Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 2241 Kiên Cường Chiến Đấu

Một tiếng “phành” kỳ quái vang lên, nắm đấm màu vàng rực mạnh mẽ đập đến làm những lưỡi đao khí trắng xóa tan nát tả tơi.

Lúc này thân hình con vượn khổng lồ do Hàn Lập biến thành đã bất ngờ chắn trước mặt của Giải Đạo Nhân rồi chậm rãi thu lại nắm đấm vừa mới đánh ra.

Minh Trùng Mẫu vừa thấy cảnh này thì trong lòng chợt thấy nao nao.

Những lưỡi đao khí vừa rồi nhìn thì có vẻ tầm thường, nhưng thực tế là nó được một loại lực lượng vô hình rất lớn ngưng tụ thành. Đừng nói là các loại bảo vật cao cấp, đến ngay cả linh bảo bình thường cũng không thể làm gì được.

“Vậy mà ta lại coi thường ngươi. Không ngờ xương thịt của ngươi lại mạnh mẽ đến vậy. Ta nhớ ra rồi, trong lũ bị ta sử dụng pháp thuật giam lại kia có một tên Đại Thừa sau khi thi triển thần thông biến thân cũng có chút hao hao với ngươi, có phải các ngươi cùng luyện một loại công pháp không?” Minh Trùng Mẫu vừa nói vừa chớp chớp mi mắt lóng lánh lạnh ngắt như băng.

Nó chẳng thèm để ý đến Giải Đạo Nhân hay Bảo Hoa, mà dồn tất cả tâm trí vào Hàn Lập ở trước mặt.

“A, người mà người nhắc đến chắc là Niết Bàn Thánh Tổ. Phạm Thánh Chân Ma Công của ta tuy hơi khác biệt nhưng cả hai đều có mối quan hệ sâu xa với nhau. Mặt khác ta cũng không ngại nói cho các hạ một lời thật lòng, tuy ta có vô số bảo vật cũng như thuần thục rất nhiều các loại thần thông nhưng quan trọng nhất có chăng chính là thân thể này thôi.” Hàn Lập lạnh nhạt trả lời vài câu thế rồi đột nhiên sáu cánh tay của con vượn đồng loạt bấm niệm thần chú. Hào quang vàng rực sáng lên khắp toàn thân, trên thân bắt đầu mọc ra những tấm vảy màu tím vàng, tiếp theo đó là vô số các loại linh văn màu bạc tràn ra múa lượn chi chít quanh mình,

Trong phút chốc, sau lưng của con vượn chợt hiện lên các loại ảo ảnh rất lớn của Kim Long, Thải Phượng, Lôi Bằng, Thanh Loan. rồi lóe lên, nhập thẳng vào trong tấm thân khổng lồ vàng rực.

Cơ thể của con vượn điên cuồng căng ra, dưới vô số những ký hiệu màu bạc đang lượn lờ, thân thể của nó trông giống như một pho tượng của quỷ thần cao đến hàng ngàn trượng.

Mà trên lớp da của nó, cứ mỗi tấm vảy kết hợp với các linh văn màu bạc ngưng tụ thành một bộ chiến giáp vàng óng tinh sảo như được khảm vào cơ thể vậy. Chiến giám bao bọc kín lấy toàn thân rồi tỏa ra một cỗ sát khí cực kỳ kinh khủng làm cho người ta phải khiếp sợ.

Đồng thời sâu bên trong cơ thể hắn có một người tí hon giống hệt như Hàn Lập đang khoanh chân ngồi niệm thần chú, sắc mặt nghiêm nghị. Bên ngoài thân thể của đứa bé tí hon này có một tầng lửa bạc hừng hực bao phủ, thỉnh thoảng còn trào ra cỗ khí tực mạnh không lường được.

Vậy mà nguyên anh của Hàn Lập lại liều lĩnh vận dụng đến chân nguyên hỏa. Làm như thế này cũng chính là cách giúp cho pháp lực cũng như thân thể của mình được gia tăng mạnh mẽ nhưng chắc chắn về sau này sẽ để lại hậu họa khôn lường. Hơn nữa phương pháp này cũng không thể vận dụng lâu được.

Minh Trùng Mẫu thấy được tình hình này, khuôn mặt trên cái đầu ở giữa của nó trở nên méo mó.

“Niết Bàn Thánh Thể của Ma tộc? Không phải, hình như không chỉ vậy,. A! Đây. Đây là Bách Mạch Luyện Bảo Quyết, làm sao ngươi lại có bí thuật của Bách Tạo Sơn ở Tiên giới? À, hiểu rồi, ngươi lấy được phương pháp tu luyện này từ tay tên Bách Tạo Sơn năm đó phản bội xuống hạ giới. Ha ha, cứ cho là vậy đi! Mà ngươi không có Chân Tiên ở Bách Tạo Tông chỉ dạy thì chỉ có thể hiểu được một ít mà thôi, ngươi cho rằng như thế là đủ đối kháng được với ta sao?” Đầu tiên con sâu này kinh ngạc thốt lên vài tiếng, sau đó con mắt nó đảo đảo vài lượt rồi trấn định trở lại, cuối cùng nó còn tỏ vẻ khinh miệt nhạo báng.

Ngay sau đó trên thân hình trắng như ngọc của con sâu chúa hiện lên rất nhiều các loại ký hiệu cả vàng lẫn bạc, tiếp đó nó lớn phổng lên. Trong nháy mắt, nó đã to không thua kém chút nào so với con vượn khổng lồ.

Hai con quái vật khổng lồ đứng một phải một trái như chia đôi vực biển này ra làm hai nửa, chúng con liên tục tỏa ra khí tức cực kỳ khủng khiếp.

“Thật vậy sao? Có đối kháng được với Chân Cực Khu của các hạ hay không thì Hàn mỗ phải thử một lần mới biết được.” Hàn Lập hừ lạnh, ba cái đầu chợt lóe lên hào quang chói mắt. Dưới một tầng giáp màu bạc bao trùm chỉ lộ ra sau con mắt to vĩ đại đang lóe sáng lạnh lẽo. Ba cái đầu của con vượn đồng loạt rống to, từ trong cơ thể bay ra ba khối cầu sáng có màu sắc khác nhau, nhìn kỹ lại thì ra đây chính là ba ngọn núi nhỏ nhắn rất sống động.

Ba ngọn núi nhỏ xíu vừa xoay chuyển đã phát ra tiếng nổ “oành” đinh tai nhức óc. Cả ba liền lập tức hợp lại với nhau tạo thành một khối cầu sáng mờ mờ khổng lồ.

Bàn tay vàng rực của con vượn đỡ lấy khối cầu rồi bắt đầu nhào nặn, chỉ thoáng sau, khối cầu đã biến thành một cây côn màu đen lớn như một cái trụ chống trời.

Cây côn này thô ráp vô cùng, trên bề mặt của nó được trải đầy chi chít những linh văn năm màu tỏa ra muôn ngàn tia sáng. Thoạt nhìn nó có vẻ nặng nề vô cùng.

Cáng tay của con vượn bắt lấy cây côn đen, sáu ánh mắt sắc nhọn như dao của nó nhìn về phía con sâu ở trước mặt. Đột nhiên cả sáu cánh tay múa lên, rồi hóa thành một trận lốc xoáy cuốn đến.

Ngọn côn chưa đánh đến mà hư không đã vang lên tiếng rít chói tai. Toàn bộ không gian phía trước chợt hiện lên vô số viết rách nhập nhằng màu bạc, tiếp đó là một cỗ áp lực vô hình như gió hùng hổ áp xuống.

Nếu chỉ đơn thuần là biến thân thứ ba trong Niết Bàn Thánh Thể như lúc nãy đã làm cho thân thể của Hàn Lập cứng rắn đến độ có thể sánh ngang với các loài chân linh mạnh mẽ. Vậy mà lúc này hắn còn vận dụng đến cả chân nguyên hỏa khiến cho lực lượng của hắn lúc này có thể xẻ trời san đất. Vì vậy mà một côn nhẹ nhàng của hắn đã làm cho bầu trời bị xẻ ra thành một cái khe thật lớn.

Con sâu chúa ở phía dưới thấy vậy liền nhíu chặt hai mi mắt. Nó không thèm đế ý đến áp lực trên không trung đang đè xuống mỗi lúc một gần mà ngược lại còn bắt chéo hai cái chân trước đen thui rồi đưa lên cao trực tiếp đón lấy ngọn côn như một cái trụ chống trời đang phang xuống.

“Oành” , một tiếng nổ vang rền như trời sụp. Từ chỗ va chạm bỗng tràn ra một làn sáng bảy màu chói mắt.

Toàn bộ đáy biển sâu chấn động, từ giữa trung tâm trận va chạm bắt đầu lan ra thành một vòng hồng thuy khổng lồ điên cuồng quyết về khắp nơi.

Nhưng thân hình của cả con vượn khổng lồ và con sâu đều chỉ hơi chấn động sau đó lại đứng vững trãi như núi đá.

Mà sau khi làn sáng chói mắt trên bầu trời tan đi, lúc này người ta có thể nhìn thấy rõ ràng là cây côn khổng lồ đang chạm với hai chân trước đen thui của con sâu. Cả ba đang không ngừng đè áp lẫn nhau nhưng tất cả bọn chúng đều không thể nào hạ xuống thêm, cũng chẳng thể nào tác rời nhau ra.

Một chiêu vừa rồi vậy mà lại ngang ngửa với nhau.

Trong lòng Hàn Lập chợt thấy phát hoảng, tuy vậy con vượn vẫn gầm lên giận dữ, sáu cánh tay đồng thời múa lên.

Cây côn to lớn trong tay hắn nhòa đi, tiếp đó nó đã hóa thành vô số bóng ảo ảnh rồi từ bốn phương tám hướng điên cuồng cuốn đến đối phương.

Minh Trùng Mẫu vẫn một mực giữ vẻ mặt âm trầm không buông tiếng nào. Hai chân trước của nó cũng mờ đi làm dấy lên vô số tiếng xé gió khắp quanh mình rồi tràn ra bốn phía. Tiếp đó ở mọi chỗ trong hư không gần nó bắt đầu xuất hiện vô số các ảo ảnh lờ mờ của hai chân trước.

Vậy mà cả hai chẳng đụng đến chút pháp lực nào mà dùng chính thân thể mạnh mẽ của mình đối chiến với nhau.

Những tiếng ầm ầm kèm lẫn vố số âm thanh véo véo nổi lên dồn dập.

Từng cơn lốc tràn ra từ dưới làn nước làm không gian dấy lên từng trận nhộn nhạo, kéo theo đó là rất nhiều vệt rách màu bạc bạc bất chợt hiện ra giữa hư không. Dưới mặt nước lúc này là một cơn sóng khổng lồ tràn lên đến tận trời cao.

Dưới trận đấu của hai con quái vật khổng lồ, toàn bộ vùng biển sâu bị biến trở thành cảnh tượng trời sụp đất lở.

“Phành” ! Minh Trùng Mẫu chỉ hơi sơ hở một tí đá bị ngọn côn đen thui đánh trúng lên tấm eo lưng trắng muốt như ngọc. Một cỗ lực lượng khổng lồ ập tới, hất nó văng ra xa đến mấy trăm trượng.

Nhưng ngay lấp tức con sâu này rống lên giận giữ, thân hình của nó thoáng mơ nhạt đi rồi phóng vút trở về nhanh như tên bắn. Chỉ trong chớp mắt mà con sâu đã lại cách Hàn Lập trong gang tấc, hơn nữa mười cái chân của nó đồng loạt múa lên hóa thành muôn trùng lưỡi đao khí sắc ngọt chém đến.

Những lưỡi đao khí này ẩn chứa uy lực cực kỳ to lớn, với lại chiêu thức được đánh ra một cách bất ngờ trong khoảng cách gần, cho dù con vượn vàng rực có không sợ hãi nhưng sáu cánh tay múa côn cũng bị dọa một trận phải luống ca luống cuống

“Phập phâp!”

Hai nắm đấm trắng như ngọc kín đáo ẩn nấp trong những lưỡi đao rồi lựa khi Hàn Lập không đề phòng bất ngờ đánh lên ngay trước ngực con vượn với khí thế cực kỳ mạnh mẽ tàn nhẫn.

Ánh sáng tím vàng chói lóa trên thân hình của con vượn, chiến giáp trước người nó lúc này đã có thêm hai cái hố thật to. Thân thể của nó chấn động, bị đánh văng về phía sau rồi ngã xuống lăn lộn mấy vòng rồi mới chật vật đứng thẳng trở lại được.

Mà chỉ chờ có vậy, Minh Trùng Mẫu cười lạnh lẽo rồi những cái cánh sau lưng run lên, thân hình nó chợt phóng sát tới nhanh như ma quỷ. Tiếp đó hơn mười cái chân đen thui như mực của nó liền biến hóa thành những cái lưỡi hái hoa lên, lao về phía thân thể của con vượn.

Cùng lúc đó, một bàn tay giống như bàn tay của người cũng lẳng lặng men đến gần hai con mắt ở đầu giữa của con vượn.

Với độ mạnh mẽ về cơ thể của Minh Trinhg Mẫu, nếu đòn dánh lần này của nó thành công thì co dù con vượn do Hàn Lập hóa thành có thần thông rất lớn nhưng chỉ sợ việc bị trọng thương là không thể tránh khỏi.

Thế nhưng có vẻ như Hàn Lập đã có phán đoán từ trước, ngay khi thân thể hắn vừa trụ vứng thì cây côn đang cầm chặt trên tay đã được hắn hoành lại chắn ngang trước người. Hào quang của nó lóe sáng lên, cây côn lập tức trở về hịnh dạng của ba ngọn núi như ban đầu rồi vững vàng che kín lấy thân hình của Hàn Lập vào phía sau.

Véo véo!

Những ảo ảnh các cái chân của Minh Trùng Mẫu hoa lên rồi bắn ra tung tóe rất nhiều tia lửa. Trên bề mặt ngoài của ba ngọn núi lúc này đã xuất hiện thêm hơn chục rãnh nứt thật sâu.

Nhưng bàn tay to lớn giống như tay người của con sâu chúa lại chẳng gặp cản trở nào, nó phá ra tiếng rú chói tai rồi tiếp tục sấn tới.

Bàn tay chợt mờ đi nhưng lại linh động như tia chớp vòng qua tránh các quả núi, thế rồi hai ngón của nó nhắm thẳng vào hai mắt của con vượn cắm xuống.

Trận gió sắc nhọn đã ập tới.

Tất nhiện là con vượn màu vàng đang mặc bộ chiến giáp không hề nghĩ tới Minh Trùng Mẫu còn có thêm chiêu này, dù muốn tránh nhưng đã chẳng thể kịp nữa rồi.

Rơi vào đường cùng, chỉ có thể mau chóng vận dụng thật nhiều pháp lực trong cơ thể làm cho bộ chiến giáp tỏa ánh sáng chói lóa, đồng thời hai mí mắt mau chóng khép lại.

Phập phập!

Hai ngón tay của minh trùng mẫu xuyên qua các ký hiệu trên mặt của con vượn, tiếp rồi lại mạnh mẽ đâm thẳng lên hai mí mắt của nó.

Cho dù con vượn vàng óng đã có sự chuẩn bị nhưng nó vẫn cảm thấy hai mắt mình như bị hai quả búa tạ nện mạnh vào, trời đất như tối sầm đi, tiếp đó trong nền đen là vô số trăng sao bay lượn vòng vòng khắp nơi.

Từ con ngươi của hắn truyền đến một trận đâu rát không sao có thể chịu được.

Thế nhưng con vượn ngược lại còn cười rộ lên vui sướng, ba ngọn núi khổng lồ đang lơ lửng ở trong hư không chợt biến mất tiêu.

Mà trên bề mặt chiến giáp của con vượn chợt phát ra hào quang cả vàng lẫn bạc cực kỳ rực rỡ. Vô số các loại linh văn màu bạc từ đó tràn ra, bất ngờ trào đến thân hình của con Minh Trùng Mẫu.

Con sâu chúa hoảng hốt như muốn phản kháng nhưng lại cảm thấy thân thể mình nặng trịch. Tiếp đó vô số sợi sích to tướng chợt hiện lên, mới chút mà đã trói nó chặt cứng không sao nhúc nhíc được.