Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 31: Hay thích làm nũng

Thích Tự nhìn đối phương, hỏi: “Anh Kính, anh giận em phải không?”

Hứa Kính không nghĩ hắn lại hỏi trắng ra như vậy, sửng sốt một chút rồi thấp giọng nói: “Phải đấy, trước đây nhóc có bao giờ giấu anh chuyện gì đâu, không ngờ mới một năm mà đã lên mạng tìm được bạn rồi… Ầy, giờ mới hiểu được cảm giác của mấy người leo rank cho đã rồi bị đứa khác nó cướp hết đồ trong game là thế nào, giống như nhìn em trai nhỏ lớn lên xong chạy theo người khác ấy, chua xót lắm chứ bộ.”

Bất ngờ nghe Hứa Kính giãi bày như thế, Thích Tự lại thả lỏng tâm tình bật cười.

Hứa Kính ngỡ ngàng nhìn hắn: “Lại còn cười?”

Thích Tự nhìn bộ dạng muốn cáu mà không đành của Hứa Kính, suy nghĩ tự nhiên thông suốt.

Trong đầu lại hiện ra một câu nói khác của Phó Diên Thăng tối ấy.

—Nếu như sau khi nhìn ra tất thảy những điều này mà cậu vẫn cảm thấy anh ta đáng để mình tin tưởng.

Phải, hắn vẫn tình nguyện tin tưởng.

Con người cần lí tính, nhưng cũng không thể vì thế mà bỏ qua cảm tính.

Đây không phải ai khác, mà là Hứa Kính, người đã luôn chăm sóc hắn rất chu đáo, còn cùng hắn trải qua bốn năm tuổi dậy thì.

Thích Tự cầm đũa trên bàn lên, vừa xé giấy gói vừa nói đùa: “Anh lại còn “ăn giấm” hả? Thế sau mà em có bạn gái thì anh định nốc giấm thay cơm à?”

Hứa Kính bật cười: “Nói nhảm cái gì đấy…”

Thích Tự không phủ nhận việc Hứa Kính thân thiết với mình một phần là vì mục đích cá nhân, nhưng chuyện ấy cũng rất bình thường, chưa kể ngoài điểm này ra thì tình cảm của Hứa Kính vẫn là thật.

Nếu không thật, thì làm sao nhớ được những điều vụn vặt như hắn ghét hạt dẻ?

Nếu không thật, thì tại sao phải ủ rũ khi biết hắn chọn đi ăn cơm với bạn mạng thay vì mình?

Thích Tự cười nói: “Anh Kính, chúng ta đều biết suốt bảy năm nay anh vẫn luôn giữ một vị thế đặc biệt với em mà, nhưng em cũng phải có bạn bè khác nữa. Ba bảo về sau sẽ phải dùng người nhiều lắm, em đâu thể chỉ quen mỗi anh được. Bạn mạng kia cũng không chỉ là một bạn mạng bình thường, mà còn là một người sở hữu năng lực rất tốt, cho nên nếu có thể, em hi vọng sau này anh ta sẽ về Tư Nguyên, chờ em tốt nghiệp rồi thì hai người sẽ là những trợ thủ đắc lực cho em.”

Hứa Kính nghe những lời này của hắn mà như tỉnh người, chưa kể ý “đặc biệt” mà Thích Tự cường điệu lên còn cực kì có tính an ủi.

Anh nhìn Thích Tự rồi cảm thán: “Anh thấy một năm nay cậu trưởng thành lên nhiều thật.”

Thích Tự nhướng mày: “Rất có mị lực của một người đàn ông chín chắn phải không?”

Hứa Kính phụt cười: “Nãy tưởng có thật, nhưng nghe câu này thì anh biết mình nhìn nhầm rồi.”

Thích Tự: “…”

Niêu cháo ra, vừa mở nắp là thơm nức mũi.

Thấy Hứa Kính định múc cháo cho hắn, Thích Tự vội nói: “Cứ để em tự.”

Nói xong liền cầm muôi lên, cũng ra vẻ quấy quấy.

Trước giờ những việc này đều được người khác làm cho, hiếm khi nào tự quấy cháo như thế, Thích Tự không khỏi nhíu mày vì bàn tay bị hơi nóng bủa vây đến phát bỏng.

Hứa Kính trông hắn quấy cháo mà vất vả như đánh trận, đành nói: “Thôi để anh làm cho.”

Nhưng Thích Tự vẫn khăng khăng giữ muôi, không hề có ý định để đối phương giúp đỡ.

Thật ra mãi đến hôm nay, Thích Tự nghĩ lại mới thấy mình có chút không công bằng với Hứa Kính.

Bao nhiêu năm nay, hắn chỉ biết hưởng thụ sự chăm sóc giúp đỡ từ Hứa Kính, mà chưa một lần nào biết cho đi—có lẽ ba đã thay mặt giúp hắn phần nào, nhưng chính hắn thì chưa.

Mà chỉ cần là một người có lương tâm, cái nợ ân tình này sẽ trở thành gánh nặng tình cảm đối với hắn, khiến lúc nào đi cùng Hứa Kính hắn cũng ở vào thế bị động.

Lúc này, Thích Tự lại càng như thấm thía câu nói của Phó Diên Thăng ở trong Wechat hơn.

Đã nợ, thì từ giờ bắt đầu trả thôi.

Hứa Kính đối tốt với hắn, hắn cũng có thể làm lại tương tự, giống như bạn bè với nhau, có qua có lại.

Chỉ cần quan hệ giữa bọn họ không xảy ra biến cố gì khác, hắn vẫn tình nguyện coi người này như anh trai, tin tưởng, thấu hiểu và cho phép đối phương bước vào vòng thân cận với mình.

Quấy xong một hồi, Thích Tự lại nói: “Bữa này để em mời nhé.”

“Hả?” Hứa Kính còn tưởng mình nghe lộn.

Thích Tự đảo mắt nói: “Trước giờ anh trả suốt rồi, nhất là hồi ở bên Mĩ ấy, sau này em mới nhận ra, đưa em đi xem phim ảnh ca kịch ăn uống đều là anh lấy tiền của mình ra chi còn gì? Giờ em đi làm rồi, tuy chưa lãnh lương nhưng cũng nên đến phiên em mời anh mới phải.”

Hứa Kính ngẩn người, hẳn là cảm động không nhẹ.

Thích Tự: “Sao vậy?”

Ánh mắt Hứa Kính như lấp loáng, cúi đầu nhẹ giọng đáp lại: “Được rồi, bữa này của cậu.”

Hai người ăn cháo vừa tán gẫu, Thích Tự kể lại cho Hứa Kính những chuyện xảy ra cả ngày hôm nay, còn nhắc đến cả tập tục mời sao mạng đến tiệc liên hoan của các lãnh đạo ở MeiWei.

“Nếu sao mạng mà cậu nói có hợp tác với MeiWei, thì khả năng cao là chính là Truyền thông Đào Nghệ đấy.” Hứa Kính buông thìa, vẻ mặt nghiêm túc lại, “Công ti quản lí sao mạng này do chính CMO của MeiWei và anh đề xuất, cũng là một trong những công ti mà Sơn Vũ đầu tư vào đấy.”

Thích Tự nhíu mày, CMO của MeiWei chẳng phải chính là Lưu Kì đấy sao?

Hắn hỏi: “Đầu tư bao nhiêu?”

Hứa Kính: “Kì sơ bộ là 10 triệu, coi trọng bên đó căn bản là vì họ làm công tác Marketing cho MeiWei thôi… nhưng theo như anh quan sát cả năm nay, thì hiệu quả đầu tư với lợi nhuận bình thường lắm, căn bản vì MeiWei đi theo định hướng hàng hiệu, có quảng bá đến mấy thì cũng khó mà cạnh tranh lại được những mặt hàng tuy nhỏ nhưng hiệu suất chi phí lại cao hơn…”

Thích Tự còn hỏi Hứa Kính một vài chi tiết đầu tư nữa, bao gồm cả lí do vì sao Lưu Kì và Hứa Kính lại đề xuất công ti kia, sau đó âm thầm quyết tâm sẽ điều tra thêm về sự hợp tác giữa MeiWei và bọn họ.

Đang trò chuyện, điện thoại Thích Tự bỗng dưng đổ chuông.

Hắn nhớ Phó Diên Thăng đã nói tối sẽ gọi, lấy điện thoại ra xem thì quả nhiên là đối phương.

Nhưng cứ nghĩ lại lúc Phó Diên Thăng bảo mình làm nũng trong Wechat, Thích Tự lại nóng máu lên, bất giác nhấn từ chối cuộc gọi.

“Ai gọi vậy?” Hứa Kính thuận miệng hỏi.

“Chắc quảng cáo bảo hiểm ấy mà…” Thích Tự nói bừa nhưng không hề chột dạ.

“Ha ha, trong nước mình nhiều cuộc điện quấy rối vậy lắm, có cái app tự động chặn lại mấy số điện thoại đã bị phát hiện là đường dây quấy rối đấy, cậu tải về máy đi.” Hứa Kính vừa nói vừa liếc nhìn thời gian, “Ô? Cũng không còn sớm đâu, chuẩn bị về đi là vừa.”

Quả thực, không ngờ là đã 11h rồi.

Thích Tự đi ra thanh toán, Hứa Kính gọi xe, vẫn đưa hắn về trước theo thường lệ rồi mới tới mình.

Thích Tự tắm rửa xong nằm vật xuống giường, sau mới lề mề lấy điện thoại gọi lại cho Phó Diên Thăng, lúc này đã là 12h8″.

Phó Diên Thăng nhận điện xong liền hỏi: “Nãy bận gì à?”

Thích Tự xoa bụng lười biếng nói: “Bận ăn khuya, vừa mới về.”

“Sao ngày nào cậu cũng…” Phó Diên Thăng nói với giọng mập mờ, đang nói dở lại thôi.

“Cũng làm sao?” Thích Tự hung hăng ép hỏi.

“Phóng đãng thế.” Phó Diên Thăng đáp lại rành rọt.

Thích Tự ngồi bật dậy: “Anh nói lại lần nữa coi!?”

Tối qua người này nói hắn phóng đãng hắn đã nhịn, dù sao cũng còn đang giả say, thế mà hôm nay anh ta lại dám nữa?

Phó Diên Thăng có vẻ chẳng nghe ra chút uy hiếp nào từ đối phương, lại chọc tiếp vào cục tức của Thích Tự: “Tôi bảo cậu phóng đãng đấy, hôm qua thì uống rượu mượn say làm càn, hôm nay khuya thế rồi mà còn đi ăn đêm, ngày mai cậu có kế hoạch gì nữa?”

Thích Tự nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi rõ ràng chỉ đi xã giao bình thường, anh dựa vào cái gì mà nói tôi phóng đãng?”

Phó Diên Thăng vặn lại hắn: “Xã giao bình thường với phóng đãng thì ảnh hưởng gì đến nhau? Ngày nào cậu cũng tưng bừng đến quá nửa đêm thì lại chả “phóng đãng” à?—Mà đừng nói sang chuyện khác nữa, cậu vẫn còn chưa trả lời tôi đâu, tối mai có kế hoạch gì không?”

Thích Tự: “Không!”

Phó Diên Thăng: “Vậy theo kế hoạch của tôi đi.”

“Ơ.” Thích Tự đơ mất vài giây, “Ơ… hả?”

Phó Diên Thăng thản nhiên nói: “Tối mai tôi đưa cậu đi ăn.”

Thích Tự: “…”

Đệt! Hắn thật không thể nào theo được sóng não của người này!

Phó Diên Thăng nói tiếp: “Sáng nay ai chọc cậu không vui mà lại spam tôi ba cái stickers liền thế?”

Thích Tự nghĩ bụng, anh còn hỏi? Chẳng phải anh thì ai!

Nhưng hồi nãy đi ăn cơm với Hứa Kính, hắn đã nghĩ thông suốt rồi, cũng không thể không thừa nhận là Phó Diên Thăng nói rất đúng.

Người đàn ông này dạy hắn nhìn thấu những sự tình và người ở xung quanh, cũng dạy hắn tỉnh táo hơn trong những mối quan hệ với người khác.

Cho nên vốn dĩ hắn cũng không còn bực bội vô cớ như hồi sáng nữa, ngược lại chỉ càng thêm khâm phục Phó Diên Thăng hơn trước.

Nhưng Thích Tự cũng không định nói ra những tâm tư này cho đối phương—Từ đầu đến giờ Phó Diên Thăng vẫn luôn trên cơ hắn rồi, nếu biết bản thân được hắn sùng bái như thế, không hiểu người này sẽ còn ngang ngược đến nhường nào nữa!

“Xem tài liệu nhiều quá, nên hơi đau đầu.” Thích Tự vớ đại một lí do.

“Xem tài liệu đau đầu nên quay ra lắc tôi?” Phó Diên Thăng bật cười, “Sao cậu cứ… đáng yêu thế?”

“…”

Dĩ nhiên Thích Tự không khờ mà cho rằng nhận xét “đáng yêu” này của Phó Diên Thăng là lời khen, chẳng có người đàn ông bình thường nào thích thú gì với việc được một người đàn ông khác khen đáng yêu hết.

Rõ ràng là Phó Diên Thăng đang mắng hắn ấu trĩ cố tình gây sự.

Có điều nói cũng đã nói rồi, lại nhớ đến tin nhắn Phó Diên Thăng bảo mình làm nũng hồi sáng, Thích Tự bèn ra vẻ ngang ngược nói: “Làm sao? Không được à?”

Phó Diên Thăng ho nhẹ một tiếng, âm giọng đột nhiên mang theo ý cười: “Được.”

Thích Tự: “…”

Phó Diên Thăng lại hỏi: “Vậy giờ đã đỡ hơn chưa?”

Vẫn là ngữ điệu dịu dàng, ra chiều an ủi.

Thích Tự sửng sốt, bỗng dưng nghĩ đến một liên tưởng kì quặc—

Chẳng lẽ người đàn ông này… thích mình… làm nũng với anh ta?

Thích Tự cấp tốc nhớ lại phản ứng của đối phương sau mỗi lần hắn gửi sticker khi bọn họ tán gẫu trên Wechat.

Dường như Phó Diên Thăng sẽ luôn đáp lại, khi thì trêu chọc, khi thì an ủi, đôi lúc còn chủ động gọi lại, thư thả nói chuyện giúp hắn bình tâm.

Vậy tức là, thật ra đối phương… rất thích điều này?

Trong khi còn đang sửng sốt với liên tưởng của chính mình, Thích Tự lại nghe thấy Phó Diên Thăng gọi mình: “Sao thế?”

Hắn lập tức lấy lại tinh thần, nói: “Không sao, tốt hơn nhiều rồi.”

Phó Diên Thăng hỏi: “Cậu xem tài liệu gì ở công ti?”

Thích Tự: “Sổ cái và cả tất cả văn kiện quan trọng của công ti trong vòng một năm lại đây.”

Phó Diên Thăng cười nói: “Này thì có gì đau đầu? Sổ sách đều được chia theo quý, cứ rà soát theo timeline là được thôi mà?” Lại ngừng lại một chút, “Nhưng tôi đoán cậu xem mấy thứ đó cũng vô dụng thôi.”

Thích Tự: “Tại sao?”

Phó Diên Thăng: “MeiWei là công ti đã niêm yết, năm nào chả có kiểm toán chuyên nghiệp tới kiểm tra, làm sổ sách mà để một sinh viên đại học cũng nhìn được ra sơ hở thì chết à?”

Thích Tự: “Vậy tôi không cần xem à?”

“Cứ lướt qua một lần để nắm được những sự kiện lớn và tình hình kinh doanh cơ bản của công ti, còn quyết sách hay lãi lỗ chi tiết thế nào thì bảo trợ lí tóm tắt lại cho.” Phó Diên Thăng hỏi, “Tôi có bảo cậu tuyển trợ lí đi rồi mà?”

Thích Tự: “Đã tuyển được đâu.”

Phó Diên Thăng: “Có mấy người gửi hồ sơ?”

Nghe Thích Tự kể sơ lại xong, Phó Diên Thăng trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Tôi vote cậu bạn chuyên khoa Toán, chịu khổ tốt chịu nhịn tốt.”

Thích Tự cười hỏi: “Có phải vì anh học khoa toán nên thiên vị không vậy?”

Phó Diên Thăng giải thích: “Người học toán thường có năng lực đọc vị các con số rất tốt, sau này lần ra được vấn đề rồi, cậu sẽ phải đối chiếu so sánh rất nhiều sổ sách, cho nên người học toán mới có ưu thế hơn.”

Thích Tự: “Ồ…”

Phó Diên Thăng: “Được rồi, nếu không còn vấn đề gì nữa thì cúp nhé?”

Thích Tự: “Khoan đã, tối mai anh định đưa tôi đi ăn thật à?”

Phó Diên Thăng: “Sao? Không muốn đi ăn với tôi?”

Thích Tự: “Không phải…”

Phó Diên Thăng cười cười: “Vậy thôi, hẹn cậu tối mai.”

Cúp điện thoại xong, Thích Tự nằm thất thần trên giường, lại bắt đầu băn khoăn, có khi nào Phó Diên Thăng… thích được mình làm nũng thật…

Tuy nghe hơi kì, nhưng nếu là thật, thì chẳng phải hắn có thể bắt thóp được người kia ở điểm này rồi sao?

Hắn có nên… lại thử thăm dò một chút không?

****

<Epilogue>

Một—

Phó tiểu công gọi điện cho vợ, bị từ chối.

Hứa Kính: “Ai gọi thế?”

Thích Tự cười lạnh: “Điện thoại quấy rối thôi.”

Phó: “!??”

Thích Tự: “Để xem anh còn dám bảo tôi làm nũng nữa không.”

Phó: “Đây còn không phải làm nũng à???”

Hai—

Phó tiểu công: “Tuyển người học Toán! Thể lực tốt, lại còn giỏi nhịn!”

Thích Tự: ✅

Số Phức: “Ê 2, anh giúp chú được đến đây thôi.”

Mũ 2: “Mấy cái khác thì em hiểu rồi, cơ mà anh giải thích cho em nhịn là sao! QAQ”

A/N: Thông báo xíu nè, chương 29-30 có vài thay đổi nho nhỏ, số lượng từ thì vẫn thế, chủ yếu là giản lược đi một vài phần chuyển đoạn và tương tác của Cá nhỏ với nhân vật phụ + tăng thêm một ít đất tương tác của Cá nhỏ với Tiểu Phó (coi như đền bù mọi người về thời lượng lên sóng ít ỏi của tiểu công trong hai chương này he), còn lại thì không bỏ được gì nữa rồi, diễn biến vẫn buộc phải đi theo kịch bản đã định, chờ đến lúc hai bọn họ yêu đương là okela liền, mọi người ráng lên xíu nữa thôi nghen ~(*/ω*)

vtrans by xiandzg

T/N: Bản dịch c30 đã là bản mới nhất, c29 có một vài thay đổi nhỏ mình cũng sửa lại theo Hi rồi, mọi người cũng không cần đọc lại đâu, phần được thêm của Cá nhỏ và anh Phó chỉ có thế này thôi:


Sau 3 chương chính kịch thì cuối cùng cũng hẹn hò rồi:))