Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 2407 Minh Sát Chi Địa

Hàn Lập lóng ngóng nhìn khối lôi cầu tím vàng một lúc rồi phẩy tay ném nó ra.

Oành!

Trong nháy mắt, quả cầu đã bay vọt đi mấy trượng sau đó lập tức nổ tung thành một đoàn ánh sáng chói mắt.

Từng sợi tơ điện tím vàng lượn lờ khắp nơi, mà ở giữa bất chợt xuất hiện thêm một lỗ thủng màu xám trắng, lớn chỉ bằng quả trứng gà, hơn nữa từ bên trong liên tục truyền ra những đợt dao động không gian.

“Thì ra là có thể trực tiếp xuyên phá không gian, xem ra uy lực của Ích Tà Thần Lôi sau khi tinh luyện còn lớn hơn rất nhiều so với dự liệu.” Hàn Lập lẩm bẩm tự nhủ, ánh mắt không dấu nổi tia vui mừng.

Mà đúng lúc này, trong tay áo của hắn bỗng nhiên phát ra những tiếng ông ông.

Hàn Lập ngẩn mặt, nhưng rồi như chợt nhớ đến chuyện gì liền đem tay áo rung nhẹ.

Ánh sáng lóe lên.

Từ trong vạt áo bay ra là một tấm phù màu xanh, nó chớp lên rồi phun ra từng nét chữ nhỏ xanh biếc bay vòng quanh cổ tay. Những chữ viết này xoay quanh vài vòng rồi xắp xếp thành một bức chi chít các văn tự.

Hàn Lập chăm chú nhìn những dòng chữ màu xanh thật lâu, sắc mặt liền biến đổi.

“Đúng là tên chân tiên kia đã đặt chân đến đại lục Phong Nguyên. Đã vậy, chuyến này không đi không được rồi! Chỉ cần có thể đuổi hắn khỏi Linh giới mà không ảnh hưởng gì đến Nhân tộc là tốt nhất.” Hàn Lập yên lặng suy nghĩ một lúc, rồi không hề chần chừ, ngón tay hắn múa lên hướng về mảng văn tự đang lơ lửng trước mặt.

Lập tức những văn tự màu xanh nhòe đi, thoáng chốc đã bị sắp xếp lại thành một đoạn văn tự khác sau đó biến mất hút trở về trong tấm phù.

Thấy mọi chuyện đã xong, Hàn Lập mới đem tấm phù cất trở lại. Tiếp đó bắt đầu dời bước ra bên ngoài.

Nửa canh giờ sau, ở bên trong cung điện Thanh Nguyên. Lúc này Hàn Lập đang ngồi ngay ngắn trên ghế chủ tọa, bên dưới hắn là vài người đang lắng nghe.

Ngồi bên cạnh lúc này là Nam Cung Uyển. Thoạt nhìn thì gương mặt của nàng vẫn yên tĩnh như thường, nhưng sâu trong ánh mắt không dấu nổi từng nét lo âu.

Mà Hải Đại Thiếu cùng Chu Quả Nhi cũng nghiêm trang đứng ở một bên.

Ngoài ra, vốn tưởng đang bế quan, nhưng lúc này Ngân Nguyệt đã đang ở bên cạnh Nam Cung Uyển và đám đệ tử, vẻ mặt vẫn yên lặng như thường.

“Tóm lại, việc này hơi nguy hiểm nhưng ta vẫn tự tin có thể tự bảo vệ mình. Có điều trước khi đi không thể không dặn dò các ngươi. Lúc ta vắng mặt, hết thảy mọi việc đều giao cho Uyển Nhi xử lý, Nguyệt Thiên và những người khác cũng phải hỗ trợ đôi chút. Ngân Nguyệt đang tu luyện đến lúc mấu chốt, chỉ cần tập trung vào việc tu luyện là được. Ngoài ra nếu có việc gì sảy ra bất chợt mà ta chưa thể trở về Thanh Nguyên Cung kịp, các ngươi chỉ cần kích phát tấm phù này. Trong này ta đã lưu lại một ít chuẩn bị, các ngươi cứ vậy mà làm theo là được.” Hàn Lập nói xong, bàn tay hắn mở ra liền xuất hiện thêm một lá bùa màu tím vàng, bên ngoài thân nó còn liên tục chớp lóe những tia điện nhè nhẹ.

Hàn Lập lạnh lùng buông một câu “đi”. Tấm bùa trên tay hóa thành một tia chớp tím vàng đánh thẳng lên một cây cột trong gian điện.

Một tiếng nổ thật lớn vang lên, tia chớp vừa đánh đến thì ngay lập tức hóa thành một hoa văn khảm sâu hơn tấc vào thân cột. Nhìn lại thì hoa văn này được sắp xếp cực kỳ trật tự, chẳng lệch chút nào so với kiến trúc vốn có khi trước.

Đám đệ tự như Hải Đại Thiêu không hỏi thêm điều gì.

Ngay đến cả Nam Cung Uyển với Ngân Nguyên cũng chỉ im lặng nhìn nhau một lát, rồi khẽ gật đầu.

Sáng sớm ngày hôm sau, Hàn Lập liền một thân một mình hóa thành một đạo hào quang rời khỏi Nguyên Hợp Đảo, cứ một mạch nhắm về thành Thiên Uyên mà bay đi.

Cùng vào thời điểm này, ở các chủng tộc khác nhau sinh sống trên đại lục Phong Nguyên cũng đều phát sinh chuyện tương tự.

Ngay cả một gã Đại Thừa vốn là chỗ dựa cho cả chủng tộc sau khi nhận được tin báo, phân vân do dự trong khoảnh khắc rồi cuối cùng đành lựa chọn hướng về vùng đất có tên là Minh Sát trong Thiên Ngoại Thiên mà đi.

Mà thậm chí một một vài tu sỹ Đại Thừa tự cho mình là cao thủ vừa đi đường vừa thể hiện đủ loại sắc thái hưng phấn.

Dù sao, nếu có thể giết chết hoặc trấn áp một gã Chân Tiên quả là việc chẳng phải muốn là có được. Mà giá như may mắn, không chừng họ còn có thể chiếm được từ trên thân tên chân tiên kia những cơ duyên to lớn vô cùng.

Hơn mười ngày sau, tại một khu vực vốn thuộc tổng bộ Hách Liên Thương Minh.

Hai bóng người dỏng cao xuất hiện trên không trung. Một người mặc áo đen trong bọn họ dõi ánh mắt xuống mảnh đất trống không bên dưới, sắc mặt khó coi lạ thường.

Hắn đem cỗ thần niệm khổng lồ của mình quét xuống mặt đất phía dưới vài lần, đừng nói đến con người, ngay cả giun dế cũng không kiếm nổi một mẩu. Dường như tất cả sinh linh ở nơi này đều đã bốc hơi mất vậy.

Mà các loại cấm chế, trận pháp bảo vệ hay các tòa nhà ơ nơi này đều đã bị phá hủy sạch sẽ, một mảnh linh thạch cũng không cách nào vét ra được.

“Chủ nhân, xem ra Hách Liên Thương Minh đã sớm đón được tin, thế nên bọn chúng cao chạy xa bay cả rồi.” Dương Lộc đứng ở bên cạnh chợt cất dọng nói, ánh mắt pha lẫn chút bàng hoàng.

Với danh tiếng của Hách Liên Thương Minh, vậy mà một trận không chiến lại chạy, xưa nay quả là chuyện không tưởng.

“Hừ, xem vậy nhưng bọn chúng không phải lũ ngốc. Biết tự mình không thể đối kháng lại bổn tiên, liền lập tức bỏ chạy thật nhanh. Không sao, bọn chúng quên mất một điều, đã chạy trốn thì thôi, còn mang theo hai tên kia nữa. Trên người chúng ta đã lưu lại ấn ký vào tâm hồn, kể cả có đến chân trời góc bể cũng đừng mong thoát khỏi bàn tay ta. Ha ha, đến lúc đuổi tới, không chừng lại có thể đoạt được nhiều niềm vui bất ngờ cũng nên.” Mã Lương hơi trầm ngâm rồi hừ lạnh.

“Chủ nhân, ý của ngài là…” Dương Lộc nghe xong, trong lòng hơi khẽ giật mình.

“Ta chẳng có ý gì cả. Cho dù bọn chúng có dùng hai tên kia làm mồi nhử, thế nhưng kết quả cuối cùng chẳng thể khác hơn được. Cứ theo vậy mà làm!” Mã Lương ngáp dài, trên mặt ánh lên vẻ tàn khốc.

“Thuộc đã hạ hiểu, mọi chuyện sẽ theo như ý chủ nhân.” Dương Lộc khoanh tay đáp.

“Đi thôi, tu vi của hai đứa nhãi ranh kia không đáng là gì, nhưng tốc độ phi hành lại rất bất phàm, muốn đuổi theo chúng cũng chẳng phải quá dễ dàng như ngươi tưởng. Nhưng hiện giờ chân nguyên của chúng đã gần cạn, kể cả có mang theo thật nhiều linh dược cũng chớ mong hồi phục được bao nhiêu. Lần truy đuổi này, chúng tuyệt đối đừng hòng thoát.” Mã Lương lạnh nhạt nói.

Tiếp đó, hắn chắp tay niệm chú, mây mù bảy màu lập tức tụ lại rồi quấn lấy toàn thân vút đi.

Dương Lộc thấy vậy cũng liền hóa thành một vệt cầu vồng cuống quít đuổi sát theo.

Ngay chính lúc này, Lục Dực cùng Băng Phượng đang ở trong tòa cứ điểm khác của Hách Liên Thương Minh cách đó không biết bao xa. Cả hai đang nghiêm nghị lắng nghe Minh Tôn nói.

“Hai vị yên tâm, có chiến thuyền Phong Thần Chu này, lại thêm mấy tấm phù kia nữa, cho dù tên Chân Tiên kia có thần thông nghịch thiên thì cũng chớ nghĩ có thể đuổi được các ngươi trong thời gian ngắn. Mà việc bổn minh yêu cầu các ngươi cũng rất đơn giản, chỉ cần có thể dẫn dắt đối phương đi đây đó thành một vòng thật lớn, ba tháng sau đến vùng đất Minh Sát ở Thiên Ngoại Thiên. Chỉ cần vậy là các ngươi đã lập được đại công.” Minh Tôn nói với dáng vẻ rất thành khẩn.

“Cái gì mà công lớn với nhỏ? Đối với ta chả có nghĩ lý gì. Nhưng những việc ngươi đã đồng ý lúc trước thì chớ nên quên.” Lục Dực lạnh lùng đáp lại.

Với những bảo vật Minh Tôn vừa nói, hắn thực sự rất tự tin sẽ dụ dẫn Mã Lương đến địa phương nọ. Bằng không, thế nào hắn chịu để người khác biến mình thành con mồi dùng câu cá.

“Ha ha, việc này cứ yên tâm. Đối với Hàn đạo hữu bên kia, ta sẽ giúp ngươi đỡ lời, đảm bảo trong ngàn năm tới sẽ tuyệt đối không sảy ra chuyện gì. Ta nghĩ về chuyện này Hàn đạo hữu sẽ nể mặt mũi ta. Còn về phần đạo hữu Băng Phượng, những thứ nọ hiện nay bổn minh không thể đáp ứng được hoàn toàn, nhưng cam đoan sau này bổn minh sẽ toàn lực giúp ngươi sưu tập đầy đủ.” Minh Tôn cười hòa ái.

“Chỉ cần tiền bối hết sức là được thôi.” Băng Phượng gượng gạo cười theo.

“Nếu Minh Tôn không có dặn dò gì thêm vậy chúng ta đây liền xuất phát. Với tốc độ này, chỉ sợ một hai ngày nữa hắn sẽ đuổi đến đây thôi.” Lực dực buông lỏng một chút rồi nói.

“Nếu vậy thì hai vị lập tức hành động đi. Cứ điểm này bổn minh cũng sẽ vứt bỏ thôi.” Minh Tộn gật đầu, trịnh trọng đáp lại.

Chỉ nửa canh giờ sau đó, bầu trời bên ngoài vốn đang yên lặng bỗng đâu nổ vang một tiếng sấm, bất chợt một chiến thuyền hai màu xanh pha lẫn hổ phách thình lình xuất hiện. Sau đó, nó liền hóa thành một vệt cầu vòng xanh ngát bay đi mất hút.

Cũng ngay sau đó, từ trong cứ điểm đồng loạt phóng ra mấy trăm đạo hào quang, thế rồi chia nhau làm mấy tổ đội nhỏ phân chia bay theo mỗi đội một hướng.

Hai ngày sau đó, trong không trung bất chợt hiện ra một đám mây bảy màu. Đám mây thoáng chậm lại, từ bên trong phát ra tiếng hừ khẽ. Tiếp đó ánh chớp lóe lên, một cột trụ bằng sấm chớp lao thẳng xuống.

Chỉ thấy tiếng nổ vang lên giữa màn chớp dày đặc, toàn bộ cứ điểm lập tức biến thành tro tàn trong nháy mắt.

Đám mây bảy màu lại mờ đi rồi biến mất khỏi nơi cũ nhanh như nháy mắt.

Rồi nửa tháng sau, toàn bộ đại lục như bị chấn động bởi một chuyện…

Được xem là một tộc có thần thông thiên phú về ảo thuật đứng đầu toàn đại lục. Lúc này, ngay ở tòa thành chính của Tế Hòa Tộc đang bị hơn mười đám mây khủng bố màu máu vây quanh, lập tức hơn trăm ngàn người ở trong đó đều bị những đám mây luyện hóa thành máu loãng.

Chỉ mỗi hai gã Đại Thừa là chủ của tòa thành vốn hay tin từ sớm nên đã trốn đi trước một bước mới tạm thoát được một vận hạn.

Kể từ đó, những sự việc liên quan đến tên hung ma chuyên huyết tế được lan truyền ra khắp đại lục Phong Nguyên.

Không ít các bộ tộc nhỏ lẻ ở gần Tế Hòa Tộc nghe được hung tin, tất cả đều xôn xao lo lắng phái người đến xác minh hư thực.

Mà đồng thời, hơn mười gã mạnh nhất ở đại lục Phong Nguyên đều bắt đầu mượn truyền tống trận của Hách Thương Minh mà đi. Ngày đêm một mạch, chẳng mấy chốc người trước kẻ sau đã đến tụ tập ở vùng đất Minh Sát nọ.

“Đây là Minh Sát sao? Âm sát khí thật nặng!” Hàn Lập nhìn suốt một dải thổ nhưỡng màu xanh lục vô bờ bến, trong lòng không dằn được mà thốt lên.

Với trải nghiệm của mình, hắn đã gặp qua vô số nơi dày đặc âm sát khí đến nỗi mắt thường có thể thấy được, nhưng lần này cũng bị giật mình không ít.

Nếu tu sỹ bình thường chẳng may đi vào nơi này, chỉ sợ liền bị sát khí ảnh hưởng khiến phải nổi điên mà chết mất.

Hơn nữa vùng đất Minh Sát này cũng là nơi tiếp giáp với một cấm địa cực kỳ nổi danh.

Hàn Lập ngó nghiêng một lúc, đang định bay vào bên trong, bất chất nét mặt hắn khẽ động rồi ngoái đầu về một hướng khác.

Chỉ một chốc sau, bên đó truyền tới từng hồi tiếng nổ vang như sấm, cứ một tiếng nối liền với một tiếng, đan sát lấy nhau, thoảng như có quái vật nào đó cực kỳ khổng lồ đang chạy tới.