Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 2242 Thần Niệm Liên Và Hình Phạt Chi Lôi
Dây xích màu bạc tỏa sáng rực rỡ, đồng thời lại như ẩn như hiện tựa như không phải là vật thực sự.
Thân thể Minh Trùng Chi Mẫu giãy dụa mãnh liệt nhưng sau vài lần liên tiếp vẫn không tài nào thoát khỏi dây xích này.
“Đây là Thần Niệm Chi Liên, không thể nào! Ngươi. ngươi còn tu luyện cả môn thần thông Luyện Thần Thuật này nữa sao! Môn bí thuật này sao có thể lưu lạc xuống hạ giới được chứ.” Ánh mắt dữ tợn của Minh Trùng Chi Mẫu sau khi nhìn đi nhìn lại dây xích vài lần, lần đầu tiên trên khuôn mặt nó lộ ra thần sắc khó tin, thậm chí mơ hồ còn có vẻ sợ hãi.
Lúc này cự viên do Hàn Lập biến thành cũng không hề có phản ứng, hắn không nói lời nào, sáu cánh tay đồng loạt tự động bấm quyết, từ trong miệng lầm rầm truyền ra chú ngữa cổ xưa nào đó.
Trong khoảnh khắc, dây xích màu bạc liền xiết lại, lập tức trói Minh Trùng Chi Mẫu còn chặt hơn trước vài phần.
“Cho dù ngươi có Luyện Thần Thuật thì đã sao chứ, chỉ với một chút lực lượng thần niệm ấy mà tưởng có thể trói buộc Chân Cực Chi Khu của bổn tọa được thật hay sao!” Dù sao Minh Trùng Chi Mẫu cũng không phải hạng tầm thường, chỉ trong chốc lát nó đã bình tĩnh trở lại, nó quát lớn một tiếng, những phù văn năm màu ở ngoài thân thể sáng bừng lên, hai cái đầu còn lại đột nhiên mở mắt, ánh mắt âm trầm băng giá.
Chỉ trong chớp mắt, thân thể Minh Trùng Chi Mẫu toát ra hai luồng khí tức cực kỳ xa lạ, pháp lực dao động vốn đã biến mất nhưng giờ phút này lại bắt đầu chậm rãi khôi phục.
Chứng kiến biến hóa kinh người của Minh Trùng Chi Mẫu, khuôn mặt cự viên do Hàn Lập biến thành bỗng tỏ ra cực kỳ cổ quái, chợt nó lạnh lùng nói một câu khiến Trùng Mẫu cảm thấy vô cùng khó hiểu.
“Vốn ta cũng không mong nhờ thần thông này mà có thể chuyển bại thành thắng, nhưng chỉ cần vây ngươi lại một lát là đã đủ rồi.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Minh Trùng Chi Mẫu ngẩn ra, đảo mắt khắp nơi nhưng ở khắp bốn phía, ngoại trừ Giải đạo nhân đang ngồi khoanh chân bất động ra làm gì có bóng dáng người thứ ba nào.
Nhưng vừa nói dứt câu này thì phía trên vực thẳm có tiếng sấm trầm muộn truyền tới.
Một vầng hào quang diễm lệ chói mắt bừng lên, một lôi trụ năm màu gồm vô số điện hồ đan vào nhau hung hăng bổ xuống.
“Không, đây là Thiên Phạt Chi Lôi! Tên Khang lão quỷ kia, ngươi vẫn còn chưa chết sao?” Minh Trùng Chi Mẫu vốn trước vẫn còn coi là khá bình tĩnh nhưng vừa thấy lôi trụ này lập tức rống lên như hồn phi phách tán đến nơi, khuôn mặt nó tỏ ra không thể tưởng tượng nổi.
Cái đầu thứ ba đột nhiên rung động mãnh liệt, một tầng hỏa diễm đen như mực cuồn cuộn bốc lên ở ngoài cơ thể, viên tinh thạch đen nhánh trong cơ thể lại phát ra tiếng vo vo mãnh liệt.
Con Trùng Mẫu này dưới tình thế cấp bách không còn lựa chọn nào khác đành phải tự bạo tinh hạch để liều mạng.
Dây xích màu bạc vốn trói buộc vị Trùng Mẫu này chặt chẽ giờ phút này bị tầng hỏa diễm màu đen kia cuốn lấy lại cho thấy đang bị tan dần ra.
Có thể thấy rõ là Minh Trùng Chi Mẫu sắp sửa thoát ra khỏi đó đến nơi rồi.
Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, lôi trụ năm màu hạ xuống với một tốc độ không thể tưởng tượng được, nó mạnh mẽ bổ xuống thân hình khổng lồ của Trùng Mẫu.
Trong khoảnh khắc, vô số điện hồ chập chờn đan xen vào nhau chôn vùi Minh Trùng Chi Mẫu vào trong lôi quang năm màu.
Một tiếng thét chói tai vang lên!
Thân thể tưởng như không gì phá nổi của Minh Trùng Chi Mẫu giờ này vỡ vụn thành từng mảng dưới điện quang năm màu, những mảnh vỡ chỉ gắng gượng được vài hơi thở liền hóa thành tro bụi rồi biến mất.
Lôi trụ năm màu lóe sáng vài lần rồi bỗng biến mất hoàn toàn, nó chỉ có thể kéo dài trong một khoảng thời gian cực ngắn mà thôi.
Mà ở bầu trời trên mặt nước, một khóm mây năm màu như một con mắt vĩ đại vừa mới mở ra cũng lặng lẽ từ từ tiêu tán.
Cả bầu trời lại trở về một màu mơ hồ, tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra hết cả vậy.
Cùng lúc đó, trên bãi đá trong thạch lâm thần bí ở Địa Cung, có tiếng kêu rên trầm thấp vang lên khiến mấy sợi xích nối những cổ đăng gần nhau bỗng đong đưa kịch liệt.
Cổ đăng duy nhất còn sáng đặt trên đồng trụ nhất thời chập chờn một lát, ánh đèn lập tức lại càng trở nên ảm đạm tựa như thể có thể dập tắt hoàn toàn bất cứ lúc nào vậy.
“Đúng là hơi quá sức một chút! Một đòn vừa rồi đã hao tổn đến chín phần lực Hồn Niệm của ta khi còn sống rồi. Nếu tiểu tử này không thể trợ giúp ta thì đúng là lỗ lớn rồi. Có điều có thể hoàn toàn giết chết được con tiện nhân kia cũng coi như là báo được đại thù năm đó dám ám toán ta. Con tiện nhân đó sợ là không bao giờ có thể tưởng tượng được ta còn sống đến tận bây giờ. Ha ha, tính ra ta còn phải đa tạ tên tiểu tử hạ giới này rồi…, nếu không có hắn thì không biết đến bao giờ mới báo được thù này đây.” Nam tử kia cười lên như điên dại.
Trong tiếng cười đó, người ta cảm nhận được nỗi hận thấu xương, lại có chút tiếc thương đến phát lạnh.
Lúc này, Hàn Lập cũng bất chấp để tâm đến chuyện Minh Trùng Chi Mẫu có thể bị đánh chết dễ dàng như thế hay không, cự viên do hắn biến thành đang ôm đầu lăn lộn tại chỗ, miệng hắn cũng rú lên đau đớn vô cùng.
Thân hình khổng lồ kia vừa lăn lộn vừa thu hồi pháp tướng biến nhỏ lại, áo giám tử kim khắp người biến trở lại thành lân phiến màu vàng tím với tốc độ mắt thường có thể thấy được, rồi một lần nữa lại biến mất.
Chưa đầy thời gian cạn một chung trà, Hàn Lập lại một lần nữa khôi phục nguyên hình, miễn cưỡng đứng dậy, đồng thời cũng lắc lắc đầu đang nặng như chì một cách mờ mịt.
Lần biến thân vừa rồi chẳng những khiến chân nguyên hắn hao tổn rất nhiều, việc biến ảo ra Thần Niệm Chi Liên càng khiến cho lực lượng thần thức gần như tiêu hao hoàn toàn.
Cũng lâu lắm rồi hắn chưa từng đánh trận nào thảm liệt như vậy, (hic).
“Giải huynh, ngươi không sao chứ.” Hàn Lập nhìn về phía Giải đạo nhân còn đang ngồi khoanh chân nhắm mắt ở phía xa, hỏi một câu, giọng hắn hơi khàn khàn.
“Ta không sao, chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt một thời gian ngắn là khỏe thôi. Nhưng trong mấy tháng về sau ta không thể động thủ với người khác được. Nếu không thì cỗ thân thể này sẽ tổn thương đến độ không thể nào tu bổ được nữa.” Giải đạo nhân mở hai mắt ra, chậm rãi nói.
“Ta hiểu rồi. Như vậy đi, trước tiên ngươi đến Linh Thú Hoàn của ta nghỉ ngơi một thời gian ngắn đi. Mọi việc sau này cứ để ta xử lý là được.” Hàn Lập hiểu ý gật đầu, đáp lời lại.
“Cũng được. Hiện giờ ta không có khả năng tự vệ là mấy, ở lại bên ngoài ngược lại trở thành gánh nặng cho ngươi.” Giải đạo nhân chỉ thoáng nghĩ một chút, rồi cũng không hề có ý phản đối nói.
Sau đó hắn lập tức đưa một tay bấm niệm pháp quyết, ngân quang ngoài cơ thể lưu chuyển một trận rồi lập tức thu nhỏ lại vài lần, cuối cùng biến thành một con cua vàng nhỏ chững cỡ một bàn tay.
Tay áo Hàn Lập run lên, một vầng sáng năm màu cuốn ra lập tức thu cua vàng vào trong tay áo, đưa vào trong một Thú Hoàn tinh xảo.
Lúc này hắn mới lật tay ra sau, hướng về một phương xa khác lạnh lùng nói một câu:
“Bảo Hoa đạo hữu, ngươi ở đó quan sát cũng lâu rồi, nên hiện thân ra đi. Bí thuật vừa rồi ngươi sử dụng mặc dù cực kỳ hao tổn nguyên khí nhưng cũng không đến nỗi khiến ngươi không còn chút khả năng tự vệ nào đi.”
“Thần niệm của Hàn huynh quả nhiên vượt xa đám bọn ta. Có điều huynh nói vậy đúng là hiểu nhầm thiếp thân rồi.” Ở hư không bên đó thoạt nhìn như trống rỗng bỗng dao động, Bảo Hoa hiện thân ra nhưng sắc mặt tái nhợt vô cùng, vừa xuất hiện nàng đã cười khổ một tiếng trả lời Hàn Lập.
“Pháp lực của thiếp thân hiện giờ đích thực là chẳng còn bao nhiêu, bí thuật ẩn nặc này kỳ thực là do sử dụng một loại bí phù do một vị hảo hữu tặng cho mới làm được đấy.”
Mặc dù nàng này luôn miệng giải thích như vậy, nhưng ánh mắt nhìn về phía Hàn Lập không tài nào che giấu được thần sắc khiếp sợ.
Hiển nhiên trận chiến giữa Hàn Lập và Minh Trùng Chi Mẫu lộ ra thần thông kinh người khiến cho vị Thủy tổ Ma tộc cao cao tại thượng này cũng cảm thấy hoảng sợ, tự thẹn còn khuya mới bì kịp được.
Cho nên khi nàng một lần nữa đối mặt Hàn Lập thì mặc dù ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng đã bất giác có ý kiêng kỵ rất sâu đậm.
“Đạo hữu hẳn là rất rõ ràng, đánh chết con Minh Trùng Chi Mẫu này không phải là công lao của ta mà là do có người khác ra tay.” Hàn Lập lắc đầu, lấy từ trong ngực ra một bình thuốc, từ đó đổ ra vài viên đan dược xanh biếc nuốt vào rồi mới chậm rãi nói.
Nhưng nếu không phải nhờ Hàn đạo hữu có thần thông kinh người đến độ có thể vây khốn con Minh Trùng Chi Mẫu này trong chốc lát thì cho dù Hình Phạt Thiên Lôi kia có lợi hại mấy đi nữa cũng không thể nào đánh chết được con Trùng Mẫu này được. Có điều nói đi phải nói lại, người có thể điều khiển Thiên Lôi này rốt cuộc là người phương nào mà chẳng những có thể biết hết mọi việc phát sinh ở nơi này, lại còn có biện pháp truyền âm trực tiếp cho hai người chúng ta. Nếu không phải có người này truyền âm tới thì vừa rồi sợ là ta và ngươi thật sự muốn bỏ trốn mất dạng rồi. Hàn huynh có suy đoán gì về thân phận của người này không? _” Bảo Hoa khẽ nhíu mày, lại nghiêm túc trở lại nói.
” _ Ta cũng vừa mới biết được sự tồn tại của người này. Có điều một khi đã có thể thúc dục được thiên lôi kinh người như vậy thì hiển nhiên là không phải người hạ giới rồi. Hơn nữa nơi đây là vùng đất phong ấn từ thời thượng cổ, mà người nọ dường như lại hiểu rõ về con Minh Trùng Chi Mẫu này đến vậy thì thân phận của người này hẳn cũng dễ đoán được rồi. Bảo Hoa đạo hữu, ngươi thông minh đến vậy, phân nửa là cũng nghĩ đến điểm này rồi chứ. _” Hàn Lập trầm mặc một lát, bỗng nhiên cười hắc hắc nói.
” _ Xem ra Hàn huynh suy nghĩ cũng không khác thiếp thân là mấy. Quá nửa là người nọ là một trong hai tên Chân Tiên phong ấn con Trùng Mẫu này từ thời thượng cổ rồi. Nếu không thì không thể nào lý giải được mọi chuyện. Mà con Minh Trùng Chi Mẫu hiện tại dường như cũng không phải là con lúc trước rồi, nguyên thần bên trong cơ thể nó dường như cũng vô cùng hiểu rõ về Tiên giới, chẳng lẽ lại là nguyên thần một tên Chân Tiên khác của Tiên giới chiếm lấy thân thể con Trùng Mẫu này sao? _” Bảo Hoa gật đầu, nhưng rồi lại tỏ ra khó hiểu lẩm bẩm nói.
Hàn Lập sờ sờ cằm, khuôn mặt cũng tỏ ra hơi do dự.
” _ Nếu hai vị tiểu hữu muốn biết nguồn cơn mọi việc thì tại sao không đến chỗ bần đạo một chuyến, làm vậy không phải mọi việc đều sẽ sáng tỏ hay sao. _” Từ bầu trời trên vực sâu bỗng truyền tới tiếng nói của một nam tử, nó bình thản mà ôn hòa hiền hậu, hiển nhiên là người khi trước truyền âm cho hai người Hàn Lập.
Hàn Lập và Bảo Hoa nghe vậy hơi biến sắc mặt, không khỏi đều có chút kiêng kỵ nhìn nhau một cái.
” _ Xem ra hai vị vẫn còn chưa yên tâm hoàn toàn về bần đạo. Vậy cũng không sao, Minh Trùng Chi Mẫu kia giờ đã bỏ mình, hư không mà nó sử dụng lực lượng tao ra tự nhiên cũng sắp sụp đổ rồi. Không lâu sau đó hai vị cũng sẽ gặp bần đạo thôi. _” Nam tử kia cũng không thèm để ý đến sự chần chừ của Hàn Lập và Bảo Hoa, ngược lại khẽ cười một tiếng nói.
” _ Tiền bối, người nói vậy là sao?” Bảo Hoa rùng mình, vội vàng mở miệng hỏi.
Nhưng hư không bốn phía im lìm như chết, tiếng nói của nam tử nọ cũng đột nhiên ngưng bặt lại không hề có gì truyền đến nữa.
Mà gần như cùng lúc này, từ dưới đáy vực sâu truyền đến tiếng ầm ầm trầm đục, nước biển khắp bốn phía chấn động mãnh liệt.