Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 3189 Đế giả tề tụ

Bên trong dãy núi có một ngọn núi cao ngất, như xuyên tận trời, đồ sộ rộng lớn nguy nga, từ xa nhìn lại thật giống đầu thanh long dựng đứng, sơn thể xoay quanh uốn lượn, như cự long xoay tròn, lộ ra khí phách sắc bén.

Giờ phút này là mùa lá vàng phiêu linh, nhưng nơi này bốn phía xanh um, mượt mà mát mắt.

Dương Quá lăng không mà đứng, nhìn chăm chú vào ngọn núi cao ngất trước mắt, thì thầm:

– Tỷ tỷ, chờ khi ta đi ra, hi vọng tỷ cũng đã thành đế, ta nhất định sẽ đi ra, chờ ta!

Bên ngoài Vụ Hải sơn mạch, núi non liên miên, như đầu cự long uốn lượn xoay quanh, cuối dãy núi là một mảnh sương trắng như liên tiếp cùng thiên địa, như màn trời che phủ hết thảy, như cắt ngang toàn bộ thế giới.

Trước màn sương trắng có vài ngọn núi sừng sững, núi non trùng điệp, nhưng vẫn không lớn bằng mấy ngọn núi này.

Vài ngọn núi này đột ngột mọc lên từ mặt đất, mây mù lượn lờ, mà ngọn núi ở trung gian lại có sương trắng bao quanh, nhìn qua như biển khơi phập phồng, hùng vĩ đồ sộ.

Lúc này mơ hồ xuất hiện không ít thân ảnh, từng luồng chân khí hùng hồn tản ra, thậm chí mang theo cảm giác như gió giục mây vần.

Xuy!

Không gian xung quanh chợt chớp động, năm thân ảnh mang theo uy áp bàng bạc xuất hiện, đi đầu là một thân ảnh xinh đẹp, làn da nõn nà, còn phát ra hương thơm ngan ngát.

Khuôn mặt nữ tử băng sương, nhưng không thể che lấp dung nhan tuyệt sắc, chiếc áo làm lam thêu đồ ăn hồ điệp ám văn, chính là thần nữ Thái Công Tĩnh Nhiễm.

Khí tức trên người nàng đã đạt tới Đế giả nhất trọng, bốn người đi phía sau có ba nam một nữ, đều đạt tới Đế giả.

– Chư vị, đã lâu không gặp!

Một lão giả khoảng sáu mươi ngẩng đầu nhìn người của Thái Công gia tộc lộ ý cười, lại có không ít người cũng lên tiếng chào hỏi.

– Không nghĩ tới Công Tôn gia, Thác Bạt gia, Hiên Viên gia đều đã tới, đã lâu không gặp!

Một lão nhân của Thái Công gia ôm quyền đáp lễ.

– Chư vị sớm a!

Không gian xung quanh lại nổi lên sóng gợn, một thân ảnh xuất hiện mang theo chân khí hùng hồn, chính là Bắc Cung Kình Thương, Độc Cô Ngạo Vũ, Độc Cô Ngạo Nam, Thiên Mộc thần thụ, Bắc Cung Tinh Mộc, Độc Cô Hồn Long đã tới.

– Bắc Cung gia cùng Độc Cô gia gần đây thật uy phong, nghe nói đã tiêu diệt Linh Vũ giới, không biết có lấy được Vô Tự Thiên Thư hay không?

Bên cạnh thần tử Thác Bạt Thanh Vũ có một đại hán khoảng năm mươi tuổi ngẩng đầu hỏi.

– Thác Bạt Triêu Dương, muốn lấy Vô Tự Thiên Thư cũng không dễ dàng, nếu Thác Bạt gia muốn thì tự mình đi tìm là được rồi, ta diệt Linh Vũ giới chỉ là vì báo thù!

Bắc Cung Kình Thương vừa nói xong, thân ảnh đã rơi xuống, liếc mắt nhìn đại hán với vẻ không hài lòng.

– Nguyên lai là báo thù sao, lại không làm được gì giới chủ Linh Vũ giới, xem ra thực lực hoàng tộc chúng ta có phải có chút quá thấp hay không, hay là thực lực Bắc Cung gia tộc gần đây lại không bằng người!

Đại hán hiện tia cười lãnh đạm nói.

– Thác Bạt Triêu Dương, thực lực ngươi mạnh mẽ đại khái có thể đi thử xem, đừng ở đó mỉa mai, mấy năm nay Thác Bạt gia cũng dọa người không ít đâu.

Ánh mắt Độc Cô Ngạo Vũ trầm xuống, Thác Bạt Triêu Dương giễu cợt Bắc Cung gia lại kéo cả Độc Cô gia vào bên trong, bởi vì họ cũng liên thủ đối phó Linh Vũ giới.

Vừa nói ánh mắt Độc Cô Ngạo Vũ đảo qua trên người Thác Bạt Thanh Vũ, ý tứ muốn nói người này cũng bị người khác chà đạp không ít, Thác Bạt gia tộc không gì hơn cái này!

– Thác Bạt gia tộc dọa người cũng nhiều a, quả thật là như cơm thường!

Bắc Cung Kình Thương cười lớn, hắn hiểu rõ vướng mắc giữa Thác Bạt Thanh Vũ cùng con rể mình.

– Độc Cô Ngạo Vũ, ngươi nói cho rõ ràng, các ngươi có ý tứ gì!

Thác Bạt Triêu Dương không ngu ngốc, nhìn ánh mắt hai người nhất thời giận dữ, con mình nhiều lần bị người chà đạp, lúc này còn bị người nhắc tới, điều này chẳng khác gì tát muối lên vết thương của hắn.

– Thời kỳ phi thường, nên biết đúng mực đi!

Bên cạnh Công tôn Tông Nguyên là một lão giả khoảng trăm tuổi, tóc bạc phơ, chân khí hoàn toàn không có thản nhiên nhìn chăm chú vào một ngọn núi trước mắt, đột nhiên lên tiếng, lời nói như có như không làm mọi người đều nghe được rõ ràng.

Người này vừa lên tiếng, những người khác cũng không nói gì nữa, tựa hồ có chút tôn kính lão giả, cũng nhìn lên núi.

Trên núi, từng luồng chân khí cường hãn mơ hồ tràn ngập, khoảng mười lăm mười sáu người, nhưng so sánh với sáu đại nhân hoàng tộc vẫn còn kém hơn một chút.

Trên một ngọn núi không xa cũng có mười mấy thân ảnh, nhân số không nhiều như nhân hoàng tộc, nhưng chân khí không kém hơn chút nào.

Đứng đầu là thân ảnh một thiếu niên, thân mặc kim bào, ánh mắt tà mị lộ ra khí thế hoàng giả tôn quý, chính là tiểu Long.

Mà người đứng bên cạnh hắn là Dương Quá.

– Người nhân hoàng tộc thật không ít.

Âm thanh một nữ tử mặc cẩm bào đỏ tươi tựa như âm thanh thiên nhiên vang lên, khoảng ba mươi tuổi, chính là tộc trưởng Chu Tước hoàng tộc Chu Loan.

– Nhân tộc gây giống mạnh hơn chúng ta, cường giả sẽ ngày càng nhiều.

Một hồng bào lão giả nói, hồng bào thêu hoa văn hỏa diễm, nhìn vào tạo cảm giác thật kích thích, như có hỏa diễm đang nhảy nhót.

– Nhân tộc gây giống nhanh, nhưng thể chất không cách nào vượt qua thú tộc, đặc biệt tứ đại hoàng tộc, nhân loại không khả năng so sánh, cùng cấp độ nhân loại không phải đối thủ.

Một lão giả tám mươi đứng sau lưng tiểu Long nói, hoa văn trên trường bào phiêu động như sóng biển, chính là Thanh Long hoàng tộc.

– Long Siêu lão tổ, thể chất của lão đại không kém hơn tứ đại thú hoàng tộc, cho dù là ta, lão đại cũng có thể trực tiếp đối kháng.

Tiểu Long quay đầu mỉm cười nói.

– Việc này…

Long Siêu sửng sốt, lộ ra cười khổ nói:

– Lục Thiếu Du là một kẻ biến thái, chỉ là ngoại lệ, ngoại lệ trong ngoại lệ mà thôi, trong nhân loại kẻ biến thái như hắn cũng chưa từng có, dù là lão tổ sáu đại nhân hoàng tộc lúc trước lúc ở tuổi tác như hắn còn chưa cường hãn tới như vậy.

– Lão đại đã tới!

Tiểu Long đột nhiên ngẩng đầu lộ vẻ vui mừng nói.

– Xuy!

Không gian xung quanh chớp động, từng thân ảnh xuất hiện, chân khí mơ hồ lan tràn.

Ánh mắt toàn bộ cường giả đều nhìn tới.

Người đi đầu mặc thanh y, khóe môi hiện ý cười thản nhiên, chính là Lục Thiếu Du.

– Lão đại, Bạch Linh tỷ, Vô Song tỷ, Cảnh Văn tỷ!

– Nhị đệ!

Tiểu Long cùng Dương Quá nháy mắt nhảy tới bên người Lục Thiếu Du, cũng đã có một thời gian không gặp mặt lão đại.

Lục Thiếu Du vỗ vai tiểu Long, nhìn Dương Quá khẽ cười, hai ngày trước Dương Quá đi Thanh Long hoàng tộc, không cần hỏi cũng biết, bởi vì lo lắng tiến vào Thiên Trủng sẽ không trở ra, đại ca không bỏ được Long Yên công chúa.

Lục Thiếu Du nhìn qua tộc trưởng Long Ngộ cùng Tử Hiên lão tổ gật nhẹ đầu, lập tức lướt qua toàn trường, trong mắt có chút rung động.

Trong tứ đại thú hoàng tộc, Chu Thần Hi đột phá Đế cấp, một nữ tử tuyệt mỹ đi bên cạnh cũng tới Đế giả sơ giai, khuôn mặt có vài phần tương tự Chu Thần Hi, hắn là Chu Loan, ngoài ra còn có một hỏa bào lão giả cùng một mỹ phụ y phục rực rỡ, đặc biệt hỏa bào lão giả chân khí bất phàm, ngoại trừ tộc trưởng Long Ngộ cùng tiểu Long, còn có ba lão giả khác, một thanh y lão giả khiến hắn phải chú ý nhiều hơn một chút.