Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 2211 Thành Hắc Hồ
“Xin ra mắt ba vị đại nhân, đạ tạ đại ân cứu mạng của tiền bối.” Thiếu nữ Ma tộc đầu tiền bay đến gần Hàn Lập, nhưng không dám đến quá gần mà chỉ đứng ở cách xa chỗ hắn khoảng bảy tám trượng, rồi vội vàng khom người chào hỏi.
Thần niệm của thiếu nữ này khẽ cảm ứng ba người đối diện thì phát hiện cả ba người Hàn Lập đều có khí tức sâu không lường được, thế nên cử chỉ càng tỏ ra cung kính.
“Các người là ai, thành trì gần đây nhất là ở nơi nào.” Vẻ mặt Hàn Lập không chút thay đổi hỏi ngắn ngọn .
“Bọn người vãn bối là Thải Tinh Khách của Loạn Vân Sơn. Thành trì gần nơi này nhất chính là ở phía bắc tên là Hắc Hồ. Nếu tiền bối muốn đi đến đó, vãn bối tình nguyện làm người dẫn đường cho các vị.” Thiếu nữ Ma tộc không hề lưỡng lự trả lời.
“Thành Hắc Hồ, thật ra trước kia ta chưa từng nghe nói qua. Còn dẫn đường thì ta không cần, nhưng nếu ngươi có bản đồ của khu vực này, cho ta một cái là được rồi.” Hàn Lập không khách khí, giọng điệu có vẻ ra lệnh nói.
“Vừa lúc vãn bối có một cái bản đồ chi tiết của khu vực này, tiền bối nếu chịu nhận thì quả thật là vinh dự và may mắn cho vãn bối.” Thiếu nữ Ma tộc lập tức lấy ra một mảnh đá đen tuyền, hai tay cung kính dâng lên.
Hàn Lập gặt đầu, bàn tay khẽ vẫy, liền nghe “véo” một tiếng, mảnh đá kia liền rơi vào tay hắn. Thần niệm hướng mảnh đá đảo qua một chút, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.
Lúc này, những tên Ma tộc khác cũng đã bay đến bên cạnh thiếu nữ kia, nhưng cả đám cũng đều thành thật chắp tay mà đứng, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
“Tốt, hiện tại ai có thể nói cho ta biết các ngươi và đám quái trùng lúc nãy rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra. Ta nhớ rõ từ trước đến nay chưa bao giờ thấy qua loại quái trùng này tại Thánh giới. Khí tức của bọn chúng cùng với ma trùng bình thường có chút không giống nhau.” Sau khi Hàn Lập đem mảnh đá đen thu lại, ánh mắt nhìn thoáng qua về phía những tên Ma tộc rồi hỏi một câu.
“A, hóa ra tiền bối không biết gì về Minh Trùng.” Thiếu nữ Ma tộc nghe vậy liền ngẩn ra, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ do dự. Đồng thời những tên Ma tộc khác cũng trở nên xôn xao, sau khi liếc mắt nhìn nhau, ai cũng lộ vẻ e ngại không dám mở miệng.
“Thật ra thì chưa có ra ngoài trong suốt mấy trăm năm nay. Không biết về Minh Trùng thì có gì kỳ quái sao?” Sắc mặt Hàn Lập không thay đổi, từ chối cho ý kiến mà hỏi lại.
“Thì ra là ngài là một tu sỹ luôn khổ tu. Điều này cũng khó trách tiền bối lại không hề biết gì về đàn minh trùng này. Đám ác trùng này chẳng qua cũng chỉ mới xuất hiện cách đây gần trăm năm, nghe nói ban đầu chúng nó đều là ma trùng bình thường tại Thánh giới. Nhưng không biết vì lý do gì bỗng nhiên phát sinh dị biến hàng loạt. Bỗng chốc biến thành bộ dạng hung ác như vậy. Hiện tại cả Thánh giới nơi nào cũng đều bị loại trùng này tàn sát bừa bãi, hơn nữa còn nghe kể rằng ở một số khu vực, đàn Minh Trùng này đông đảo đến mức dám vây khốn cả một thành trấn rồi tàn sát hàng loạt cư dân trong thành. Cả Thánh giới bây giờ đang nháo nhào bất an, lòng người hoang mang.” Sau khi thiếu nữ Ma tộc suy nghĩ một lát, liền nhanh chóng nhìn Hàn Lập giải thích.
“Tàn sát hàng loạt cư dân trong thành! Hắc hắc, lần này Thánh giới xảy ra tai họa, ba tên Thủy Tổ và các Thánh Tổ khác không có ra tay diệt trừ đám Minh Trùng này hay sao. Mặc dù đàn minh trùng này so với những ma trùng bình thường khác lợi hại hơn, nhưng đối với một vị Thánh Tổ thì căn bản là không chịu nổi một đòn.” Hàn Lập sau trầm ngâm mất một lúc, lại chậm rãi hỏi.
“Tu vi của vãn bối thấp kém. Việc có quan hệ đến Thủy Tổ và các Thánh Tổ đại nhân vãn bối thật sự không rõ. Vãn bối chỉ biết là từ sau khi loại Minh Trùng này xuất hiện, ngoại trừ ngẫu nhiên nghe nói đến một số địa phương bị Minh Trùng tàn phá nghiêm trọng thì có vài vị Thánh Tổ đại nhân ra mặt tiêu diệt đám trùng này. Còn lại hầu hết những khu vực khác thì hoàn toàn không hề có tin tức gì của các vị Thánh Tổ cũng như Thủy Tổ đại nhân, giống như các vị này đồng loạt mất tích.” Thiếu nữ Ma tộc cũng do dự một lát mới dám cẩn thận trả lời.
“Tất cả tu sĩ cấp bậc Thánh Tổ đều mất tích! Chuyện này xảy ra từ khi nào.” Hàn Lập nghe xong, ánh mắt chợt lóe sáng, không chút do dự hỏi lại.
“Thời gian chuẩn xác thì vãn bối không rõ nên cũng đành bất lực, nhưng dường như thời điểm chuyện này xảy ra cũng không khác biệt lắm so với thời điểm Minh Trùng xuất hiện.” Thiếu nữ Ma tộc cung kính trả lời.
“Tốt lắm, ta rất hài lòng với câu trả lời của ngươi. Các ngươi có thể đi rồi.” Hàn Lập nghe đến đó, trong lòng không còn gì nghi hoặc nên lạnh nhạt ra lệnh.
“Vâng, như vậy bọn vãn bối xin cáo từ trước.” Trong lòng thiếu nữ Ma tộc rốt cuộc thả lỏng, kính cẩn đáp lại, rồi lui về sau mấy bước mới quay người lại mà bay đi.
Những tên Ma tộc còn lại cũng rốt rít khom người cúi chào rồi cũng vội vàng bay theo thiếu nữ kia.
Trong nháy mắt, gần nơi ba người Hàn Lập đang đứng không còn ai.
“Hàn huynh, xem ra tu sĩ Đại Thừa của Ma giới cùng với Linh giới chúng ta thật sự đã gặp phiền phức rồi, nếu không thì Ma giới cũng sẽ không rơi vào tình trạng hỗn loạn như thế này.” Ngân Nguyệt sau khi chờ cho đám Ma tộc đi xa, liền thở dài nói.
“Ừm, tình hình Ma giới lúc này thực đúng là không ổn. Nhưng cụ thể như thế nào, chúng ta còn phải tiếp tục tìm hiểu mới được. Có lẽ trong thành Hắc Hồ kia sẽ có Tôn giả Ma tộc trấn thủ. Với thân phận Tôn giả của bọn hắn, hẳn là đối với tin tức của đám Thánh tổ cũng như đám tu sĩ Đại Thừa của Linh giới chúng ta hiểu biết chính xác hơn một chút.” Hàn Lập nói như vậy, sắc mặt hắn cũng có chút ngưng trọng hẳn lên.
“Hàn huynh nói có lý, vậy chúng ta bây giờ tiếp tục đi thành Hắc Hồ kia một chuyến.” Ngân Nguyệt nghe vậy, thản nhiên cười.
“Ha ha, trước khi đi tới thành Hắc Hồ, chúng ta còn cần phải làm một việc.” Hàn Lập khẽ cười, bỗng nhiên tay áo run lên, một mảnh hào quang màu xám cuộn tròn bay ra.
Sau khi hào quang tán đi, trên mặt đất bỗng xuất hiện một con quái trùng màu xám lớn gần một trượng.
Chính là con quái trung hai đầu bị Hàn Lập bắt được lúc trước!
Khí tức của con trùng này không kém, ước chừng mạnh mẽ ngang với Hóa Thần hậu kỳ, rõ ràng là có địa vị không thấp trong đàn quái trùng kia.
Con trùng này vừa mới hiện ra, lập tức hai cánh điên cuồng vẫy động, có ý định bay lên trời chạy trốn.
Nhưng ngay sau đó, từ trên người Hàn Lập tỏa ra một cỗ khí tức kinh khủng phóng lên cao.
Con trùng lớn hai đầu chỉ cảm thấy không gian bốn phía đè nặng, toàn bộ cơ thể như bị một cỗ lực lượng vô hình đè chặt xuống.
Con trùng hai đầu điên cuồng chớp lên, nhưng cả người không cách nào nhúc nhích được dù chỉ một chút, nó chỉ đành phát ra những tiếng kêu ô ô mà thôi.
Ngân Nguyệt nhìn cự trùng, trên mặt chợt lộ ra vẻ đã hiểu.
Ánh mắt Hàn Lập hơi đổi, cố tay áo khẽ động, hắn xòe bàn tay hướng một cái đầu của quái trùng chụp xuống.
Âm thanh “xuy xuy” vang lên.
Năm sợi tơ từ đầu ngón tay phá không bắn tới, lóe lên rồi xuyên vào bên trong đầu quái trùng.
Nguyên bản con quái trùng đang giãy dụa kịch liệt, cả người đột nhiên run lên rồi nằm im bất động.
Cùng lúc đó, hai mắt Hàn Lập nhắm lại, bên ngoài cơ thể xuất hiện ánh sáng màu vàng chuyển động không ngừng.
Hắn trực tiếp thi triển sưu hồn thuật đối với con quái trùng to lớn này.
Một lúc sau, khoảng thời gian dùng hết một chén trà, hai mắt Hàn Lập mở ra, đồng thời giữa ngón tay còn có thêm sợi tơ được kéo ra từ đầu quái trùng, những sợi tơ này lập tức biến thành những điểm sáng sau đó biến mất.
Nổ “ầm” một tiếng.
Đầu của con trùng này bỗng nhiên phình to rồi tự động nổ tung.
Tay áo Hàn Lập khẽ động, một quả cầu lửa bay ra, rồi hóa thành lửa đỏ cuồn cuộn bao vậy xác của con quái trùng, trong khoảnh khắc con trùng này liền biến thành tro bụi.
“Hàn huynh, có thu được tin tức gì không.” Ngân Nguyệt không nhịn được hỏi một câu.
“Không được gì cả. Con quái trùng này không thực sự có linh trí, chỉ có chút ý thức bản năng đơn giản nhất mà thôi. Vừa rồi thật là uổng phí sức lực.” Sắc mặt Hàn Lập có chút cổ quái, nhưng lắc đầu nói.
“Thì ra là thế. Việc này cũng không có gì kỳ quái. Mặc dù con minh trùng này do biến dị mà trở nên cực kỳ hung ác, nhưng linh trí lại không thể trong một sớm một chiều mà có thể mở ra được. Tuy nhiên đối với chúng ta mà nói thì chưa chắc đây đã là một tin tức quá xấu.” Đôi mắt Ngân Nguyệt khẽ chớp, cười nói.
“Ừm, có lẽ là vậy! Nếu chỉ dựa vào bản năng, đám minh trung này cho dù số lượng có nhiều hơn nữa, thì đối với tu sĩ Đại Thừa quả thật cũng không tạo thành uy hiếp gì lớn. Đi thôi, bây giờ chúng ta sẽ đi thành Hắc Hồ. Có lẽ ở nơi này, chúng ta có thể tìm được tin tức chính xác.” Hàn Lập khẽ mỉm cười trả lời.
Vì thế, sau đó ba người cùng nhau bay đi, đổi hướng thẳng về phía bắc mà tiến đến.
Một ngày sau, ba người Hàn Lập đã tiến vào bên trong một cao nguyên đầy bùn đất màu đen, sau đó lại tiếp tục bay về phía trước vài canh giờ, cuối cùng ba người cũng nhìn thấy loáng thoáng ở nơi rất xa phía trước có một tòa thành trì đen nhánh diện tích lớn chừng ba bốn trăm dặm.
Theo bản đồ thì đây đúng là thành Hắc Hồ từ trong miệng thiếu nữ Ma tộc kia.
Chẳng qua lúc này ngay tại thành trì của Ma tộc rõ ràng phát ra những tiếng kêu rung trời, đồng thời xung quanh tòa thành đang bị một biển côn trùng màu xám không thể nhìn không tới cuối bao phủ.
Trong biển minh trùng đông đúc này, trong tầm mắt chỉ nhìn thấy phô thiên cái địa trùng ảnh màu xám.
Lúc trước Hàn Lập gặp qua đám mây quái trùng kia thì số lượng cũng coi như hết sức kinh người, nhưng nếu đem so cùng với biển minh trùng trước mắt này quả thực giống như con kiến so với con voi, căn bản không thể đánh đồng.
Mà giờ khắc này, thành Hắc Hồ đã bị một quầng sáng màu đen giống như một cái bát úp lên.
Ngay tại quầng sáng kia, bất kể là trời cao hay tường thành đều bị một tầng lại một tầng minh trùng màu xám che phủ trên mặt.
Lúc này trong đám quái trùng lúc nhúc, con thì dương vuốt sắc, con thì nhe hàm răng nhọn, tất cả đều điên cuồng công kích lên quầng sáng màu đen kia.
Bờ tường cũng như trên bầu trời bên trong quầng sáng, lúc này cũng đầy rẫy bóng dáng của đám người Ma tộc, bọn hắn kẻ thì điều khiển ma khí, kẻ thì trực tiếp sử dụng ma công, tất cả cũng đều nhắm thẳng vào đàn minh trùng mà chém giết.
Mà đám minh trùng đang tấn công, rõ ràng không quan tâm cứ lao thẳng vào quầng sáng màu đen kia, nhưng căn bản đàn mình trùng không thể ngăn cản một đòn của Ma tộc, đám trùng này hoặc là trực tiếp vỡ nát rồi biến thành từng cơn mưa máu, hoặc là trực tiếp bị chém thành vài đoạn rơi từ trên cao xuống phía dưới.
Lúc này, thành Hắc Hồ cũng có chi chít những mũi tên từ bên trong bắn ra như mưa, khiến không ít minh trùng ào ào bị xuyên thủng.
Ở ngay trung tâp của thành trì, lúc này có hàng trăm tòa tháp cao lờ mờ xuất hiện, trên mặt ngoài tháp điện quang lượn lờ cùng với tiếng gầm rú phát ra không ngừng, mỗi một giây đều có hàng trăm tia điện màu đen bắn ra, lập tức hóa thành vô số sợi tơ điện màu đen quấn bên ngoài quầng sáng, đem hàng loạt minh trùng biến thành tro bụi trong nháy mắt.
Thoạt nhìn, có vẻ như dưới sự bảo vệ của cấm chế trong thành, chỉ cần toàn lực tấn công thì dường như Ma tộc có vẻ chiếm ưu thế.
Nhưng tu vi Hàn Lập cao thâm cỡ nào, trong mắt xuất hiện ánh sáng màu lam, đem tình hình chính xác trong thành nhìn rõ ràng, hai đầu lông mày theo bản năng khẽ nhíu lại.
Chỉ trong chốc lát, quầng sáng màu đen đang bao phủ bờ tường so với vừa rồi ảm đạm đi không ít, mà trên bờ tường đó, những Ma tộc vẫn đang liều mạng tấn công, lúc này rõ ràng sắc mặt đã tái nhợt, thở hồng hộc, pháp lực đã bắt đầu có dấu hiệu cạn kiệt.
Lúc này đây, trong thành những tiếng gầm rú đột nhiên im bặt, trăm tòa tháp cao màu đen đang bắn ra điện quang lập tức biến mất, công kích ngừng lại.