Đấu La Đại Lục

Chương 318 Trở Về Hạo Thiên Tông (3)

Dịch giả: A Kí

Biên tập: A Lá

Cho dù có đủ thực lực, cũng phải có đủ dũng khí mới được. Huống chi, nếu có người ở đỉnh núi phát động công kích, như vậy, cho dù là cường giả sáu, bảy mươi cấp cũng không nhất định có thể lên núi như mong muốn. Tuyệt đối được cho là tấm chắn trời.

Mặt khác hai gã áo xám cũng đồng dạng phóng người lên, bọn họ sẽ không giống người áo xám cầm đầu kiêu ngạo như vậy, mỗi hai mươi mét mới mượn lực một lần, tiêu chuẩn mười mét mượn lực một lần, rất nhanh nhảy lên đuổi theo.

Đường Tam cũng không hiển lộ thực lực của mình, thủy chung đi theo sau lưng hai gã áo xám, cũng là mười mét mượn lực một lần, thoải mái hướng về phía trước trèo lên.

Rất nhanh, người áo xám cầm đầu đã tới đỉnh núi rồi, quay đầu hướng dưới chân núi xem, nhìn thấy Đường Tam đi theo ở phía sau, trong mắt nhiều ít có vài phần khen ngợi, đợi cho ba người toàn bộ lên núi, lúc này mới lại cất bước. Trong toàn bộ quá trình, vẫn chưa hướng Đường Tam nói một chữ.

Lên đỉnh núi, tầm mắt phía trước rộng mở, trở nên sáng sủa. Ở bên kia núi đá, đã không còn đơn điệu như vậy, phóng mắt nhìn lại, phía trước trên núi có hàng loạt thảm thực vật màu xanh biếc.

Bốn người liền một trước ba sau, hướng tới trong núi mà đi.

Thông qua quan sát, Đường Tam phát hiện, phiến núi non này rất là kỳ lạ, đại bộ phận ngọn núi đều phi thường dốc đứng, hơn nữa giữa núi cùng núi, lại từ khe núi tạo thành. Muốn vào núi, nếu là vừa trèo lên một chút, không thể nghi ngờ sẽ sinh ra tiêu hao thật lớn. Nếu là ở mỗi một tòa núi đều bố trí phòng ngự mà nói, như vậy, liền cần trải qua một đạo tiếpđến một đạotấm chắn trời. Cho dù số lượng người tiến công là hơn mười lần người phòng ngự, cũng không nhất định có thể đánh vàođạt ý nguyện. Địa hình này thật sự rất hiểm ác.

Đi được không bao lâu, bọn họ đã tới dưới chân đỉnh núi cuối cùng rồi. Độ cao năm trăm thước, đã có mây mù lượn lờ. Làm Đường Tam giật mình chính là, người áo xám một bên thế nhưng phóng người lên, bay thẳng đến phía trước khe núi sâunhảy xuống, cả người nháy mắt biến mất trong mây mù không thấy.

Hai gã áo xám đi ở trước người Đường Tam, một người quay đầu, hướng Đường Tam nhoẻn miệng cười. Thân thủ chỉ chỉ dưới chân phía trước, lúc này mới hướng khe núi sâu nhảy xuống.

Đường Tam tập trung suy nghĩ vừa thấy, không khỏi bật cười, nguyên lai. Tại tòa đỉnh núi cuối có cái dây xích sắt ngầm thô to như cánh tay, kéo dài xa xa. Không cần hỏi, hẳn là là đi tiếp đến trên một tòa đỉnh núi khác. Mà mây mù mờ ảo, đem nó che dấu ở trong đó rất tốt, nếu không nhìn kỹ, thật đúng là rất khó phát hiện.

Tuy rằng xích sắt sẽ ở không trung lay động, nhưng chỉ cần có thực lực nhất định, có thể ổn định trụ thân thể của chính mình. Tự nhiên có thể đi qua. Điểm này, ba mươi cấp hồn sư cũng có thể thoải mái làm được.

Đường Tam lập tức liền hiểu đượcdụng ý của bố trí này. Nếu có địch nhân tập kích, như vậy, hoàn toàn có thể ở cửakhẩu thứ nhất nếu không ngăn cảnđược địch nhân sẽ lui về, bằng xích sắt sang tòa núi thứ hai, sau đó chặt đứt móc sắt, cứ như vậy, chẳng những có thểkéo dài thời gian. Cũng có thể tiếp tục lấy tòa núi thứ hai làm địa phương chống đỡ địch đến. Thiết kế như thế, không thể gọi làkhông xảo diệu.

Ngay cả tình huống đi trên Địa Ngục Lộ Đường Tam còn không sợ, huống chi xích sắt nho nhỏ trước mắt này. Bay lên trời, dưới chân chuyển động nhẹ nhàng, cả người đã dừng ở phía trên xích sắt, mắt xích là kéo dài lên phía trên, hiển nhiên cuối ngọn núi phải so với phía trước cao hơn. Đường Tam dựa vào một thân hồn lực, cả người giống như là dán tại trên dây xíchtrượt về phía trước.

Khoảng cách giữa hai tòa ngọn núi rất xa, chừng gần ngàn mét. Người dẫn đầu lúc này đã đi đến đoạn giữa của xích sắt, dưới ảnh hưởng của ngọn núi, xích sắt dưới chân rung động cũng trở nên càng ngày càng kịch liệt, cơ hồ đều hai bên trái phải đong đưa, biên độ gần như mười mét.

Người áo xám đi tuốt đàng trước mặt ngừng một chút, quay đầu lại nhìn về phía Đường Tam, thấy hắn đuổi kịp suôn sẻ, lúc này mới tiếp tục đi. Hiển nhiên, hắn cũng không giống mặt ngoài bất cận nhân tình (không hợp tình người) như vậy, ít nhất còn quan tâmtình huống của Đường Tam.

Thấy như vậy một màn. Đường Tam trên mặt không khỏi toát ra một tia mỉm cười. Dù sao cũng là người đồng tông, tuy rằng bản thân là từ ngoài đến. Nhưng dù sao còn có quan hệ huyết thống, có lẽ, địch ý hắn đối chính mình hẳn là là bởi vì phụ thân.

Đoạn đường kế tiếp, giống như là không ngừng lặp lại, chẳng qua khe núi sâu giữa núi cùng núitrở nên càng ngày càng sâu. Vẫn thông qua xích sắt đi lênđỉnh núi thứ tư, tình huống của xích sắt đãbắt đầu phát sinh thay đổi, bởi vì lạnh giá cùng hơi ẩm, từ tòa đỉnh núi thứ tư đến đỉnh núi thứ năm, mặt trên xích sắt liên tiếp ngưng kết thành một tầng băng lăng, trơn nhẵn không để lại dấu tay. Làm độ khó khăn trên diện rộnggia tăng.

Lần này, Hắc y nhân cầm đầu không có nóng lòng đi trước, mà trước là dừng lại cước bộ, từ trong lòng lấy ra một dây thừng, một bên đeo ở bên hông mình, bên kia thìbuộc ở trên xích sắt trước mặt. Mặt khác hai gã áo xám đã tiến hành động tác đồng dạng.

“Cho ngươi.”Người áo xám cầm đầu lấy một dây thừng đồng dạng đưa cho Đường Tam.

Lấy thực lực Đường Tam cùng Lam Ngân Thảo của hắn, tự nhiên là không cần mấy thứ này làm bảo vệ, huống chi hắn bây giờ còn có thể bay. Nhưng hắn vẫn là giống ba gã áo xám buộc trên xích sắt, tiếp tục vẫn duy trì phong cách vốn có của hắn.

Dây thừngbuộc chặt, trong ánh mắt của ba gã áo xám đều nhiều có chút khẩn trương, hiển nhiên, giai đoạn này cũng không phải dễ đi.Người áo xám thủ lĩnh thét dài một tiếng, phóng người lên, lúc này đây, hắn rõ ràng đã khống chế độ cao bay lên khôngcùng cự ly đi tới của mình, mũi chân ở trên xích sắt điểm nhẹ, lại tiếp tục đi tới, mỗi một lần lên xuống, đều khoảng chừng mười mét.

Thẳng đến hắn đi hơn năm mươi mét, tên áo xám thứ hai mới bắt đầu di động, học bộ dáng mượn lực của hắn ở trên xích sắt.

Dây thừng trên người bọn họ ngay tại trên xích sắt trượt, cũng không ảnh hưởng một chút nào hành động của bọn họ, mà lại có thể đủ để phát ra tác dụng bảo hộ.

Đường Tam như trước đi ở cuối cùng, hắn đương nhiên không có phản ứng khẩn trương gì hết, cũng không có giốngba người trước mặt mượn lực toát ra như vậy, hắn hiểu được, ba gã áo xám sở dĩ lựa chọn như vậy, là tận lực giảm bớt tiếp xúc cùng xích sắt bị đóng băng, dù sao, những chỗ đóng băng không có khả năng hoàn toàn giống nhau, xuất hiện một chút biến hóa gì, cũng sẽ khiến cho bản thân mất đi cân bằng.

Độ caođỉnh núi thứ tư đãvượt qua hai ngàn mét. Từ nơi này ngã xuống, chỉ cần không biết bay, cho dù là Phong Hào Đấu La cũng rất khó toàn mạng.

Giai đoạn cuối cùng này có vẻ đặc biệt dài, rất nhanh, bốn người đều đã biến mất ở bên trong mây mù.

Ngay lúc Đường Tam thản nhiên tiếp tục đi, đột nhiên, một cỗ nguy cơ không hiểu đập vào trong đầu.

Cảm giác nguy cơ xuất hiện, hắn đầu tiên nghĩ đến chính là người áo xám thủ lĩnh đi đầu, Tử Cực Ma Đồng nháy mắt phát động, hướng phía trước nhìn lại. Nhưngkhi hắn nhìn tới, tên áo xám kia đãđi lên bờ bên kia, giống như trước, ở đó lẳng lặng đợi bọn họ.

Nhưng là,cảmgiác nguy cơ lại chợt trở nên mãnh liệt, tại loại thời điểm này, Đường Tam tự nhiên sẽ không luyến tiếc tinh thần lực của mình, tinh thần dao động mãnh liệt phóng thích ra, lúc này mới phát hiện nơi nguy cơ chân chính phát ra.

Một con quái điểu thân thể khổng lồ, đang từ một bên trong mây mù bay tới, mà lộ tuyến bay của nó, chính là bay xuyên quavị trí của xích sắt.

Chim có thể ở trên trời cao hai ngàn mét phi hành, cường độ thân thể tất nhiên khủng bố, xích sắt này lại là sau khi đóng băng trở nên thực giòn. Một khi va chạm, kết quả không cần phải nghĩ cũng biết.

Cũng không phải tinh thần cảm giác của Đường Tam không minh mẫn, mà là tại trên trời cao bị ảnh hưởng quá lớn, độ ấm, mây mù, gió, biến hóa xích sắt dưới chân, còn phải quan sát ba gã áo xám, một tâm sử dụng nhiều chỗ, hắn có thể thông qua tinh thần lực phát hiện quái điểu kia xuất hiện đãrất không dễ dàng.

Thời khắc nguy cấp, Tử CựcThần Quang trước tiên kích phát, hai đạo trầm tĩnh lam quang từ trong mắt Đường Tam phụt ra, đồng thời trong miệng hét lớn một tiếng, “Cẩn thận.”

Phản ứng của Đường Tam không thể tínhlà không nhanh, nhưng đúng là vẫn còn chậm một bước. Khi Tử CựcThần Quang của hắn oanh kích trên người quái điểu, khiến cho đầu nó hoàn toàn bị nổ tan, thân thể của quái điểu khổng lồ kia cũng va chạm thật mạnh vào xích sắt.

Lực chấn động thật mạnh, tiếng đứt gãy vang lên chói tai, xích sắt dài hơn ngàn thước từ giữa mà đoạn.

Mặc dù có nhắc nhở trước của Đường Tam, nhưng hai gã áo xám này như cũ ở trên xích sắTiểu Vũẫn là phản ứng không kịp, thân thể chợt rơi xuống, bọn họ có thể làm cũng chỉ là nắm chặt dây thừng quấn quanh ở bên hông, muốn bắt lấy xích sắt, đã chậm rồi.

Người áo xám đối diện đã lên bờ nhất thời khẩn trương, nhưng hiện tại hắn cũng không có biện pháp gì.

Dưới chân không còn, Đường Tam liền cảm giác được không ổn, hào quang màu lam nồng đậm từ chân phải lóe ra, nháy mắt ổn địnhthân thể, bất quá hắn cũng không có nửa phần dừng lại, một cây Lam Ngân Hoàng lặng yên ném ra, trực tiếp quấn quanh xích sắt đang đong đưa bên dưới trên bờ bên kia, mặt khác hai cănLam Ngân Hoàng cũng là nháy mắt bắn nhanh mà ra, chuẩn xác cuốn lấy bên hông hai gã áo xámđang rơi xuống bên dưới.

Hắn lúc này, không thể nghi ngờ hình thành cây cầu ở trung gian.

Hai gã áo xám kia cũng đều là tinh anh trong Hạo Thiên Tông trẻ tuổi một thế hệ, bên hông bị níu chặt, bọn họ chỉ biết có người cứu viện. Không kịp nhìn, hai người vội vàng đề khí khinh thân,(vận khí nhẹ người)làm hết khả năng giảm bớt áp lực mang đến cho Đường Tam.

Dướitác dụng của xích sắct, thân thể ba người đồng thời hướng tới đối diện vách núi đánh tới, mắt thấy sắp tới vách núi, Đường Tam chân phải đá ra một đạo kình phong, làm chậm lại xu thế chuyển động của thân thể. Đồng thời Lam Ngân Thảo ở phía trên quấn quanh xích sắt rất nhanh buộc chặt.

Nếu lúc này không ai có thể đủ nhìn đến chỗ Lam Ngân Hoàng cùng xích sắt tiếp xúc, sẽ giật mình phát hiện, từtrên Lam Ngân Thảo trong suốt thấu triệt kia, sinh trưởng ra một mũi nhọn màu lam tinh mịn, đâm thật sâu vào bên trong xích sắt, hoàn toàn tránh cho nguy hiểm từtrên xích sắt đóng băng rơi xuống.

Lam Ngân Thảo ở hai bên đồng thời buộc chặt, kéo gần khoảng cách của Đường Tam với xích sắt cùng với hai gã áo xám phía dưới, mà lúc này, tên áo xám trên bờ kia cũng đã phản ứng lại, mừng rỡ, hai tay bắt lấy xích sắt, nhanh chóng đem ba người hướng về kéo lên.