Tiên Nghịch

Chương 287 Tự chuốc lấy phiền nhiễu

– Hồng Điệp, phía đầu tây của La Bàn có quầng sáng bảo vệ, ngươi có thể ngồi ở đó để khôi phục tu vi. Trong hành trình hư vô này tôi đảm bảo sẽ không có ai quấy rầy cô.
 
Sất Hổ nói, rồi mỉm cười nhìn Vương Lâm.
 
Hồng Điệp cũng không nói một lời, đi về phía tây ngồi khoanh chân ở đó, lập tức có một quầng sáng màu xanh bao xung quanh nàng.
 
– Tằng huynh! Ở phía đông còn cần huynh trấn giữ. Trong thế giới hư vô này có rất nhiều dị vật mà chúng ta chưa thể biết được, vẫn còn cần Luyện hồn của huynh đi lại quan sát để tiện thông báo cho ta còn kịp thay đổi phương hướng. Ở trong thế giới hư vô này, đừng tùy tiện tán phát thần thức, nếu không lại tự chuốc lấy tai họa đó. Đây là lời dặn dò của Tập tổ của tộc ta năm đó!
 
Sất Hổ nói xong, thân mình liền lao về phía trước đáp xuống giữa La Bàn khoanh chân ngồi ở đó.
 
Vương Lâm trầm ngâm hồi lâu, bay về phía đông ngồi xuống.
 
– Sất Hổ huynh La Bàn này nếu có năm người thì tốt nhất. – Vương Lâm nhìn hai phía Nam, Bắc nói.
 
– Đúng vậy! Nếu như có thêm hai người nữa thì có thể đảm bảo hành trình này sẽ không gặp trở ngại nào. Nhưng những bảo bối kia thì không đủ để chia cho năm người. – Sất Hổ cười nói, sau đó hít một hơi thật sâu. Hai tay vừa động, ấn lên La Bàn, miệng nói:
 
– Tằng huynh! Trong thế giới hư vô, nếu như La Bàn bị vỡ nát, ba người chúng ta sẽ không thể sống sót được. Điều này rất quan trọng hy vọng Tằng huynh hãy tận lực! Ta dốc toàn lực để điều khiển La Bàn này, không tiện ứng phó. Tất cả trông cậy vào huynh đó!
 
Vương Lâm gật đầu, cầm Cấm Phiên trong tay. Lập tức khói đen bao bọc lấy toàn thân. Nếu như trong lúc hắn thi triển pháp thuật mà Sất Hổ hoặc Hồng Điệp ra tay với hắn thì Cấm Phiên này cũng cản trở được một hai phần để hắn có thời gian phản kích.
 
Sự phòng bị vào bất cứ lúc nào cũng cần thiết.
 
Ánh mắt Sất Hổ chớp động, nhưng không thèm để ý, ngược lại hắn cảm thấy đó là điều đương nhiên. Nếu như là hắn, hắn cũng sẽ làm như vậy. Hắn nhắm hai mắt lại, linh lực vừa phun ra La Bàn lập tức chuyển động. Trong chớp mắt đã đi được mấy nghìn trượng. Đây không phải là Thuấn di mà là sử dụng tốc độ cực nhanh mà lướt đi.
 
Trong khoảnh khắc Sất Hổ khởi động Tinh La Bàn, một luồng lực kỳ dị bao lấy La Bàn. Dưới tác dụng của luồng lực kỳ dị này, Vương Lâm lập tức cảm thấy thần thức của mình dường như đã dung hợp vào trong đó. Không chỉ có hắn mà thần thức của Hồng Điệp và Sất Hổ cũng ở trong đó. Thần thức của ba người đều có ở trong luồng lực kỳ dị.
 
– Hồng Điệp! Tằng huynh! Hai người không phải kinh hãi. Lực lượng bình thường của La Bàn khi đi trong thế giới hư vô, ba chúng ta không thể nói chuyện được. Ở đây chỉ có thể sử dụng thần thức mà giao tiếp thôi. – Từ trong thần thức của Sất Hổ truyền tới một đạo thần niệm.
 
– Tằng huynh! Đây là Tinh đồ, sau khi huynh ghi nhớ lại thì cho Luyện hồn tản ra, nếu như thấy có gì lạ thường thì hãy nhanh chóng thông báo cho ta.
 
Một bức địa đồ được tạo thành từ rất nhiều điểm xuất hiện trong luồng lực kỳ dị. Vương Lâm lập tức phát hiện ra nó. Hắn không nói một lời tay phải ấn lên mi tâm. Lập tức một phần ba Du hồn từ trong mi tâm phóng ra, bay xung quanh thăm dò tình hình bên ngoài.
 
– Tinh La Bàn này quả nhiên thần kỳ. Đây là pháp bảo cần có để đi lạ ở trong Tinh không. Sau này nếu như có cơ hội, nhất định sẽ tìm một chiếc. Chỉ đáng tiếc là ta có cách chế tạo nhưng lại không có nguyên vật liệu. Nếu tự mình luyện được một cái thì tốt biết bao. – Vương Lâm cảm thấy rất hứng thú với Tinh La Bàn.
 
Tốc độ của La Bàn này vượt quá sức tưởng tượng, trong nháy mắt đã không thấy tung tích đâu nữa. Nó như biến mất trong thế giới hư vô. Bay xung quanh La bàn là hàng nghìn du hồn. Đối với chúng mà nói thì di chuyển trong thế giới hư vô chẳng khác nào như cá gặp nước vậy, từ từ tản ra.
 
Thần thức Vương Lâm không hề tản khai. Nhưng do hắn có một mối liên hệ với những Du hồn, nên không lâu sau nét mặt Vương Lâm bỗng nhiên biến sắc.
 
– Phía trước mười dặm có gì đó khác thường! – Vương Lâm lập tức truyền đi một đạo thần niệm.
 
Ở phía trước La Bàn có một sinh vật rất lớn, đang từ từ lay động. Nó giống như một con Bạch tuộc khổng lồ, có vô sỗ xúc tu, vung vẩy xung quanh cơ thể. Có một du hồn, vừa mới tiến lại gần liền bị một cái xúc tu đập trúng rồi tiêu tan trong khoảng không.
 
Vương Lâm hít một hơi thật sâu, dùng thần niệm truyền đạt cảnh tượng vừa diễn ra.
 
Sất Hổ không nói một lời, lập tức khống chế La Bàn thay đổi phương hướng ránh sang một bên. Khi đi qua nó, có một xúc tu quét ngang qua ngay bên cạnh.
 
Ầm!
 
La Bàn bị va chạm rung lên bần bật, lao mạnh về phía bắc.
 
Vương Lâm chỉ cảm nhận được một luồng lực rất mạnh truyền tới, lục phủ ngũ tạng dường như bị giáng một đòn rất mạnh. Máu tươi trào lên đến cổ nhưng bị hắn nuốt lại.
 
La Bàn quay tròn, trong chớp mắt liền bay đi rất xa.
 
Sắc mặt Sất Hổ đỏ ửng, máu tuôn ra khóe miệng. Hai mắt hắn đỏ ngầu, hét lớn một tiếng. Một lúc lâu sau, hắn mới dần ổn định được La Bàn. Toàn thân hắn như không còn chút sức lực nào, thở dốc lấy từ trong túi trữ vật một viên Đan dược rồi nuốt.
 
Hồng Điệp cũng có phần hoang mang. Ánh mắt lộ vẻ kinh hãi.
 
Cũng không biết là bao lâu sau, Sất Hổ mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn truyền ra một đạo thần niệm:
 
– Cũng may là Tằng huynh phát hiện sớm. Nếu không, e rằng ba người chúng ta đã ôm hận ở nơi đây rồi.
 
– Đó là vật quỷ quái gì vậy? – Hồng Điệp hỏi.
 
– Vật này ta cũng không biết. Thực lực của đám sinh vật sống trong hư vô tiên giới, chúng ta không thể tưởng tượng được. Vừa rồi mới chỉ là một cái xúc tu của nó động nhẹ một chút thôi mà chúng ta đã suýt bỏ mạng ở nơi đây rồi! – Sất Hổ nói mà trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
 
– Nó có tên là Hư. – Vương Lâm từ tốn nói.
 
– Tằng huynh cũng biết sinh vật này sao? – Sất Hổ kinh ngạc hỏi.
 
– Hư thuộc loại sinh vật tiểu Phá diệt. Nó nuốt Đại địa mà sinh, thổ âm khí mà sống. Thời kỳ thượng cổ, các tu sĩ khi gặp phải nó cũng phải cần tới hàng chục người hợp chiến mới có thể thắng được. – Vương Lâm nói.
 
Trong ký ức của Cổ thần Đồ Ti có miêu tả về sinh vật này. Trên cơ thể nó có ba loại bảo vật. Thứ nhất xúc tu là nguyên liệu luyện khí cao cấp. Thứ hai là bộ não. Nếu nuốt được nó có thể gia tăng thọ nguyên. Thứ ba là nội đan. Đây là vật tự mình bồi dưỡng hiếm có trong trời đất. Nếu nuốt được nó có thể tăng thêm vạn cân cự lực. Bộ tộc Cổ thần rất thích lại sinh vật này. Suy cho cùng thì sức mạnh mà họ tu luyện chính là nhục thân. Những thông tin này, Vương Lâm không hề nói.
 
– Tằng huynh đúng là người có học thức sâu rộng. Tại hạ bái phục. – Sất Hổ nói.
 
– Ai biết đó là thật hay giả? Chẳng qua chỉ là nói bừa một cái tên mà thôi. – Hồng Điệp hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng nói.
 
Vương Lâm bình thản nói:
 
– Ngu ngốc!
 
– Ngươi! – Ánh mắt Hồng Điệp chớp động.
 
Sất Hổ đau đầu đang định mở miệng thì Vương Lâm đã nói:
 
– Sinh vật này bình thường nó thu các xúc tu lại, chỉ khi săn mồi mới mở ra. Hổ huynh mau bay về phía bắc. Khi sinh vật này săn mồi nó phóng ra một loại màu đỏ, đấy không phải là thứ mà chúng ta có thể chống cự được.
 
Sất Hổ ngẩn người. Bây giờ cứ tiếp tục đi lên hướng Bắc thì sẽ hoàn toàn mất phương hướng. Điều đó khiến cho hắn cảm thấy do dự. Kỳ thực hắn cũng nghi ngờ những điều Vương Lâm vừa nói, chỉ có điều là hắn không thể nói trắng ra như Hồng Điệp mà thôi.
 
Vương Lâm thầm than một tiếng, đứng dậy không nói một lời, đạp chân một cái lập tức lao ra khỏi La Bàn. Cấm phiên lập tức bao lấy toàn thân nhắm hướng Bắc bay đi.
 
– Tằng huynh! – Sất Hổ cả kinh.
 
– Hắn đi cũng tốt. Ta không tin hắn thực sự biết về sinh vật đó. – Hồng Điệp lạnh lùng nói.
 
Sất Hổ nhíu mày. Vì tìm một chút đảm bảo hắn cắn răng, mạo hiểm tản khai thần thức bay về hướng nam. Không lâu sau, hắn biến sắc khi nhìn thấy ở đằng xa có một luồng khí màu đỏ đang nhanh chóng tản khai, tấn công tới.
 
Sất Hổ kinh ngạc hoảng hốt, không nói một lời khống chế La Bàn rồi nhanh chóng bay về phía bắc. Hồng Điệp cũng ngẩn ra, thần thức vừa quét qua khuôn liền méo xệch rất khó coi.
 
Sau khi Vương Lâm rời khỏi La Bàn nhanh chóng bay về phía bắc. Tuy hắn không biết uy lực của luồng khí đó, nhưng trong ký ức Cổ thần Đồ Ti thì có ghi chép rất rõ ràng về nó. Vì vậy không một chút do dự hắn đã rời khỏi La Bàn một mình bay đi.
 
Sắc mặt Sất Hổ trầm xuống, khống chế La Bàn nhanh chóng bay đi. Nhưng luồng khí đó cực kỳ khủng khiếp dường như trong chớp mắt đã bay tới.
 
– Cắc!
 
Trong khoảnh khắc chạm phải luồng khí, một góc La Bàn đã biến mất một cách dị thường, dường như bị ăn tươi nuốt sống vậy.
 
La Bàn lắc mạnh, khiến cho Sất Hổ phun ra một ngụm máu tươi. Thậm chí sắc mặt Hồng Điệp cũng phải đỏ ửng lên.
 
– Hồng Điệp! Ra tay đi! Ta đã dồn toàn lực vào việc khống chế La Bàn, không có cách nào để sử dụng pháp thuật chống cự được!
 
Sất Hổ nói, trán vã mồ hôi hột, trong lòng vô cùng hối hận. Lẽ ra phải nghe lời Tằng Ngưu khuyên can, nếu không với tốc độ của La Bàn thì bây giờ đã không lâm vào hoàn cảnh khốn khó này.
 
Hồng Điệp không nói một lời, điểm lên mi tâm. Đóa hoa hồng lại xuất hiện. Tay phải nàng nhanh chóng ngắt xuống hai cánh hoa phóng vào luồng khí màu đỏ.
 
“Binh….Binh” Hai tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Làn khí màu đỏ lập tức dừng lại rồi nổ tung ra bốn phía, Hồng Điệp phun ra một ngụm máu tươi.
 
Nhân lúc làn khí đang ngừng lại, hai mắt Sất Hổ đỏ ngàu, điên cuồng khống chế La Bàn, vội vã xông ra ngoài. Chỉ có điều là vẫn chưa hết nguy hiểm. Luồng khí màu đỏ bị Cánh hoa hồng đánh trúng bị thủng một lỗ. Nhưng bây giờ cái lỗ thủng lại như một cái miệng đang mở to bay rất nhanh về phía La Bàn.
 
– Ầm!
 
Cái miệng lớn khép lại, La Bàn lại một nữa rung lên, trên bề mặt đã xuất hiện những vết nứt, Sất Hổ dường như muốn buông xuôi, mặt Hồng Điệp tái nhợt.
 
– Ầm.
 
Lại một lần nữa nuốt vào. Lần này chỉ còn cách một chút nữa mà thôi. Hồng Điệp cắn môi, ngắt xuống một cái nhụy hoa hồng, phóng về luồng khí lãng.
 
– Binh, binh binh.
 
Nnhững âm thanh kinh hoàng phát ra, khiến ở đằng xa Vương Lâm cũng nghe thấy rất rõ. Hắn cười lạnh tốc độ càng nhanh hơn trước.
 
Cái miệng lớn do làn khí tạo ra đã bị tiêu tan. Cuối cùng La Bàn cũng bay được ra ngoài, biến thành một đạo sao băng bay nhanh về phía bắc.
 
Sắc mặt Hồng Điệp trở nên khó coi hơn bao giờ hết. Mất đi những cánh hoa thì nó có thể tự bổ sung được, nhưng nhụy hoa chỉ có ba cái, mất một cái thì khó có thể mà bù lại được.
 
Vương Lâm đang phi hành chợt dừng lại trong không trung. Ánh mắt hắn nhìn về đằng sau. Không lâu sau thấy La Bàn chật vật chạy tới. Từ đằng xa Sất Hổ nhìn thấy Vương Lâm không kìm được thương đau cười lớn.
 
Bây giờ trong lòng hắn, Vương Lâm có tác dụng hơn là Hồng Điệp. Hắn hít một hơi thật sâu, La Bàn dừng lại trước Vương Lâm, cười khổ nói:
 
– Tằng huynh lên đây đã hẵng nói chuyện.
 
Vương Lâm cũng không ngần ngại, nhanh chóng đáp xuống phía đông của La Bàn, ngồi khoanh chân ở đó. La Bàn này bây giờ đã mất đi một góc, chỉ còn lại ba góc là Đông, Tây, Bắc.
 
– Tăng huynh! Chuyện này tại hạ đã biết sai. Không biết sau luồng khí màu đỏ thì sinh vật kia sẽ dở thủ đoạn gì nữa? Tiếp đây chúng ta phải đi đâu? – Sất Hổ có chút xấu hổ nói.
 
Sắc mặt Hồng Điệp thật khó coi, không nói một lời.
 
– Nếu đã tránh được làn khí, thì trong một khoảng thời gian ngắn không có trở ngại lớn nào. Sất Hổ huynh cứ theo phương hướng trong địa đồ nghĩ cách mà bay là được rồi. – Vương Lâm bình thản nói.
 
Sất Hổ chua xót gật đầu, trong lòng thầm trách mình. Phải hành động nhanh hơn nữa, nếu không La Bàn này đã bị hư hại, sợ rằng không bay được lâu.
 
Mấy ngày sau, Sất Hổ tìm được một điểm trên địa đồ. Sau đó La Bàn căn cứ phương hướng trên địa đồ nhanh chóng bay đi.
 
Suốt đoạn đường đi, Hồng Điệp không nói một lời, để mặc Vương Lâm dò đường. Sất Hổ cũng không còn nghi ngờ gì về những lời mà Vương Lâm nói, tất cả đều nghe theo hắn.
 
Trong thế giới hư vô có tất cả các loài sinh vật. Suốt dọc đường Vương Lâm thu nhận được không ít kiến thức mới mẻ. Rất nhiều dị vật có trong ký ức của Cổ thần Đồ Ti, hắn nhìn thấy lần lượt từng con một.
 
Dưới sự chỉ điểm của hắn, La Bàn đã tránh được hầu hết các nguy hiểm đang ẩn nấp trong thế giới hư vô. Khoảng cách tới mục tiêu đã ngày càng gần rồi.
 
Hành trình trong thế giới hư vô này tiêu tốn rất nhiều thời gian. Những loại dị vật kia không phải ở đâu cũng gặp. Tính đến bây giờ đã được hơn mười ngày vẫn không bắt gặp một con dị vật nguy hiểm nào.
 
Vương Lâm khoanh chân trên La Bàn thỉnh thoảng lại thảo luận với Sất Hổ. Nhờ đó mà cả hai bên đều thu được nhiều kết quả tốt.
 
– Cự Ma tộc của chúng ta vốn không phải à người của Chu Tước tình. Rất nhiều năm về trước, tổ tiên di chuyển tới đây. Vì vậy nên một số thần thông không giống như các ngươi. – Sất Hổ cười nói. Vương Lâm gật đầu.
 
Thời gian vội vã trôi đi. Hôm nay Vương Lâm đang nhắm mắt ngồi khoanh chân, điều khiển Du hồn, chợt mở to mắt ra, nhìn về phương xa. Nhờ có Du hồn mà hắn nhìn thấy ở đằng xa có một vật đang trôi nổi lớn tới mấy trượng.
 
Nhìn vật trôi nổi này, dường như là một hòn đá lớn, nó phát ra ánh sáng màu tím ánh kim.
 
– Kim tử thạch! – Vương Lâm bỗng nhiên thất kinh.
 
Trong ký ức của Cổ Thần đồ ti thì trong số những nguyên vật liệu dùng để chế tạo La Bàn có một vật không thể thiếu đó là Kim tử thạch. Nếu như chưa nhìn thấy La Bàn chắc chắn hắn sẽ không động tâm. Nhưng bây giờ ánh mắt hắn chớp động, đứng dậy, thản nhiên nói:
 
– Sất Hổ huynh! Xin đợi một chút, tại hạ nhìn thấy một nguyên liệu để luyện khí. Đợi ta lấy được rồi đi tiếp cũng chưa muộn.
 
Nói rồi không đợi đối phương trả lời, thân mình nhất động, bay về phía Kim tử thạch.
 
– Năm đó khi Hóa Phàm cảm ngộ được thiên đạo, từng gặp được một vị tiền bối tự xưng Thiên Vận tử. Người này từng nói, nếu như có thể đi khỏi Chu Tước tinh, thì tới Thiên Vận tinh tìm hắn. Khi đó, hắn sẽ thu mình làm một đệ tử ký danh trong thời gian trăm năm. Tu vi của người này hiển nhiên là thông thần. Ta không thể bỏ lỡ cơ hội này. Tinh La Bàn này nhất định phải có. – Vương Lâm thầm nhủ.
 
Tốc độ hắn rất nhanh, không bao lâu đã tới được chỗ Kim tử thạch. Nhìn cả khối Kim Tử thạch, Vương Lâm hít một hơi sâu, rồi thu vào trong túi trữ vật. Bấy giờ mới quay người trở về.
 
Tới La Bàn, Sất Hổ hỏi đã lấy được nguyên liệu gì vậy? Vương Lâm cười trừ không nói.
 
Lại qua hơn một tháng, Vương Lâm luôn quan sát xung quanh, nhưng tiếc là không phát hiện được bất kỳ nguyên vật liệu nào. Đến một hôm La Bàn đang bay bỗng nhiên rung lên ầm ầm. Một vết nứt bỗng nhiên xuất hiện rồi nhanh chóng lan rộng ra.
 
Đồng thời, một luồng trở lực rất lớn cuồn cuộn xuất hiện, khiến cho ba người bị văng ra khỏi La Bàn.
 
– Nhị vị! La Bàn bị hao tổn nghiêm trọng, không thể bay tiếp được nữa. Ba người chúng ta phải dựa vào pháp lực mà bay thôi. May mà cũng không còn xa nữa. Dốc hết sức thì chỉ cần ba ngày nữa là tới.
 
Sất Hổ gượng cười, tay phải phất nhẹ, La Bàn lập tức thu nhỏ lại bị hắn cầm trong tay.
 
Thời gian ba ngày một thoáng đã trôi qua. Hôm nay từ xa Vương Lâm đã nhìn thấy cái lục địa. Nơi đây chính là tầng thứ nhất của Tiên Giới toái phiến.
 
Trên mặt đất một chút cỏ cây cũng không có, khắp nơi chỉ toàn là hang hố sâu không thấy đáy. Trên trời thì rất nhiều vết nứt. Những vết nứt nối liền thành một dải rồi mất hút trong không trung. Thỉnh thoảng bắt gặp một số kiến trúc bị đổ nát.
 
– Không sai! Nơi đây chính là tầng thứ nhất mà Tập tổ đã miêu tả. – Sau khi Sất Hổ tới đây ánh mắt hắn lập tức sáng lên, nói. Tiếp đó hắn cúi đầu xuống lẩm nhẩm tính toán. Thần thức của hắn tản ra, dường như đang tìm một vị trí nào đó.
 
Vương Lâm nhíu mày, quan sát xung quanh, bỗng nhiên nói:
 
– Sất Hổ huynh, vị trí đánh dấu trong ngọc giản chính là vị trí của các tầng vỡ đè lên nhau, không biết đó là tầng thứ mấy?
 
Hồng Điệp mấy ngày qua không nói một lời, lúc này cũng hừ nhẹ một tiếng:
 
– Phí lời, hiển nhiên là tầng thứ hai rồi! Tiên giới nơi đây có thể xuất hiện hai tầng Toái phiến đã là khó khăn lắm rồi!
 
Ánh mắt Vương Lâm hơi sững lại, lạnh lùng nói:
 
– Ngu ngốc!
 
Lại bị chửi là ngu ngốc, ánh mắt Hồng Điệp nổi lên sát khí đằng đằng, nhìn Vương Lâm chằm chằm. Sất Hổ ngẩng đầu lên vội vàng nói:
 
– Tằng huynh! Chính xác là tầng thứ hai đó, nhưng theo như phán đoán của Tập Tổ tộc ta cũng có thể còn có tầng thứ ba ở dưới đó.
 
Hồng Điệp ngẩn ra, ánh mắt lóe lên, trầm ngâm không nói. Thần sắc Vương Lâm bất động. Hắn cảm thấy có chút không đúng. Trước đó dường như hắn đã phát hiện được có ai đó đang theo dõi mình. Cảm giác này cực kỳ là kỳ diệu, hoàn toàn không có liên quan tới tu vi. Mà cảm giác đối với nguy hiểm có được là do nhiều năm giết chóc hình thành nên.
 
– Tìm được rồi. Đi theo ta!
 
Hồi lâu, thân mình Sất Hổ vừa động liền bay về phía trước.
 
Rất nhanh ba người đáp xuống một vị trí ở phía Đông Bắc.
 
– Chính là chỗ này. Năm đó Tập Tổ lưu lại dấu hoa mai tại đây. Hơn nữa còn ghi lại cách thức tính toán để tìm rất rõ ràng. Đúng rồi!
 
Vẻ mặt Sất Hổ lộ vẻ vui sướng, đáp xuống bên cạnh một cái hố rất sâu.
 
Vương Lâm cúi đầu nhìn xung quanh cái hố. Quả nhiên có dấu hiệu của hoa Mai.
 
Sất Hổ nhảy một cái vào giữa cái hố rồi nhìn Vương Lâm đang theo ngay đằng sau.
 
Thần thức Vương Lâm đảo qua dò xét cái hố sâu không thấy đáy, trầm ngâm một lát rồi nhảy vào bên trong.
 
Không lâu sau khi ba người tiến vào, người trung niên cầm hồ lô cũng tới bên cạnh cái hố đó, Người này uống một ngụm rượu, tay lắc một cái liền xuất hiện một tòa bảo tháp. Một cái thi thể của một nữ tử áo trắng bay ra, rồi được người đó ôm lấy. Hắn nhìn thi thể rồi lắc đầu, tự nói với mình:
 
– Đình nhi! E rằng bọn tiểu bối này đã tốn công vô ích. Tiên Ngọc Quan Tài đã sớm bị ta biến thành bảo tháp. Thật tiếc, Tiên Ngọc Quan Tài trong mấy nghìn năm qua đã bị nàng hấp thụ không ít rồi. Nàng yên tâm ta sẽ đi tìm nhiều tiên bảo hơn nữa, có lẽ tầng thứ ba sẽ có tiên bảo.
 
Nói xong, hắn hôn nhẹ lên mi tâm của thi thể. Đúng lúc đó thần sắc hắn bỗng nhiên thay đổi, hai tay vung lên, thi thể và bảo tháp đột nhiên biến mất. Sau đó, hắn ngẩng đầu lên nhìn trời.