Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 263 Thực Lực

Hàn Lập nhìn đi nhìn lại tờ “Khả Trưng Điệu Du Lịch Đệ” (*ý chỉ: có thể điều động các đệ tử đang du lịch) trên tay do Trưởng môn các phái ký tên mà trong lòng cực kỳ buồn bực.

“Trưng Điệu Lệnh” chắc là thật chứ không phải giả, bởi vì Linh Huy kia đại biểu cho Trưởng môn một phái, cái đó không thể nào làm giả được. Nhưng hắn thật lòng không muốn nghe lệnh tòng sự như vầy!

Từ miệng đối phương, Hàn Lập đã biết được tin tức Ma Đạo Lục Tông xâm nhập, biết một trường đại kiếp tu tiên giới của Việt quốc khó tránh khỏi.

Tạm thời chưa nói đến chuyện Việt quốc Thất Phái có thể vượt qua cửa ải này hay không, nhưng trong đó những tu tiên giả sẽ bỏ mạng chắc chắn lên đến hàng ngàn hàng vạn, ngay cả tu sĩ Kết Bàn Kỳ cùng sợ là không ít người phải “bàn toái nhân vong” .

Vì vậy vừa hay tin tức kinh người này, việc Hàn Lập muốn làm nhất hiện giờ chính là trở về động phủ ngay lập tức rồi bế quang mười năm không ra.

Bất quá hắn cũng biết, đây chỉ là một hy vọng hão huyền mà thôi. Thân là một đệ tử của thất phái, làm gì có thể dễ dàng thoát thân khỏi cuộc trường đại sát phạt này.

Hàn Lập đang nghĩ ngợi, vị nam tu sĩ Yểm Nguyện Môn trước mặt người đã tuyên bố hắn đã bị trưng điệu lúc này mặt mày tươi cười nói:

“Vị sư đệ này phải chăng đã xem rõ ràng rồi, bây giờ có thể báo danh và nơi tu luyện không, chúng ta sau này còn cần phải hợp tác nhiều!”

Hàn Lập định thần, nhìn tới nhìn lui vị tu sĩ này, liếc nhìn ba mươi mấy tu sĩ sau lưng hắn. Trong đó Trúc Cơ Hậu Kỳ chỉ có ba người, còn lại đều là đệ tử Luyện Khí Kỳ mà thôi, khiến cho Hàn Lập an tâm một chút, ít ra cũng không giống như đang thi hành nhiệm vụ có độ khó cao gì.

Nghĩ đến đây, Hàn Lập ôm quyền nói:

“Hoàng Phong Cốc Hàn Lập, Trúc Cơ sơ kỳ!”

Tuy cùng là Trúc Cơ Kỳ tu sĩ, tu vị của nhau chỉ liếc một cái là biết. Nhưng về việc lễ mạo, Hàn Lập vẫn phải thật thà nói ra, dầu gì đối phương có thể là Trúc Cơ hậu kỳ, tu vị so với hắn có thể cao hơn không chỉ một điểm hay nửa điểm, hắn thật không muốn tùy tiện đắc tội với đối phương.

Nhưng ngay sau đó, Hàn Lập có chút nghi hoặc hỏi:

“Huynh đài làm sao khẳng định thân phận của tại hạ không có vấn đề, trực tiếp chặn đường tại hạ mà đưa ra “Trưng Điệu Lệnh” ? Không phải chỉ dựa vào bộ y phục của Hoàng Phong Cốc chứ?”

Hàn Lập lúc đầu nhìn thấy đội tu sĩ của Hóa Đao Ổ và Yểm Nguyệt Tông, vốn là muốn đổi hướng tránh xa cho nhanh, nhưng không ngờ gã này cực kỳ tinh mắt, vừa lóe vài cái đã chặn đường rồi tuyên bố trưng điệu mình.

“Ha ha! Lần trước trong Huyết Sắc Thí Nghiệm, tại hạ đã gặp qua sư đệ một lần! Không ngờ vài năm không gặp, Hàn sư đệ đã thành công đến Trúc Cơ kỳ, đây chính là một chuyện đáng chúc mừng!” Vị nam tử Yểm Nguyệt Tông khoảng ba mươi mấy tuổi khẽ cười, nói ra một câu làm Hàn Lập cảm thấy rất bất ngờ.

“Các hạ?”

Hàn Lập bị đối phương nói như vậy, mới cảm thấy đối phương hơi quen mắt, đúng là có vẻ như đã gặp lúc Huyết Sắc Thí Nghiệm!

“Tại hạ Tuyên Nhạc, là một vị đối ngoại quản sự của Yểm Nguyệt Tông. Lần trước, lúc ta theo Nghê Thường sư thúc dẫn một nhóm người đã tận mắt thấy kiệt tác làm người ta sửng sốt của Hàn Lập sư đệ lúc đó!” Nam tử cười nhẹ một tiếng, nói ra đầy thâm ý.

Lúc này Hàn Lập mới giật mình nhớ ra, người này không ai khác chính là một trong bốn Trúc Cơ lĩnh đội của Yểm Nguyệt Tông, chỉ là hắn lúc đó đã không cách nào lưu ý rồi, vì vậy ấn tượng hơi mơ hồ. Nhưng Hàn Lập nghĩ lại, vừa nghĩ tới đã giật mình, năm ấy chỉ bất quá vội vàng thoáng gặp mà người này đã lâu như vậy vẫn có thể vừa nhìn đã nhận ra mình, thật hơi khó tin.

“Tại hạ biết, Hàn sư đệ đang vội vàng lên đi đường thế này, khẳng định có một chuyện gấp nào khác. Nhưng nhân thủ cho nhiệm vụ tại hạ phải thi hành thật sự không đủ, đành phải nhờ sư đệ có thể hiệp trợ một tay” Tuyên Nhạc dùng lời lẽ rất khách khí nói.

Nhưng Hàn Lập nghe lời này, khóe miệng giật giật một chốc, không thể không cười khổ, muốn nói:

“Ngươi là một vị tu sĩ Trúc Cơ Hậu Kỳ, lại còn đưa “Trưng Điệu Lệnh” ra. Ta có muốn không nghe cũng không được a! Sợ là lời này vừa nói thì sẽ bị chụp một cái mũ “kháng lệnh bất tùng ” (*ý chỉ: kháng cự không phục tùng mệnh lệnh)!”

Hàn Lập nghĩ như vậy, lại nhìn tới nhìn lui ba vị Trúc Cơ Kỳ tu sĩ còn lại ở phía sau Tuyên Nhạc, chỉ đành miễn cưỡng đáp lời:

“Tuyên sư huynh đã nói như vậy, Hàn Lập dĩ nhiên tuân mệnh! Bất quá, tại hạ còn có một yếu sự phải bẩm rõ với bổn môn chưởng môn, mong Tuyên sư hunh phái người đưa tin là được!”

Tiếp theo, Hàn Lập bèn đem toàn bộ chuyện phát sinh ở Yến Linh Bảo, rành mạch chi tiết nói ra hết, còn chuyện mình làm sao thoát thân thì Hàn Lập đương nhiên chỉ nói lướt qua mơ hồ mà thôi.

Nhưng chỉ như vậy cũng khiến đám người Tuyên Nhạc nghe mà sợ xám mặt. Bọn họ vội vàng phái hai đệ tử Luyện Khí Kỳ, tách ra đi trước để đưa tin cho các phái, sau đó với thần sắc có chút khó coi, tiếp tục dẫn Hàn Lập lên đường.

Dựa vào thực lực của bọn họ, dù cho biết rõ Yến Gia và Ma Đạo cấu kết với nhau, cũng không dám hưng binh hỏi tội đi cứu người. Chỉ đành đem “củ khoai lang nóng bỏng tay” này (*ý chỉ: chuyện khó khăn), giao cho những người khác được bảy đại phái phái đi. Đương nhiên tính xác thật của tin tức này của Hàn Lập, vẫn cần người phía sau đi nghiệm chứng một lần mới được.

Trên đường đi, Hàn Lập cuối cùng từ miệng hắn biết được nhiệm vụ của chuyến đi lần này chính là đi tăng cường cho một linh mạch có trữ lượng khá lớn, cảnh vệ vốn có căn bản không đủ để chống đỡ tập kích bất ngờ của một tiểu đội Ma Đạo tu sĩ.

Biết nhiệm vụ không phải đi làm thuốc súng để chính diện liều mạng với người trong Ma Đạo Lục Tông, Hàn Lập cuối cùng thở nhẹ một hơi.

Kỳ thật, cứ cho là có thể trở về đến Hoàng Phong Cốc, chỉ sợ cũng sẽ lập tức bị phái đi, mà nhiêm vụ được nhận chưa hẳn là tốt hơn cái này.

Nhiệm vụ này tuy vẫn có chút nguy hiểm, nhưng chỉ cần cẩn thận một chút, khả năng có thể toàn thân trở về vẫn rất lớn. Dầu gì linh thạch khoáng này của bọn họ chỉ một cái lớn cỡ mười mấy tòa, đối phương nếu muốn đánh lén khoáng nguyên của bảy phái, sợ cũng là cũng muốn tìm trước mấy tòa lớn nhất hạ thủ rồi mới nói.

Hàn Lập nghĩ như vậy, cảm giác đối lập trong lòng tự nhiên tiêu biến, trong mấy ngày sau đó cùng với mấy đám Tuyên Nhạc tu sĩ quen biết thêm không ít.

Sau mấy ngày, đội tu sĩ bọn họ rốt cuộc đã đến một hoang nguyên rộng lớn trong lãnh nội Việt Quốc. Linh thạch khoáng đó chính là ở trong một hiệp cốc (*khe núi) lớn sâu đến hơn trăm trượng ở trong hoang nguyên.

Môt nhóm người theo lệnh của Tuyên Nhạc, lập tức bay vào trong hiệp cốc bị trận pháp che phủ, đồng thời, từ nơi này một số tu sĩ của bảy phái cũng bay ra phía trước để đón bọn họ.

Thủ vệ thủ lĩnh có ở linh khoáng nguyên là một lão già Trúc Cơ sơ kỳ niên kỷ không nhỏ, thuộc Thiên Khuyết Bảo. Năm sáu người khác chỉ ở trình độ Luyện Khí Kỳ.

Lực lượng thủ vệ bạc nhược như vậy, hèn chi cấp trên của bảy phái ruột nóng như lửa đốt như vậy, phái nhân thủ chi viện.

Một lão già tự xưng là Từ Hưng cho bọn họ vào trong một dao động (窑洞: nhà hầm, hang khoét vào vách núi làm chỗ ở của người vùng cao nguyên hoàng thổ Tây Bắc Trung Quốc – theo “Từ điển Hán Việt” của Viện Ngôn Ngữ Học) rất lớn trong hiệp cốc, trong đó đám người Hàn Lập nghe hắn tường thuật một lần tình hình chi tiết của linh thạch khoáng. Sau đó, Tuyên Nhạc bố trí việc phòng thủ như sấm rền gió cuốn (*ý chỉ: nhanh chóng, nghiêm chỉnh).

Hắn lấy ra mười mấy trận kỳ và trận bàn, để chúng tu sĩ tại hạ phương của ảo trận, lại bộ trí thêm một Tứ Sát Trận có khả năng công kích lẫn phòng thủ, rồi đem bọn Hàn Lập chia thành mấy tổ, luân phiên đi tuần cảnh giới khu vực gần linh khoáng, để tránh có ngoại địch đánh lén. Tu sĩ nào không trong phiên trực thì có thể xếp bằng tu luyện pháp lực.

Hàn Lập rất vừa lòng với cách an bài của Tuyên Nhạc.

Như vậy thì hắn sẽ có thời gian bù đắp cho những sơ hở thực lực cho tốt!

Sau khi trải qua trận quyết đấu với Quỷ Linh Môn thiếu chủ, Hàn Lập rõ ràng đã cảm thấy phương pháp trước đây dựa vào thân pháp nhanh nhẹn và mưu lược để khắc chế địch tạo thành thắng lợi căn bản không đủ để ứng phó với sự chênh lệch rất lớn về thực lực. Đụng phải nhân vật lợi hại giống như Quỷ Linh Môn thiếu chủ, những gì trước đây hắn dằn lòng tự kiềm chế toàn bộ đều hiện rõ là mờ nhạt vô lực, ngay cả pháp bảo mà hắn gửi trọn niềm hy vọng lớn lao cũng suýt chút nữa bị đối phương nhất tay một cái đã lấy đi rồi, không thể lại xuất hiện hiệu quả kỳ diệu có tiếng nói cuối cùng như trước.

Nếu như không phải độc vân của “Thanh Hỏa Chướng” vô tình phát huy công hiệu, chỉ sợ là hắn sớm đã chôn xương dưới Hoàng Sơn rồi, thậm chí ngay cả hồn phách cũng có thể bị đối phương lấy đi để chịu trăm lần tra tấn. Chỉ nghĩ tới kết quả đáng sợ sống không bằng chết này, Hàn Lập cảm thấy trong lòng lạnh căm căm, hàn khí cứ tuôn ra!

Đối với Huyết Linh Đại Pháp đỉnh giai bí pháp này của Ma Đạo, Hàn Lập đã nảy sinh một cảm giác vô cùng sợ hãi.

Hắn biết rất rõ, nếu như gặp lại vị Quỷ Linh Môn thiếu chủ đó, hắn sợ là chỉ có nước thúc thủ chịu chết dưới bí pháp của đối phương. Mà Thanh Nguyên Kiếm Quyết không tu luyện đến Kết Đan Kỳ thì căn bản không đủ thần thông đánh ngang tay với đối phương.

Mà khi Ma Đạo Lục Tông này xâm nhập Việt Quốc, trong thời kỳ hỗn loạn lúc thất đại phái vùng dậy phản kích, sợ là việc tu tiên giả đánh xáp lá cà là chuyện cơm bữa. Trong thời kỳ như vậy, việc trường sinh tự hồ đã biến thành thứ yếu, ngược lại, việc nhanh chóng gia tăng thực lực, để bản thân trong lúc loạn động có thể bảo toàn tính mệnh đã trở thành mục đích quan trọng nhất.

Như vậy, trình tự tiến hành tu luyện theo kế hoạch ban đầu của hắn bắt buộc phải thay đổi.

Thanh Nguyên Kiếm Quyết tạm thời phải để đấy, mà lên kế hoạch trước hết tu luyện “Đại Diễn Quyết” _ _ có thể gia tăng thực lực rất nhiều.

Sau khi biết qua tính bá đạo của cơ quan khôi lỗi, Hàn Lập tin tưởng rằng, tuy chỉ luyện thành một tầng của Đại Diễn Quyết cũng đủ để cho hắn có sức tự bảo vệ nhất định, dầu gì trên người hắn hiện đã có sẵn mười mấy cơ quan khôi lỗi.

Đương nhiên kinh nghiệm thực tế về khôi lỗi thì hắn cũng phải nghiên cứu một chút, hy vọng trong thời gian ngắn có thể chể tạo một vài cơ quan khôi lỗi đơn giản, như vậy “Đại Diễn Quyết” _ _ mới có thể trở thành một cách bảo trì sức chiến đấu cho một Trúc Cơ Kỳ như hắn.

Suy đi nghĩ lại mấy lần, Hàn Lập cảm thấy quyết định này của mình không sai, ngoài giờ luân phiên trực, những lúc khác đều tu luyện “Đại Diễn Quyết” _ _ . Đồng thời, hắn cũng lợi dụng một ít tài liệu đơn giản có trong tay, bắt đầu thử chế tác sơ cấp cơ quan thú, một loại chỉ biết nhảy lên cắn, giống như con rối đồ chơi.