Hắc Ngạc đang biến thành khổng lồ giận dữ gầm lên, hơn mười cụm ma khí màu đen do hắn không ngừng phun ra liền biến thành mười con rắn lớn trực tiếp nghênh đón sáu con lôi giao màu xanh.

“Ầm ầm ù” một trận nổ liên miên không ngớt!

Anh sáng màu xanh va chạm với luồng sương màu đen liền nổ ong lên, hơn mười con rắn lớn lập tức bị xé nát tanh bành.

Con cá sấu lớn đau đớn hét lên, ma khí đang phun ra từ trong miệng cũng bị sặc nghẽn lại, thân hình nó ở trong làn sáng màu vàng cũng loạng choạng một trận.

Hiển nhiên là trong lần giao phong vừa rồi nó đã ăn không ít đau khổ.

Mà lúc này sáu con gao long không còn bị ngăn cản nữa, chúng khẽ quẫy lên đã liền xuất hiện bên cạnh vầng sáng màu xanh rồi đồng loạt bổ nhào tới.

Nhung chính thời khắc này, sắc mặt của Bảo Hoa trầm xuống, nàng cầm một cái giản ngăn khẽ rung lên.

Nhất thời chiếc giản ngắn vòng một vòng theo phía trên vầng sáng rồi lao ra tạo thành một tiếng rít choi tai.

Mấy con lôi giao màu xanh đang hung hãn bổ nhào tới quầng sáng màu vàng nhất thời bị ngưng trệ, động tác của chúng trở nên chậm chạp hơn gấp trăm ngàn lần, lập tức chúng bị giam chặt lại bên ngoài sát với vầng sáng.

Thiếu nữ trẻ trung thấy vậy liền hù lạnh rồi đưa hai tay lên bấm niệm pháp quyết!

Ma ảnh màu bạc ở trước ngời phát ra từng tiếng vù vù, một bàn tay màu bạc thật to cũng hiện lên, rồi không biết bằng cách nào nó đã dài ra mấy trăm trượng, bất ngờ xuất hiện ngay trên không vầng sáng màu vàng. Hào quang màu bạc sáng rực lên, cánh tay như một quả núi nhỏ vỗ xuống.

Hư ảnh bàn tay chưa thật sự đánh xuống mà đã cuồn cuộn truyền đến một cỗ sức mạnh kinh người làm cho vầng sáng màu vàng lóe lên, rồi bị ép dẹp xuống.

Bảo Hoa đang ngồi trong vầng sáng hai mắt chớp động, bàn tay thon thả như ngọc của nàng nâng lên bắt lấy chiếc giản ngắn rồi nhẹ nhàng phất giản bắn lên không trung.

Đòn này nhìn như vô cùng hời hợt không có chút uy lực nào, nhưng chiếc giản ngắn kia vừa lóe lên đã quỷ dị đánh thẳng vào trung tâm bàn tay màu bạc.

Đầu tiên là một âm thanh vang lên đinh tai, tiếp đó là một vầng sáng chói mắt ngay dưới bàn tay tỏa ra dấy lên lột cơn lốc màu vàng tràn ngập ra khắp nơi, chẳng những nó đem bàn tay thật lớn này với đám giao long đang ở gần quang cầu màu vàng xé rách tanh bành, mà còn thừa thế mãnh liệt hướng ra bốn phương tám hướng cuốn đi.

“Không ổn, nàng đã tự bạo Chấn Nguyên Giản!”

“Nàng đã muốn liều mạng rồi, ngay đến cả chí bảo đã tế luyện qua vô số năm như thế mà cũng không cần giữ lại nữa!”

Lam Bộc Thánh Tổ cùng thiếu nữ trẻ trung nhìn thấy cảnh này liền phát hoảng, thân hình bọn chúng nhanh chóng giật lùi lại rồi sau một cái chớp động đã trốn thẳng vào trong biến mây.

Tuy vậy nhưng hai người cũng không quá mức kinh hoảng.

Đối với hai người này mà nói thì có đem bảo vật tự bạo cũng không thể thoát khỏi Lục Tuyệt Thanh Lôi trận được, mà ngược lại còn làm cho chút pháp lực cuối cùng của Bảo Hoa tiêu hao sạch sẽ đi.

Kể từ đó hai người không cần tốn công tốn sức để bắt giữ đại địch trước mắt nữa.

Nhưng ngay lúc hai ma nữ này đang đợi cho uy lực của vụ nổ tản đi thì đột nhiên trên không trung truyền tới một tiếng nổi khiến trời long đất xụp. Tiếp đó là cả biển mây run lên, một cỗ khí tức vô cùng đáng sợ từ trên cao một mạch truyền xuống.

Thế giới của lôi điện này dao động kịch liệt, trên cao liền hiện ra một vòng màu vàng to khủng khiếp giống như vầng thái dương, sau đó nó hóa thành một cột sáng khổng lồ bắn thẳng xuống.

Chỉ thấy ánh sáng màu vàng lóe lên, nơi thiếu phụ cùng với thiếu nữ trẻ trung đứng khi nãy bị cột sáng màu vàng xuyên qua. Sau khi áng sáng màu vàng tan hết đi, nơi đó chỉ còn lại hai cái lỗ màu trắng thật lớn.

Bảo Hoa ở trong vầng sáng màu vàng thấy vậy liền khẽ mim cười, nàng phất tay áo lên đem chút pháp lực còn sót lại cuốn ra một mảng sáng màu hồng mờ nhạt, khi mảng sáng bay qua, thân hình của Hắc Ngạc cũng biến mất không thấy đâu

Đồng thời hư ảnh một gốc hoa thụ màu hồng cũng hiện lên phía sau lưng nàng, toàn thân nàng chìm vào quang hà màu hồng một chút rồi biến mất vô ảnh vô tung.

Trên bầu trời bên ngoài tòa trận pháp lớn khủng khiếp này, Hàn Lập vẫn giữ vẻ mặt lạnh băng đang phóng đi như bay. Bên cạnh hắn là một con cua màu vàng lớn tới vài trăm trượng nhìn vô cùng dữ tợn đang đứng lơ lửng. Ngoài ra trong cái miệng khổng lồ đang từ từ khép lại của nó, có thể mơ hồ thấy được một ít kim quang còn sót lại đang chớp động liên hồi.

Công kích kinh người vừa rồi chính là của Giả Đạo Nhân khi đã hiện nguyên hình dưới yêu cầu của Hàn Lập, một kích toàn lực thật sự quá mức khủng bố!