Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 302: Phi linh thương hành

Lục Thiếu Du khẽ thở dài:

– Trước mắt trong Phi Linh Môn không ai có thể nắm giữ toàn cục.

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh ngần ngừ một lúc sau nói:

– Thôi vậy, ta giới thiệu một người cho ngươi. Nếu ngươi có thể thuyết phục nàng tham gia Phi Linh Môn thì hai năm sau Phi Linh Môn sẽ làm ngươi kinh ngạc.

Lục Thiếu Du mừng rỡ hỏi:

– Vậy thì hay, không biết Đông lão định giới thiệu ai?

Người Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh giới thiệu tất nhiên không phải là người bình thường.

– Một nữ nhân.

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nhìn thẳng mắt Lục Thiếu Du:

– Một nữ nhân rất đáng sợ, một lão nữ nhân, một nữ nhân thực lực thật mạnh.

Lục Thiếu Du kinh ngạc nói:

– Một nữ nhân rất đáng sợ . . .?

Người mà Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh công nhận là đáng sợ thì tuyệt đối không phải nữ nhân bình thường.

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nhớ lại nữ nhân này, đuôi mày run run:

– Đúng vậy! Nữ nhân này rất đáng sợ, tính tình rất xấu, nếu ngươi chọc phải nàng tùy thời bỏ mạng. Nữ nhân này rất mạnh, ta gặp nàng cũng phải lùi bước.

Lục Thiếu Du trầm ngâm một lúc sau hỏi:

– Đông lão xác định người này có thể giúp Phi Linh Môn sao?

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh trả lời:

– Lúc trước không chỉ thực lực hạng nhất trong Cổ vực mời nàng tham gia, tam tông tứ môn trong đại lục Linh Vũ cũng lôi kéo nàng nhưng đều bị từ chối. Tâm trí, mưu kế của nàng là một trong mấy người mạnh nhất ta từng gặp. Ngươi nói xem nàng có thể giúp Phi Linh Môn không? Nhưng ngày xưa thế lực hạng nhất không lọt vào mắt nàng nổi, sợ là Phi Linh Môn nho nhỏ sẽ không được nàng nhìn thẳng.

Lục Thiếu Du cắn răng nói:

– Tiểu tử quyết định rồi, phải thử một phen! Có thể mời cường giả này tham gia Phi Linh Môn thì quá tuyệt vời, không mời được đành trách mình xui xẻo. Xin Đông lão cho tiểu tử biết người này tên họ là gì?

Người tài ba như vậy, còn là lão độc vật giới thiệu, Lục Thiếu Du phải thử một phen, Phi Linh Môn đang cần người.

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh ngước lên hỏi:

– Ngươi khẳng định muốn đi?

Lục Thiếu Du gật đầu, nói:

– Ừm! Quyết tâm thử!

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nói:

– Người này tên Bạch Doanh, biệt hiệu Quỷ Tiên Nữ, không nhiều người biết nàng, ít khi lộ mặt ra ngoài. Hiện tại chắc nàng đang ở Bạch Vân hiệp cách mười vạn dặm.

Lục Thiếu Du hỏi:

– Đông lão có biết sở thích của người này là gì không? Thực lực như thế nào?

Muốn mời người tham gia Phi Linh Môn phải tìm hiểu kỹ đối phương mới được.

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh trả lời:

– Thực lực thì bây giờ chắc cỡ Vũ Suất cửu trọng, sở thích là múa bút vẩy mực. Phải rồi, tuy nàng là Vũ Giả nhưng có tạo nghệ sâu về trận pháp, còn lại ta không biết.

Lục Thiếu Du nói:

– Đa tạ Đông lão, qua mấy ngày nữa ta sẽ đi tìm Quỷ Tiên Nữ.

Chặng đường mười vạn dặm Thiên Sí Tuyết Sư chỉ cần mười ngày là đến nơi, tuy không gần nhưng cũng chẳng xa.

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nghiêm túc cảnh cáo:

– Ngươi cẩn thận chút, tốt nhất đừng nhắc đến ta, đừng để nàng biết ta ở trong Phi Linh Môn, nếu không nàng sẽ làm thịt ngươi.

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh bổ sung thêm:

– Khi nào nàng thật sự muốn giết ngươi thì hãy nhắc đến ta.

Lục Thiếu Du sửng sốt, lão độc vật nói chuyện thật mâu thuẫn.

Lục Thiếu Du ngẫm nghĩ, cười gian hỏi:

– Đông lão khai thật đi, có phải Đông lão và Quỷ Tiên Nữ có chuyện xưa gì không?

– Chuyện xưa cái gì, đừng nói bậy bạ! Ta đi đây, chắc người Quỷ Vũ tông đã nhận được tin tức, hai ngày nay sẽ có người đến tìm ngươi.

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nói xong lật đật ra khỏi phòng.

Lục Thiếu Du cười ranh mãnh:

– Chắc chắn là có chuyện xưa.

Một lát sau Lục Thiếu Du ngồi xếp bằng tu luyện, tuy hắn hay dùng ngoại lực tu luyện, nhưng ệ thống tu luyện chính quy cũng có nhiều ích lợi. Cắn nuốt ngoại lực rồi luyện hóa tuy thành lực lượng của mình nhưng nói sao vẫn là lực lượng từ bên ngoài. Kiểu tu luyện bình tĩnh theo hệ thống này mặc dù tiến bộ chậm nhưng có tác dụng tịnh hóa chân khí trong người, linh lực trong đầu, khiến chân khí và linh lực cắn nuốt luyện hóa hoàn toàn dung nhập vào cơ thể mình.

Đây là lý do tại sao mỗi lần Lục Thiếu Du đột phá một tầng sẽ ngừng lại một thời gian mới tiếp tục đột phá, nếu không sau này sẽ ảnh hưởng rất lớn. Lục Thiếu Du hiểu đạo lý dục tốc bất đạt.

Sáng sớm, gió nhẹ thổi qua. Trong sơn mạch Phi Linh có nhiều hoa dại đã nở, hương hoa thoang thoảng theo gió bay trong không khí.

Khi tia nắng ban mai thứ nhất chiếu vào phòng, Lục Thiếu Du ngừng tu luyện. Lục Thiếu Du thở ra trọc khí đọng trong đan điền khí hải, hắn mở mắt, tham lam hít vào không khí, ngửi hương hoa. Lục Thiếu Du mỉm cười, ngày này năm ngoái hắn đang trên đường đi Vân Dương tông. Thời gian qua thật nhanh, chớp mắt đã một năm trôi qua, không biết nhóm Lục Vô Song ở trong Vân Dương tông ra sao rồi.

Nghĩ đến Lục Vô Song là trong đầu Lục Thiếu Du hiện ra hình ảnh nữ nhân trang nhã xinh đẹp, có lẽ nàng đã tin rằng hắn chết. Còn mẫu thân, có lẽ khi biết tin hắn rớt xuống vách núi vạn trượng thì rất đau lòng.

Nghĩ đến mẫu thân là Lục Thiếu Du bắt đầu lo, nếu người Lục gia biết tin hắn chết không biết có đối xử với mẫu thân như lúc trước không? Tốt nhất là đừng, không thì khi Lục Thiếu Du quay về hắn sẽ cho Lục gia nếm mùi cay đắng.

Một lát sau, tinh thần Lục Thiếu Du quan sát, biết Chu Ngọc Hậu và Trương Minh Đào, Lưu Nhất Thủ đến chỗ ở của mình.

– Đã đến.

Lục Thiếu Du đi ra ngoài.

Trong tiểu sảnh, Chu Ngọc Hậu, Lưu Nhất Thủ, Trương Minh Đào hành lễ:

– Kính chào chưởng môn.

Lục Thiếu Du cảm nhận khí thế trên người Chu Ngọc Hậu, nói:

– Chúc mừng Chu trưởng lão đột phá!

Lúc này khí thế trên người Chu Ngọc Hậu đã đến Vũ Phách tam trọng.

Chu Ngọc Hậu cười nói:

– Phải đa tạ đan dược của chưởng môn.

Gần đây Chu Ngọc Hậu được ung ứng đan dược liên tục nên mới đột phá nhanh thế này.

Lục Thiếu Du hỏi Lưu Nhất Thủ:

– Lưu Nhất Thủ, công việc của ngươi sao rồi?

Đệ tử Phi Linh Môn đi Cửu Hoa Môn, Trương Minh Đào và Lưu Nhất Thủ không đi theo, hai người bận rộn chuyện trấn Hoa Môn.

– Bẩm chưởng môn, ta đến để báo cáo chuyện này.

Lưu Nhất Thủ nói:

– Ta định biến Tụ Bảo Môn thành cửa hàng của Phi Linh Môn, nên xin chưởng môn đặt tên. Ngoài ra còn hai việc khác cần làm phiền chưởng môn.

– À.

Lục Thiếu Du nói:

– Cửa hàng của Phi Linh Môn vậy đặt tên là Phi Linh thương hành đi, thấy sao?

Trương Minh Đào nói:

– Phi Linh thương hành, cái tên cũng hay, dễ nghe, dễ nhớ.

Lục Thiếu Du hỏi tiếp:

– Lưu Nhất Thủ, hai sự kiện gì?

Lưu Nhất Thủ nói:

– Bẩm chưởng môn, cửa hàng chúng ta khai trương cần nhiều kim tệ nhập hàng, còn cần Linh Giả tọa trấn. Nếu không có Linh Giả, đan dược gì cũng nhập hàng thì chúng ta sẽ chịu thiệt lớn.

Lục Thiếu Du mỉm cười nói:

– Chỉ có hai việc này sao?

– Hai chuyện này dễ làm. Nhập hàng thì không cần, hiện tại Phi Linh Môn có đầy đủ hết, ta sẽ kêu mấy vị trưởng lão đưa cho ngươi.

– Linh Giả thì ba ngày sau sẽ có một Linh Giả Linh Phách đến, ngươi cứ dàn xếp. Đây là một trăm vạn kim tệ tiền mặt, bốn trăm vạn kim tệ thẻ ngọc tinh, ngươi cầm đi lo công chuyện.

Lục Thiếu Du giao một cái túi không gian trống cho Lưu Nhất Thủ, nói:

– Nhỏ máu nhận chủ là có thể lấy kim tệ ra.

– Năm trăm vạn kim tệ?

Trương Minh Đào, Lưu Nhất Thủ ngây người. Năm trăm vạn kim tệ là số lượng lớn nhất đời bọn họ từng thấy. Chu Ngọc Hậu không kinh ngạc gì mấy, trong mật thất Phi Linh Môn có thứ đáng ngạc nhiên hơn.

Lưu Nhất Thủ run rẩy nhận lấy túi không gian, cực kỳ kích động nói:

– Bẩm chưởng môn, nếu mọi thứ không có vấn đề gì thì Phi Linh thương hành chúng ta có thể chọn ngày khai trương.

– Các người tự quyết định đi.

Lục Thiếu Du mỉm cười nói:

– Chờ tới lúc thông báo cho hai vị trưởng lão tham gia là được, khỏi cần nói với ta.

Lưu Nhất Thủ đáp:

– Tuân lệnh chưởng môn!

Ba người tán gẫu một lúc rồi đi ra. Lục Thiếu Du ra ngoài chơi với Lục Tâm Đồng tới trưa.

Buổi chiều hiếm khi Lục Thiếu Du rảnh rỗi ngắm hoa dại đầy núi đồi, đột nhiên có khí thế đang dâng trào sau núi. Lục Thiếu Du nhảy ra mặt sau ngọn núi, thấy Thiên Sí Tuyết Sư thân hình khổng lồ chuẩn bị đột phá.

Lục Thiếu Du mừng rỡ:

– Sắp đột phá sao?

Thiên Sí Tuyết Sư lại đột phá, tin tưởng tốc độ bay sẽ càng nhanh.

Tiểu Long từ đâu chui ra bò lên vai Lục Thiếu Du, co duỗi lưỡi:

– Xèo xèo!

Lục Thiếu Du mỉm cười hỏi:

– Tiểu Long thì khi nào mới đột phá đây?

Tiểu Long đột phá trong sơn mạch Vụ Đô qua đã lâu, Lục Thiếu Du không suy đoán được đẳng cấp thực lực hiện tại của nó. Nếu Tiểu Long lại đột phá, Lục Thiếu Du khẳng định thực lực của nó sẽ tăng vọt. Hiện tại Tiểu Long đã đánh lại Vũ Giả tu vi Vũ Phách nhị trọng, tam trọng, nếu nó đột phá thì còn mạnh hơn.

Tiểu Long phát ra tiếng rít trầm thấp:

– Gri gri!

Lục Thiếu Du không nghe hiểu ngôn ngữ của Tiểu Long, hắn chỉ cảm giác được nó đang nói là sắp rồi.

Thiên Sí Tuyết Sư đột phá rất nhanh, chỉ một canh giờ đã hoàn thành. Khí thế mạnh hơn nhiều, từ tam giai sơ kỳ đến trung kỳ, đây chỉ là một cửa ải nhỏ.

Thiên Sí Tuyết Sư gầm rống bay lượn:

– Grao grao!

Thiên Sí Tuyết Sư biến to ra mấy chục thước, đôi cánh vỗ, khí lưu mạnh mẽ dạt ra.

Lục Thiếu Du cười cười. Huyết mạch của Thiên Sí Tuyết Sư rất cao nên tốc độ đột phá cũng nhanh, không biết sau đẳng cấp tứ giai nó còn đột phá nhanh hay sẽ chậm lại. Yêu thú bình thường đến tứ giai thì tốc độ tu luyện chậm chạp nhiều.

Một ngày bình yên, Lục Thiếu Du đi dạo trong Phi Linh Môn. Màn đêm đến, Hồ Nam Sinh trong trấn Đoàn Sơn trở về Phi Linh Môn, mang Nhan Kỳ về theo.

Hôm nay Nhan Kỳ mặc váy dài màu xanh, eo cột dây lưng bằng tơ màu đỏ thắt nơ bướm, có vẻ thiếu nữ cố ý mặc đẹp trước khi đến Phi Linh Môn. Mặt mày thanh tú, dáng người lung linh thướt tha toát ra sức sống thanh xuân. Tuy Nhan Kỳ không quá đẹp nhưng cũng ưa nhìn, chẳng qua nàng hơi rụt rè.

Hồ Nam Sinh dẫn Nhan Kỳ đến chỗ Lục Thiếu Du, Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh ở.

Nhan Kỳ hành lễ với Lục Thiếu Du, không dám ngước đầu lên:

– Kính chào chưởng môn.

Lục Thiếu Du nói:

– Đừng gò bó vậy, sau này hãy theo đại trưởng lão, chăm chỉ học tập, sau này sẽ có ích cho nàng.

Nhan Kỳ hành lễ hướng Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh:

– Đại trưởng lão.

Nhan Kỳ cảm giác khí lạnh vô hình phát ra từ Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh làm nàng run rẩy.

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nói:

– Ừm! Tối nay hãy nghỉ ngơi, ngày mai dạy ngươi nhận biết dược liệu.

Mặt Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh không có nhiều biểu tình, người lạ còn tưởng lão độc vật là xác sống. Chỉ khi ở trước mặt Lục Tâm Đồng thì Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh mới lộ vẻ hiền lành.

Lục Tâm Đồng cảm giác Nhan Kỳ cục súc, tiểu cô nương chạy tới gần nàng, chớp mắt trong suốt nói:

– Tỷ tỷ đừng sợ, sư phụ rất tốt bụng.

Hồ Nam Sinh nói:

– Chưởng môn, đã giải quyết xong chuyện trong trấn Đoàn Sơn, nhưng đoạn thời gian trước bởi Cửu Hoa Môn ảnh hưởng nên lòng người dao động lớn.

Lục Thiếu Du nói:

– Không sao, từ từ rồi sẽ như cũ. Ngày mai trưởng lão cùng với Chu trưởng lão bắt đầu giúp Lưu Nhất Thủ phụ trách chuyện Phi Linh thương hành đi.

Hồ Nam Sinh lên tiếng:

– Tuân lệnh chưởng môn!

Ban đêm, ánh trăng sáng trong trang trí trời đêm xuân. Trời đêm như biển cả trong suốt không giới hạn, yên tĩnh, rộng lớn, bí ẩn. Ngôi sao chi chít lấp lóe trên bầu trời, các đốm sáng nhỏ mà rực rỡ.

Trời đêm phủ tấm vải mỏng sắc bạc lên Phi Linh sơn mạch. Trong phòng, Lục Thiếu Du ngồi xếp bằng tu luyện trên Linh Ngọc sàng. Vầng sáng vàng nhạt dựng quanh thân Lục Thiếu Du.

Tính thời gian, Lục Thiếu Du phỏng đoán người Quỷ Vũ tông sắp tìm đến. Sau khi biết kết cuộc của Cửu Hoa Môn chắc người Quỷ Vũ tông ngạc nhiên trợn mắt há hốc mồm.

Sáng sớm hôm sau, Lục Thiếu Du do dự một chút, lại lấy Linh hồn thần dịch ra. Còn lại bốn phần Linh hồn thần dịch, Lục Thiếu Du uống ngay hai phần.

Năng lượng khổng lồ lao nhanh trong cơ thể, Lục Thiếu Du cố gắng chịu đựng, bắt đầu luyện hóa năng lượng khổng lồ trong thân thể.

Lục Thiếu Du đã rất quen thuộc việc luyện hóa Linh hồn thần dịch, rất nhanh hắn ổn định lại trạng thái. Linh lực không ngừng tràn vào không gian linh lực trong não hắn.

Trong Cửu Hoa Môn sau khi Lục Thiếu Du nuốt một Linh Sư lục trọng, đẳng cấp linh lực của hắn đã đến đỉnh Linh Sư ngũ trọng. Ba canh giờ sau, Lục Thiếu Du lại cảm giác dấu hiệu đột phá.

Sau ba canh giờ, vầng sáng trong suốt bao bọc quanh thân Lục Thiếu Du trở nên rực rỡ hơn. Lục Thiếu Du cảm giác không gian linh lực trong đầu tràn đầy, linh lực vẫn còn tiếp tục xuyên suốt tràn ngập không gian khí hải.

Một lát sau, linh lực hùng hồn đã tràn ngập không gian trong đầu Lục Thiếu Du đến mức độ không thể tăng thêm được nữa. Thủ ấn đè xuống, Lục Thiếu Du một hơi trùng kích bình cảnh.

Lục Thiếu Du thầm quát:

– Phá!

Thoáng chốc thủ ấn thay đổi, khống chế linh lực trong không gian linh lực đè xuống, không gian khí hải vang tiếng nổ trầm đục, năng lượng to lớn áp súc, khuếch tán.

Bùm!

Trong không gian linh lực trong đầu Lục Thiếu Du vang tiếng trầm đục, ánh sáng quanh thân hắn rực rỡ lên, khí thế tăng vọt. Không gian khí hải tăng lớn gấp mấy lần, linh lực cuồng bạo lại dâng trào.

Cùng lúc đó, lực lượng vô hình mạnh mẽ xông vào não Lục Thiếu Du, linh hồn lực thực chất hóa nhiều, một mảnh trắng xóa tụ tập sâu trong linh hồn. Lục Thiếu Du cảm giác rõ ràng lần trước cắn nuốt linh lực của Linh Sư lục trọng tuy cho hắn thu hoạch nhiều ích lợi nhưng khác biệt linh hồn lực rất lớn.

So sánh thì linh lực cắn nuốt cũng có thể tẩm bổ linh hồn lực cho mình, giúp linh hồn lực tăng mạnh. Nhưng về tẩm bổ linh hồn lực thì nó kém xa Linh hồn thần dịch. Linh hồn thần dịch vừa tăng mạnh linh lực vừa tẩm bổ linh hồn lực đến mức độ cực mạnh, mỗi lần Lục Thiếu Du dùng Linh hồn thần dịch là tẩm bổ linh hồn lực rất kinh người.