Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 2392 Gặp Mặt ( Thượng)
Sau khi Hoa Thạch lão tổ khom người đáp ứng một tiếng, lập tức hóa thành một đạo độn quang bay trở về Cự Thuyền.
Hàn Lập thì bước nhẹ một bước vào hư không, mơ hồ một cái rồi trực tiếp biến mất khỏi không trung.
Trong khoảnh khắc, không gian bên cạnh Thạch Tiêm Vân chấn động, thân hình Hàn Lập lặng lẽ không tiếng động xuất hiện ngay phía trước mặt nàng.
“Tiền bối, xin mời!”
Thần sắc của thiếu phụ cả kinh, nhưng lập tức cung kính dẫn đường ở phía trước.
Trong nháy mắt, hào quang trên tường đá chớp động, ba người lại lần nữa chui vào trong đó không còn thấy bóng dáng.
Cùng lúc đó, bên trong lòng núi của dãy núi gần đấy, có vài tu sĩ Nhân tộc tụ tập trong một gian đại sảnh, đang thông qua một mặt pháp kính sáng lấp lánh, hết sức chăm chú quan sát sự việc phát sinh bên ngoài.
“Thật sự là nha đầu Quả Nhi này! nàng lại từ phi thuyền màu đen kia đi xuống, vậy chẳng phải là người còn lại kia chính là tồn tại Đại Thừa trong truyền thuyết đấy ư.” Một gã trung niên ăn mặc như nho sinh, sau khi thu lại ánh mắt khỏi pháp kính, thở nhẹ một hơi nói.
“Quả Nhi muội muội đã mất tích từ rất lâu, không thể ngờ được lần này trở về lại còn có thể lôi kéo quan hệ với một vị Đại Thừa. Chúng ta hiện tại phải làm sao, có nên đi thông tri cho các vị tiền bối trong tộc kia không?” Một gã thanh niên tuổi không lớn lắm bên cạnh thoáng chần chừ hỏi.
“Hừ, Cự Thuyền này đến đây gây ra động tĩnh lớn như vậy, ngươi nghĩ rằng chúng ta không phát ra tin tức thì các vị tiền bối kia cũng không biết việc này sao. Được rồi, vị tiền bối Đại Thừa này cùng Quả Nhi có quan hệ, đối chúng ta mà nói có lẽ cũng là một cơ hội tốt ngàn năm có một. Trước hết chúng ta cứ ở nơi này quan sát đi đã rồi nói sau.” Sau khi sắc mặt nho sinh âm tình biến hóa một lúc mới hừ một tiếng nói.
Những người khác được nghe vậy, cũng đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Trong các đỉnh núi khác ở lân cận xung quanh cũng xuất hiện một màn tương tự như vậy.
Lúc này, thiếu phụ đã dẫn Hàn Lập xuyên qua một hành lang toàn đá xanh, đi tới một gian phòng, đại sảng bày biện bố trí mộc mạc tao nhã.
Bốn góc bên trong phòng đều đặt một cái thạch đỉnh phong cách cổ xưa, bên trong từng cái đều đốt một loại đàn hương màu đen vàng không biết tên.
Chờ khi Hàn Lập ngồi xuống một cái ghế đá bên cạnh bàn gỗ đặt chính giữa căn phòng, thiếu phụ ở một bên mới vỗ hai tay “Phách” một tiếng.
Lập tức cửa hông trong đại sảng chớp lên ánh sáng, một con tùng thử ( sóc ) trắng như tuyết cao hơn một thước, hai chân trước đang giữ một mâm đựng đầy linh quả đặt trên đầu đi vào.
Hai mắt con linh thú này đen nhánh linh động, mặc dù thân hình có hơi chút không vững vàng, nhưng lần nào tứ chi chạm đất cũng đều không gây ra chút tiếng động, chỉ sau vài cái lay động, đã nhanh nhẹn đi đến bên bàn, đem mâm trái cây trên đỉnh đầu thuần thục dị thường để xuống.
Sau đó hai mắt con thú này nhìn chăm chú vào Hàn Lập, miệng phát ra âm thanh chít chít êm tai, cái đuôi lông xù to đùng sau lưng thì lắc lư trái phải không ngừng.
“Tuyết nhi không được nóng nảy, mau mau đi xuống, sau khi trở về ta sẽ cho ngươi một hạt Khai Nguyên đan.” Thiếu phụ trông thấy cảnh này, sắc mặt trầm xuống mở miệng răn dạy.
“Ha hả, có chút ý tứ. Đây là một con Tuyết Tùng thú, cho dù là ở Linh giới cũng rất ít khi nhìn thấy. Trông bộ dáng của nó có vẻ cách thời điểm hoàn toàn khai mở linh trí cũng chỉ một bước, đã vậy thì ta cũng nên giúp nó một tay.” Hàn Lập trông thấy vậy mỉm cười nói.
Vừa dứt lời, ngón tay trong tay áo hắn búng một cái, một viên đan dược to như ngón tay cái thơm lừng mùi thuốc theo đó bắn ra.
Tuyết Tùng thú vừa ngửi thấy hương thơm của đan dược này, trong mắt hiện lên vẻ kích động không ngừng, không chút do dự nhảy thẳng lên đớp lấy viên đan dược nuốt ngay vào bụng, sau đó xoay người rơi xuống dưới bàn.
Kết quả chỉ một lát sau, tiểu thú gầm nhẹ lên một tiếng, lông tóc toàn thân dựng đứng cả lên thẳng tắp, đồng thời bộ lông trắng như tuyết bỗng nhiên bị nhuộm đỏ như máu, sau khi quay tròn một vòng thì bên trong cơ thể vang lên một hồi âm thanh như tiếng pháo nổ.
“Tiền bối, đây là. . .” Thiếu phụ cả kinh, không tự chủ được mở miệng hỏi.
“Mẫu thân yên tâm, Hàn tiền bối không có ác ý với Tuyết nhi, mà là nó đã gặp được cơ duyên rồi.” Chu Quả Nhi ở bên cạnh lại cực kỳ vui vẻ nói.
Lúc này, khí tức toàn thân tiểu thú đột nhiên ngưng tụ lại, so với lúc trước có vẻ còn cường thịnh hơn vài phần, lại sau một tiếng gầm nhẹ thì run rẩy đứng dậy. Tiểu thú nhìn Hàn Lập rồi đột nhiên ở miệng thốt ra lời cảm kích bằng tiếng người:
“Đa tạ đại nhân ban cho linh dược giúp hóa đi xương ngang trong miệng, bằng không tiểu thú muốn đi đến một bước này tối thiểu thì cũng phải mất cả nghìn năm tu luyện nữa.”
“Hắc hắc, đứng lên đi. Vốn dĩ cũng là do linh trí của ngươi đã mở hơn nửa rồi, bằng không cho dù có đan dược tương trợ, cũng không thể dễ dàng đạt được đến trình độ như này.” Hàn Lập khoát tay, lạnh nhạt nói.
Lúc này, sau khi vẻ mặt thiếu phụ lóe lên vẻ hoảng sợ, lập tức cùng tiểu thú liên tục cám ơn Hàn Lập , sau đó khoát tay cho tiểu thú đi xuống.
Tuyết Tùng thú thấy vậy, hai chân trước gập lại nằm rạp xuống đất hành đại lễ với Hàn lập, sau đó mới lưu luyến rời khỏi đại sảnh.
“Lai lịch của tiền bối lúc trước ta mới nghe Quả Nhi nói đại khái một lần. Nha đầu này coi như là gặp được may mắn trong bất hạnh, rơi vào trong Ma giới mà còn có thể được tiền bối ra tay cứu giúp. Bằng không thiếp thân cùng tiểu nữ thật khó có ngày gặp lại. Ngoài ra lúc trước nghe tiền bối nói, có chuyện còn muốn hỏi vãn bối, không biết là chuyện gì. Chỉ cần vãn bối biết, nhất định hoàn toàn không giấu diếm.” Thiếu phụ lại kính cẩn hỏi.
“Ta cứu Quả Nhi mặc dù là chuyện tình cơ duyên xảo hợp, nhưng mà nguyên nhân ban đầu để ta chú ý đến nàng, là đến từ trên chính bản thân nàng. Ngược lại ta từng nghe Quả Nhi nói, ban đầu chẳng qua ngươi mới chỉ có cảnh giới Nguyên Anh, hiện tại lại đã tiến tới cảnh giới tu vi Luyện hư. Trong thời gian này đạo hữu cũng đã gặp được kỳ ngộ gì nên mới tiến giai nhanh như vậy chứ.” Hàn Lập thủng thỉnh nói.
“Ban đầu vãn bối cũng đã có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, thêm nào mấy năm nay quả thật cũng gặp được một lần cơ duyên không nhỏ, vậy nên chỉ trong thời gian ngăn mới có thể liên tiếp tiến giai hai đại cảnh giới, khó khăn tiến giai lên cấp độ Luyện Hư. Ngược lại theo như lời tiền bối do bản thân Quả Nhi, là chỉ. . .” Thiếu phụ còn có một chút mơ hồ.
“Xem ra thời gian lúc trước quá ngắn nên Quả Nhi không đem chân tướng của việc này nói cho đạo hữu. Được rồi, để tự ta nói ra việc này vậy.” Hàn Lập cười nói.
“Vãn bối rửa tai lắng nghe.” Thiếu phụ trong lòng rùng mình, nghiêm nghị trả lời.
“Quả Nhi sở tu công pháp là Tố Nữ Luân Hồi Công, ngươi cũng đã biết việc này?” Hàn Lập hỏi một câu.
“Công pháp này là vãn bối tự mình truyền thụ cho tiểu nữ, làm sạo lại không biết?” Thiếu phụ đầu tiên là ngơ ngác nhìn Quả Nhi một cái, nhưng lập tức thản nhiên trả lời.
“Nhưng căn cứ vào lời nói của Quả Nhi, chủ công pháp ngươi tu luyện lại không phải công pháp này, mà là đạo gia pháp quyết Thanh Khí Quyết rất thường thấy. Ta muốn biết chính là, bộ Tố Nữ Luân Hồi Công này ngươi nhận được từ trong tay người nào?” Hàn Lập bình tĩnh lại hỏi.
“Hóa ra là tiền bối muốn hỏi việc này. . . , chỉ là vãn bối thật sự có chút khó xử. Tố Nữ Luân Hồi Công trong tay Quả Nhi quả thật là vãn bối nhận được từ trong tay một vị tiền bối khác. Nhưng mà vãn bối đã từng phát lời thề, nếu Quả Nhi không đem công pháp này tu luyện tới cảnh giới nhất định và cũng nếu chưa được vị tiền bối kia đồng ý, tuyệt đối không được đem danh tính của người ấy cho người khác biết.” Thiếu phụ mặt đầy chần chừ nói.
“Thì ra là như vậy. Việc này thì dễ xử lý, ta lại hỏi ngươi một chuyện, truyền thụ công pháp này cho ngươi là nam hay nữ? Việc này thì cũng có thể nói cho Hàn mỗ được chứ. Ngươi yên tâm, nếu chủ nhân của pháp quyết này thật sự là người mà ta suy nghĩ kia, nàng cùng ta có quan hệ cực kỳ gần gũi, là bạn không phải là địch. Ta còn muốn tự mình gặp nàng một lần.” Hàn Lập mỉm cười, thong dong lại nói.
“Người truyền thụ Tố Nữ Luân Hồi Công cho vãn bối, quả thực là một nữ tử. Nếu đúng vị này là người quen cũ của tiền bối, vãn bối có thể phá lệ đưa tin hỏi thăm cho vị tiền bối này một tiếng. Xem vị tiền bối này có muốn gặp mặt hay không. Dù sao Hàn tiền bối cũng là tu sĩ Đại thừa, lại đã từng cứu Quả Nhi, có lẽ vị tiền bối này cũng sẽ không quá trách tội thiếp thân. Nhưng nếu vị tiền bối này cự tuyệt gặp mặt thì thiếp thân cũng đành bất lực.” Thiếu phụ nghe vậy, sau khi do dự rất lâu, rốt cục cắn răng một cái nói.
“Cái này là đương nhiên. Ngươi cứ đem tên họ của ta cùng sự việc bẩm báo là được. Không cần biết kết quả ra sao ta cũng đều ghi nhớ phần nhân tình này của Thạch đạo hữu.” Hàn Lập trên mặt hiện ra tia mỉm cười.
“Không dám, đại ân của tiền bối với Quả Nhi, chẳng lẽ vãn bối không thể báo đáp được một chút. Thiếp thân lập tức gửi tin tức cho vị tiền bối này, còn mời Hàn tiền bối chờ một chút .” Thiếu phụ kính cẩn nói, tiếp theo từ tay áo trong lấy ra một cái pháp khí hình dạng ngọc bội, sau khi dùng ngón tay ghi lại một ít văn tự lên trên, sau đó “Phanh” một tiếng, năm ngón tay dùng sức bóp nát ngọc bội thành bụi phấn.
Tức thì từng điểm ảnh sáng theo từng hạt bột phấn biến mất vào trong hư không.
Cùng một thời gian đó, trong tòa mật thất bị băng phong phong kín lối ra vào, thiếu nữ áo trắng đang ngồi xếp bằng trên vòng bạc “Ơ” nhẹ một tiếng, tay ngọc thon thon nâng lên, phía trước người chấn động, vài hàng quang văn màu trắng thoáng cái quỷ dị hiện ra.
Hai mắt thiếu nữ nhìn chăm chú, thân hình nhẹ nhàng run rẩy, một cánh tay áo phất lên trước người, tất cả quang văn này đều đột nhiên biến mất. Một ngón tay ngọc dài nhỏ điểm điểm vài cái vào không trung chỗ lúc nãy, lại có vài quang văn màu trắng hiện ra rồi lóe lên biến mất vào trong hư không.
Cùng lúc đó, bầu trời bên ngoài mật thất trong sơn cóc vang lên tiếng xé gió, mấy đạo kinh hồng chói mắt từ xa bay vụt tới.
Bên kia, Hàn Lập đang lặng lẽ đứng một bên chờ tin tức của thiếu phụ, trong tay áo vang lên tiếng vù vù, run lên rồi hiện ra một tấm ngọc bội.
Trên ngọc bội có vài hàng văn tự đang từ từ chuyển động.
Thiếu phụ nhìn kỹ, sau đó cực kỳ mừng rỡ nói với Hàn Lập:
“Hàn tiền bối, vị tiền bối kia đáp ứng sáng mai sẽ đi qua gặp.”
Hàn Lập vừa nghe lời này, trên mặt lóe lên một tia hung phấn rất khó nhận ra, sau khi cảm ơn thiếu phụ một tiếng, rồi bắt đầu hỏi thăm một chút tình huống ở Tiểu Linh Thiên.
Mặc dù chút chuyện ở Tiểu Linh Thiên hắn cũng đã sớm biết được một ít từ miệng Chu Quả Nhi, nhưng giờ nghe thiếu phụ nói thì càng thêm rõ ràng cụ thể.
Sau khi kết thúc nửa canh giờ nói chuyện, Hàn Lập đứng dậy khước từ lời mời ở lại của thiếu phụ, phiêu nhiên ly khai đại sảnh, bay trở lại bên trong Mặc Linh Thánh Thuyền đang ở phía trên đỉnh núi.
Cự Thuyền này lẳng lặng lơ lửng phía trên dãy núi không chút động tĩnh.
Lúc này, bên ngoài vài ngọn núi phụ cận, đã có một ít cao giai tu sĩ lục tục kéo tới, nhưng hoàn toàn không dám mạo muội tiếp xúc với Hàn Lập, ào ào cẩn thận dừng lại ở một nơi rất xa, lặng lẽ quan sát hết thảy động tĩnh trên cự thuyền.
Nhưng có một ít hạng người thông minh, khi thấy Hàn Lập rời đi khỏi động phủ của thiếu phụ, lập tức hoặc phái môn hạ đệ tử đi một chuyến, hoặc tự mình đến nhà bái phỏng muốn tìm hiểu một chút tin tức về việc liên quan đến Hàn Lập.