Tiên Nghịch

Chương 305 Lỗ mãng?

Sau khi thanh âm kia phát ra, vô số du hồn màu đen như một pho tượng từ trên trời giáng xuống, ầm ầm tiến đến, hướng về đám trùng tử đã phân tán ra bốn phương.
 
Thân thể của Liễu Phỉ đã bị một con trùng tử chui vào, ánh mắt hắn hiện lên vẻ tuyệt vọng. Nhưng lập tức, một đạo âm phong tiến vào trong cơ thể. Nháy mắt, con trùng tử đang muốn cắn nuốt Nguyên Anh như gặp phải thiên địch, giãy dụa chui ra khỏi cơ thể hắn, điên cuồng chạy trốn.
 
Liễu Phỉ ngơ ngác, ngẩng đầu ngước lên, dừng mắt tại một thân ảnh cao lớn phía sau Triển Bạch.
 
– Là hắn sao… Hai mắt Tống Thanh đỏ bừng. Hắn gần như dùng hết tất cả các pháp bảo nhưng đám trùng tử này dường như không thể diệt hết, điên cuồng công kích. Hắn nở ra một nụ cười sầu thảm. Linh lực trong cơ thể hắn đã tổn hao nghiêm trọng, nhưng ngay cả thời gian lấy ra đan dược cũng không có. Hơi chậm lại một chút, thân thể hắn đã bị vô số trùng tử bám vào.
 
Toàn thân đau đớn khiến hắn gần như phát cuồng. Hắn cười thảm, ánh mắt lộ ra vẻ điên cuồng, đang định tự bạo Nguyên Anh. Nhưng ngay lúc đó, một cổ âm phong quét đến, thân thể hắn run lên. Bất kể là trong hay ngoài cơ thể, đám trùng tử đều lập tức gào thét thối lui.
 
Tống Thanh ngẩn ra, ngẩng đầu lên, thấy được một thân ảnh có bảy phần xa lạ, ba phần quen thuộc phía sau Triển Bạch.
 
– Là hắn sao… Giờ khắc này, hai Nguyên Anh đại trưởng lão giữa không trung đồng dạng cảm giác được cỗ âm phong quét đến. Đám trùng tử xung quanh đều lui ra phía sau. Hai người ngẩn ra, lập tức nhìn đến thân ảnh kia.
 
– Là hắn sao….
 
Tất cả đệ tử của Vân Thiên Tông, chỉ cần chưa hoàn toàn tử vong, thì ngay khi âm phong quét qua, đám trùng tử trong cơ thể đều lập tức phát ra tiếng gào rít đầy sợ hãi, nhanh chóng chui ra ngoài cơ thể.
 
– Là hắn sao… Gần như toàn bộ đám đệ tử này đều ngẩng đầu nhìn lên thân ảnh kia.
 
Lý Mộ Uyển giật mình nhìn thân hình phía sau Triển Bạch. Hai hàng lệ trong mắt nàng không kìm được xối xả lăn xuống. Mặc dù diện mạo của Vương Lâm lúc này đã không hoàn toàn giống như năm đó nhưng nàng chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhận ra.
 
– Vương Lâm… Thân thể Triển Bạch không kìm được run lên. Không ngờ đối phương đến ngay sau lưng mà hắn vẫn không phát hiện ra được. Điều này chỉ có thể giải thích rằng tu vi của đối phương đã vượt qua bản thân mình!
 
Hắn vùng xoay người lại. Đầu tiên nhìn thấy Vương Lâm khiến trong mắt hắn hiện lên vẻ không tài nào tin được. Gần như theo bản năng, hắn lui lại vài bước ra sau, thất thanh nói:
 
– Ngươi… Tằng Ngưu!
 
Toàn bộ Vân Thiên Tông, ngay khi nghe được hai chữ “Tằng Ngưu” đều lập tức xôn xao cả lên.
 
Cái tên “Tằng Ngưu” này, ở Vân Thiên Tông không ai không biết. Gần đây. Nhân vật bị chú ý nhiều nhất trên Chu Tước tinh chính là cái tên Tằng Ngưu này!
 
– Tằng Ngưu!
 
Trong những đệ tử bậc thấp lập tức có người lộ ra vẻ không thể tin được.
 
– Tằng Ngưu!
 
Liễu Phỉ hoàn toàn ngây người ra.
 
– Tằng Ngưu!
 
Tống Thanh cảm giác được đầu mình chấn động.
 
Hai Nguyên Anh hậu kỳ đại trưởng lão lập tức hai mắt chớp lên, lộ ra vẻ mờ mịt.
 
Hai mắt Vương Lâm loé ra hàn mang. Loại hàn mang như thế này chỉ khi hắn ra tay tàn sát Đằng gia mới từng xuất hiện. Loại hàn mang này chỉ khi Vương Lâm phẫn nộ đến cực điểm mới biểu hiện ra. Là dấu hiệu hắn muốn giết người!
 
– Là ngươi muốn tiêu diệt Vân Thiên Tông… Thanh âm của Vương Lâm như hàn phong đến từ Cửu U.
 
Hàn phong này thổi qua người Triển Bạch khiến hắn cảm giác rằng so với hàn phong nơi Cửu U còn lạnh hơn vài phần. Người có danh cây có bóng, Vương Lâm có thể chặt đi một cánh tay Hồng Điệp, có thể đến sau lưng Triển Bạch mà hắn không hề phát giác ra, điều này đối với Triển Bạch mà nói chính là khiếp sợ.
 
Gần như chưa khai chiến mà trong lòng đã nổi lên ý định rút lui.
 
– Tằng… Tằng Ngưu, ta không biết ngươi là người của Vân Thiên Tông. Là ta đã lỗ mãng… Triển Bạch nói.
 
– Lỗ mãng?!
 
Ánh mắt Vương Lâm chợt chớp lên, thân mình đột nhiên xông lên phía trước, Cấm Phiên từ trong túi trữ vật bay ra, hoá thành một màn sương đen, phóng đến Triển Bạch.
 
Triển Bạch biến sắc, lập tức lui về phía sau.
 
– Lỗ mãng?
 
Vương Lâm cười lên điên cuồng, hai tay bấm quyết, điểm về phía trước. Lập tức từ bên trong Cấm Phiên phát ra từng trận gào khóc, từng đạo cấm khí hoá thành ác long gầm rít lao ra, lấy tốc độ cực nhanh ngưng kết cùng một chỗ thành một cây trường thương màu đen ngay trước người Vương Lâm.
 
Trường thương này trước đó cũng đã khiến cho Hồng Điệp lâm vào hoảng sợ, chỉ có thể xuất ra bản mạng pháp bảo để đối kháng lại.
 
Trường thương vừa xuất hiện, giữa không trung liền vang lên những tiếng ầm ầm, bị màn sương đen vô cùng vô tận bao phủ. Dưới màn sương đen này, đám trùng tử như gặp phải thiên địch, đều phát ra những tiếng gào thét chói tai.
 
Sắc mặt của Triển Bạch kịch biến, lại thối lui.
 
Vương Lâm nắm lấy trường thương, thân hình khẽ động, không ngừng đuổi theo.
 
– Tuế nguyệt!
 
Vương Lâm quát khẽ, vỗ túi trữ bật, lập tức chín pho tượng bay ra, ở giữa không trung đón gió bành trướng lên, như hoá thành Cửu Tôn chân nhân, phủ khắp bốn phía.
 
Thân thể Triển Bạch đang lui về phía sau lập tức chậm lại.
 
– Lỗ mãng?
 
Hắn vừa chậm chút, thanh trường thương trong tay Vương Lâm nhanh như tia chớp. Giờ khắc này, thiên băng địa liệt, những âm thanh ầm ầm vang lên. Thanh trường thương một đường đâm tới.
 
Triển Bạch hét lớn một tiếng, hai tay kết thành chữ thập, giữa mi tâm hắn lập tức xuất hiện hư ảnh của một con ngô công (3). Con ngô công này vặn vẹo thân mình, lập tức từ trong thân thể của Triển Bạch chui ra, những cái chân của nó quấn lấy người Triển Bạch vào bên trong, hình thành một cái kén bằng thịt thật lớn.
 
(3) ngô công: con rết.
 
Uy lực của trường thương có thể lay động cả thiên địa.
 
– Ầm!
 
Thanh trường thương đâm vào cái kén bằng thịt này. Bị từng đạo cấm khí cuồng bạo điên cuồng dũng mãnh xông vào, cái kén thịt lập tức tan nát. Triển Bạch ở bên trong, nháy mắt khi cái kén bị phá, đã thối lui ra sau hơn mười trượng. Sắc mặt hắn tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi.
 
Bên trong máu tươi không ngờ còn có vô số trùng tử, thoạt nhìn thấy ghê người.
 
– Tằng Ngưu! Ngươi đừng khinh người quá đáng!
 
Hai mắt của Triển Bạch hiện lên vẻ khát máu nồng đậm, thanh âm thảm thiết. Tâm thần hắn đại chấn. Hỗn loạn ý cảnh bên trong một thương kia của Vương Lâm quá mạnh mẽ.
 
Nếu không phải ý cảnh của hắn rất đặc thù, sợ là dưới ý cảnh này của Vương Lâm đã lập tức bỏ mình.
 
– Khinh người? Hôm nay ta sẽ khi dễ ngươi!
 
Hàn mang trong mắt Vương Lâm vẫn không giảm, tay phải hơi điểm về phía trước, lập tức một đạo linh quang có vẻ rất bình thường hướng về Triển Bạch vọt tới.
 
– Ý cảnh công kích?!
 
Sắc mặt của Triển Bạch có chút khó coi, không nói hai lời, thân mình nhanh chóng bạo lui, chạy trốn.
 
Vương Lâm làm sao có thể để hắn chạy thoát, thân mình khẽ động, lao về phía trước đuổi theo. Đồng thời, tay phải hắn hơi đẩy ra phía sau, lập tức vô số du hồn gào thét, từ bốn phương tám hướng, lấy tốc độ cực nhanh ngăn cản Triển Bạch lại.
 
Sắc mặt Triển Bạch xám như tro tàn, muốn lập tức thuấn di, tức rời khỏi nơi này ngay tức khắc. Ánh mắt Vương Lâm chợt loé lên, tay phải vung ra. Lập tức từ trên không ầm vang một tiếng, một đạo cái khe không gian cực lớn xuất hiện, xẹt ngang bầu trời.
 
Nháy mắt cái khe không gian hiện ra, cũng đúng là lúc Triển Bạch chuẩn bị thuấn di. Nếu hắn ngay lúc này thuấn di, lập tức sẽ bị cái khe không gian vừa đột nhiên xuất hiện kia xé thành hai nửa.
 
– Thằng điên!
 
Triển Bạch bị doạ khiếp vía, lập tức không dám thuấn di nữa.
 
Vô số hàn phong lập tức bị toái liệt, linh lực bốn phía điên cuồng bị cái khe dũng mãnh hút lấy.
 
Triển Bạch đã gặp qua không ít người điên, cũng giết qua Hoá Thần kỳ tu sĩ nhưng đối với Vương Lâm, đáy lòng hắn tràn đầy sự sợ hãi. Trong số những người hắn từng gặp thì có thể nói Vương Lâm là người có nhiều kinh nghiệm chiến đấu nhất!
 
Không cần nói những cái khác, chỉ riêng xé rách không gian như thế này, chỉ cần là Hoá Thần tu sĩ ai cũng có thể làm được, nhưng là dùng phương thức này để ngăn cản đối phương thuấn di thì đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến.
 
Hơn nữa, xé rách một cái khe không gian lớn như thế tất nhiên sẽ khiến cho toàn bộ linh khí của Sở quốc tan tác. Do đó, thật quá mức điên cuồng.
 
Ánh mắt của Vương Lâm vẫn tràn ngập hàn mang, không ngừng xông lên, tay phải chỉ lên trời, xuất ra một trảo cách không. Lập tức phía sau hắn xuất hiện một cái quyển trục hình tròn thật lớn. Đó là một quyển trục có màu đen trắng, vô thanh vô tức xuất hiện, trải rộng ra.
 
– Ngươi may mắn là người thứ hai trở thành tế phẩm của sinh tử ý cảnh!
 
Thanh âm của Vương Lâm chứa đầy vẻ âm trầm, chỉ tay thẳng vào Triển Bạch, trong miệng khẽ thốt lên:
 
– Sinh tử biến!
 
Lập tức, quyển hoạ trục phía sau hắn giống như bị một bàn tay không lồ trải mở ra, hoành ra giữa bầu trời, mỗi lúc mỗi rộng lớn hơn. Cuối cùng, gần như nó bao phủ một phạm vi cả mười dặm, khí thế vô biên. Ngay cả cái khe không gian kia, dưới uy lực của nó cũng vô thanh vô tức khép lại.
 
Một tia khí màu xám từ trong bức tranh khuếch tán ra.
 
Đây là lần đầu tiên Vương Lâm toàn lực thi triển sinh tử ý cảnh của mình. Hắn đem cảm ngộ thiên đạo, cảm ngộ luân hồi của mình toàn bộ phóng xuất ra, toàn bộ trở thành sức mạnh của thiên địa.