Đấu La Đại Lục

Chương 329 Đệ Lục Hồn Hoàn của Áo Tư Tạp (1)

Dịch giả: sauchiengion

Biên dịch: A Lá

Bàn Long chiến đội

Đường Tam mỉm cười lắc đầu,“Như thế nào được chứ? Nếu như ta kì thị Tiểu Vũ, chẳng phải cũng là kì thị mẫu thân của mình sao? Người chớ quên, mẫu thân của ta cũng là một vị mười vạn năm hồn thú biến thành.”

Liễu Nhị Long mỉm cười nói:“Vậy là tốt rồi. Sau này gặp lại Vũ nhi, nhớ kỹ nói với nàng, mặc dù nói về thực tế, tuổi nàng so với ta lớn rất nhiều, nhưng ta vẫn là mẹ nuôi của nàng, điểm này sẽ không thay đổi.”

Đường Tam cười nói:“Đó là đương nhiên.”

Lần này rời Hạo Thiên Tông, Đường Tam cho mình an bài ưu tiên nhất, chính là đi tìm Tiểu Vũ, sau đó tiếp tục tu luyện, thời gian mười năm tăng lên tới tám mươi cấp hắn cũng không có nhiều lo lắng lắm, hắn tin tưởng chính mình có năng lực này. Đương nhiên, ở đoạn thời gian này, trong quá trình tu luyện, hắn đều muốn cùng Tiểu Vũ cùng một chỗ.

Hắn đã chuẩn bị sẵn, sau khi tìm được Tiểu Vũ, nếu như Tiểu Vũ hy vọng ở lại Tinh Đấu đại sâm lâm, hắn cũng sẽ ở chỗ này bồi tiếp nàng, nếu như nàng nguyện ý cùng mình rời đi, như vậy tìm một địa phương hảo hảo chế tạo ám khí cho mình, đồng thời để tu luyện.

Đường Tam đối với hoạt động của thế giới bên ngoài vốn không thích, chỉ cần có thể cùng Tiểu Vũ cùng một chỗ, những chuyện khác không trọng yếu. Về phần trọng chấn Hạo Thiên Tông, như thế nào cũng muốn chờ hắn có được thực lực tương ứng mới được. Bây giờ còn hơi sớm.

Nương theo thực lực tăng lên, hắn có thể tu luyện không ít Đường Môn ám khí tuyệt học, nhưng ám khí càng lợi hại, tu luyện tăng tiến lại càng khó khăn. Cực phẩm ám khí, quá trình chú tạo rất khó khăn, thời gian cũng kéo dài không kém. Phất Lan Đức con ngươi liên hồi chuyển động, cười nói: “Các ngươi là hình tượng của Sử Lai Khắc học viện, lần này trở về cũng không thể nào vô ích được. Vì học viện xuất ra điểm lực đi. Thế nào?”

Sử Lai Khắc ngũ quái nhìn nhau cười, biết vị viện trưởng đại nhân này muốn kiếm chút giá trị từ bọn họ. Nhưng là chỉ có như vậy mới là Phất Lan Đức tính cách a! Đối với vị viện trưởng này, bọn họ chẳng những không có bất cứ gì bài xích, ngược lại là nhạc thấy tề thành (DG: kiểu như ủng hộ tuyệt đối).

Phất Lan Đức chậm rãi mà nói,” Hồn sư tuổi còn trẻ tu luyện, nếu có một người thích hợp làm thần tượng, như vậy, trong lòng sẽ có chỗ rất tốt. Trong huấn luyện thực tế, ta khẳng định không bằng Tiểu Cương, nhưng ở một vài khía cạnh khác, vẫn là có thể đảm đương được lũ nhỏ này a. Nếu như các ngươi không phản đối, ta hy vọng các ngươi có thể ở trước mặt đệ tử toàn bộ học viện, bày ra một chút thực lực của chính mình. Để cho bọn họ nhìn một chút, cùng một lứa tuổi có thể đạt tới trình độ nào.”

Liễu Nhị Long tức giận nói: “Lão đại, việc này cũng có có thể sinh ra phản tác dụng. Vạn nhất các đệ tử bị kích thích, cảm giác được chính mình quá kém, vì thế chán chường, làm sao bây giờ?”

Phất Lan Đức nghiêm mặt nói:“Như vậy tên đệ tử đó sẽ không đáng giá chúng ta bồi dưỡng. Tiểu Cương, ngươi thấy đề nghị của ta như thế nào?”

Đại sư mỉm cười. “Ta không ý kiến. Ngươi là viện trưởng. Ngươi quyết định đi.”

Phất Lan Đức lúc này mới nhìn về phía Đái Mộc Bạch, Đường Tam bọn họ, lộ ra ánh mắt dò xét.

Đái Mộc Bạch cười nói: “Ta không thành vấn đề. Vừa lúc cũng muốn nhìn một chút tất cả mọi người tu luyện tới trình độ nào. Mới vừa rồi tại ngoài cửa lớn chúng ta bởi vì không nhận ra Tiểu Tam, cùng hắn động thủ. Nhìn qua, mọi người thực lực tăng lên cũng không ít. Đây cũng là dịp xem chính thức thực lực của mọi người như thế nào.”

Đường Tam bốn người cũng đồng thời gật đầu. Tỏ vẻ đồng ý ý tứ của Đái Mộc Bạch. Sử Lai Khắc học viện có thể nói là nhà của bọn hắn. Bỏ sức vì học viện làm chút chuyện, bọn họ là tuyệt không chối từ.

Phất Lan Đức cười nói:“Tốt lắm. Nhị Long, các ngươi đi an bài đi. Các tiểu tử kia hiện tại đều có chuyện riêng phải làm. Chúng ta cũng không thể chậm trễ bọn chúng nhiều thời gian. Ta xem, cứ an bài ở ngoài sân trường là tốt rồi.”

Liễu Nhị Long nhìn Phất Lan Đức liếc mắt một cái, trong mắt toát ra một tia giảo hoạt quang mang, gật gật đầu, đứng dậy đi. Khi đi ra khỏi phòng làm việc của Phất Lan Đức, nơi khóe miệng đã nhộn nhạo vẻ tươi cười.

Một lúc lâu sau, tại khu trong Sử Lai Khắc học viện đã dán lên thật một thông báo lớn. Đề tài mục là: Sử Lai Khắc Thất Quái năm người trở về, ngày mai trước mặt tất cả đệ tử đang học sẽ thể hiện thành quả tu luyện, cùng với Phất Lan Đức viện trưởng, Triệu Vô Cực phó viện trưởng liên thủ luận bàn.

Thương cảm Triệu Vô Cực cùng Phất Lan Đức, bây giờ còn đang kích động nói chuyện phiếm cùng Sử Lai Khắc ngũ quái, cũng không biết chính mình đã bị Liễu Nhị Long bán đứng.

Thiên Đấu đế quốc bắc. Băng Phong sâm lâm.

Băng Phong sâm lâm là nơi thích hợp nhất cho thực vật dạng tùng bách sinh trưởng trong không khí lạnh giá, ít ai lui tới.

Nơi này đồng dạng cũng là một vùng trời dành riêng cho hồn thú, chỉ bất quá bởi vì hoàn cảnh rất ác liệt, nhiệt độ rất thấp, cho nên, chỉ có một ít hồn sư có được vũ hồn thuộc tính hàn, mới có thể lựa chọn đến nơi đây liệp sát hồn thú mình cần. Một nhóm hơn mười người đang cắn nuốt mỹ vị hương tràng, trên người bốc lên đằng đằng nhiệt khí biểu hiện bọn họ trước đó đã trải qua tiêu hao rất lớn.

Trong đó, đại đa số mọi người ngồi trên chiếu. Chỉ có một người còn đứng ở nơi đó. Ở trước mặt hắn, đang có một hồn thú, vóc người thật lớn, toàn thân hiện ra vầng sáng mỹ lệ, đích thực là một thân hồn thú đã chết.

Hồn thú thân dài hơn bảy thước, toàn thân lân giáp cực kì kì lạ, mỗi một khối lân phiến tựa như một tấm gương. Nếu như nó đứng yên bất động, tự thân có thể phản xạ hình ảnh cảnh vật chung quanh. Không nhìn kỹ căn bản không cách nào thấy rõ.

Nhưng lúc này, chung quanh thân thể hồn thú này đã vấy đầy máu màu lam. Mà đám người ngồi trên chiếu, đang rất nhanh bổ sung thể lực, ít nhất hơn một nửa, trên người mang thương tích, hiển nhiên đều là do nó tạo thành.

Đứng trước quái thú dài hơn bảy thước này là một gã nam tử nhìn không ra tuổi. Trên mặt hắn, râu quai nón cơ hồ che kín toàn bộ dung mạo. Thân hình cao lớn. Tóc cũng rối loạn, bồng bồng. Trong ngũ quan, duy nhất có thể thấy rõ cặp mắt đào hoa của hắn.

Phía dưới mắt trái, một vết sẹo từ khóe mắt kéo dài đến khi chạm chòm râu. Lúc này, trong cặp mắt hắn tỏa ra quang thải hết sức lạnh lùng, giống như thời tiết giá rét đang vây quanh hắn..

Thì thào tự nhủ: “Hai vạn năm tu vi Kính Ảnh thú, hy vọng ngươi có thể cho ta hồn kĩ như kỳ vọng.

Tay vung lên, lưỡi dao sắc bén trong tay dài hơn thước, từ vết thương trên cái cổ của con Kính Ảnh thú vạn năm, phía dưới đã mất đi lân phiến, thật sâu đâm vào. Kết thúc tính mạng một đầu cường đại hồn thú.

Phía sau lưng hắn, hơn mười người, lúc này ít nhất có một nửa trên mặt đều toát ra quang thải tham lam, nhưng chứng kiến, đứng ở nơi đó bên cạnh nam nhân còn có ba người, bọn họ vẫn phải tự áp chế tham niệm trong lòng. Dù sao, ba người kia mới là thủ lĩnh, cũng là ba người mạnh nhất liệp sát đội.

Tiểu Áo, động tác nhanh lên một chút. Nơi này không an toàn, nếu lại đến mấy cái loại hồn thú cường đại như thế này nữa, sợ là chúng ta toàn quân bị diệt.”

Tay vung lưỡi dao, đánh chết hồn thú, chính là người mà Trữ Vinh Vinh mong nhớ ngày đêm, Đại hương tràng thúc thúc Áo Tư Tạp.

Lúc này hắn, che giấu sau hàm râu quai nón chính là khuôn mặt so với trước kia đã hơn vài phần cương nghị, cứ việc trên mặt vết sẹo phá hủy nguyên bổn anh tuấn, nhưng nhìn qua đã có một loại đặc thù mị lực nam tính.

Năm năm, suốt năm năm thời gian trôi qua, ở nơi này trong năm năm, hắn đã trải qua vô số thống khổ, từ giữa thống khổ dày vò liều mạng khổ luyện. Lúc đầu, hắn gia nhập liệp sát tiểu đội, yêu cầu chỉ có một, chính là giúp hắn liệp sát hồn thú khi cần đến. Mà hiện tại, hai vạn năm tu vi Kính Ảnh thú, chính là muốn giao cho hắn đệ lục hồn hoàn.

Nói chuyện với hắn chính là một gã nam tử tuổi chừng hơn năm mươi, tại giữa mọi người, trên người hắn phóng thích khí thế khổng lồ. Hắn cũng là đứng ở khoảng cách gần Áo Tư Tạp nhất. Đồng thời, trong liệt sát đội này, là người duy nhất Áo Tư Tạp duy nhất có thể hoàn toàn tin tưởng.

Người này là một gã bảy mươi sáu cấp hồn thánh. Trong các đoàn đội hồn sư khác, bất quá, cao nhất cũng chỉ là sáu mươi bốn cấp mà thôi. Đơn độc nói về hồn lực, Áo Tư Tạp đã có thể sắp xếp tiến vào hàng ngũ năm người mạnh nhất.

Vì liệp sát Kính Ảnh thú, bọn họ đã truy trung một tháng thời gian, mới tìm được cơ hội. Kính Ảnh thú là một loại hồn thú cực kì quý hiếm, hơn nữa lại còn vô cùng cường đại, nếu không, đội viên cũng sẽ không toát ra ánh mắt tham lam như thế.

Khoanh chân ngồi trước mặt Kính Ảnh thú, ngay khi Áo Tư Tạp chuẩn bị nhắm lại hai mắt, đột nhiên, hắn phát hiện Kính Ảnh thú vừa mới chết, đồng thời lúc phóng thích hồn hoàn ngưng tụ, chỗ chủy thủ đâm vào, toát ra một tia ánh sáng nhàn nhạt.

Trong lòng khẽ động, nhưng Áo Tư Tạp không nóng lòng động thủ, tại lúc rút ra chủy thủ, tiềm thức thay đổi một chút, thay đổi vị trí thân thể Kính Ảnh thú, sử dụng chính thân thể nó, đem vết thương đặt ở dưới thân.

Mà chính hắn thì khoanh chân ngồi ở trước mặt Kính Ảnh thú, bắt đầu hấp thu hồn hoàn.

Cả động tác cực kì bí ẩn, cho dù là bên cạnh hắn không xa, tên hồn thánh kia cũng không có chú ý tới.

Có thể từ trong nội thể tản mát ra quang mang, phát sinh trên hồn thú đã chết, như vậy chỉ có một khả năng, hồn cốt. Áo Tư Tạp biết, ngay sau khi mình hấp thu hồn hoàn xong, đầu Kính Ảnh thú trước mắt này kết cục khẳng định là bị chi giải.

Liệp sát tiểu đội sẽ không bỏ qua trên người nó bất cứ cái gì một món nào có giá trị, lại càng muốn tìm kiếm có hay không có khả năng xuất hiện hồn cốt.

Bất cứ là một khối hồn cốt nào, giá trị, đều là tuyệt đối thiên văn sổ tự. (giá trên trời)

Hồn cốt đối với loại liệp sát tiểu đội mà nói, tuyệt đối có khả năng tạo ra một trường tự giết chóc lẫn nhau để đoạt chí bảo. Áo Tư Tạp hiểu được, chính mình muốn trong lúc hấp thu hồn hoàn, cơ hội lấy đi khối hồn cốt quang mang bắt mắt kia là khó có khả năng.

Hiện tại hắn chỉ có trước hấp thu cái hồn hoàn này đã.

Những người khác đều tại chỗ nghỉ ngơi điều tức, lẳng lặng cùng đợi Áo Tư Tạp hấp thu xong. Vị bảy mươi sáu cấp hồn thánh thì lạnh lùng đứng ở bên người Áo Tư Tạp, nhắm mắt dưỡng thần, tại nơi hắn không xa, hai người khác cũng bắt đầu nghỉ ngơi.

Giữa đoàn đội, có tam đại cường giả tụ tập cùng một chỗ thủ hộ Áo Tư Tạp, những người khác tự nhiên không có cái gì ý nghĩ quá phận.

Khí lưu lạnh như băng vòng quanh thân thể Áo Tư Tạp không ngừng xoay tròn, dần dần, khí lạnh như băng ngưng tụ đến trình độ nhất định, đã bắt đầu tại cơ thể Áo Tư Tạp bộc phát đấu đá lung tung.

Áo Tư Tạp hiểu được, mãnh liệt thống khổ đại biểu cho thực lực càng mạnh, lúc đầu Đường Tam không phải là thừa nhận thật lớn thống khổ, sau mới có được hồn kĩ cường đại sao?

Năm năm đi qua, hắn biết, thời gian còn lại đối với mình chỉ có năm năm mà thôi.

Đệ ngũ hồn kĩ không có cho hắn đạt nguyện vọng, đệ lục hồn kĩ này chính là toàn bộ hy vọng của hắn. Bởi vì hắn không có chắc chắn trong tương lai năm năm còn có thể tăng được mười cấp, đạt được hồn kĩ kế tiếp.

Năm năm ma luyện, một gã thực vật hệ hồn sư, hồn kĩ trong đoàn đội đòi hỏi phải thừa nhận áp lực kinh khủng đến mức nào. Tại nơi cầu tài như khát nước, trong mắt tông môn hoặc quý tộc, thực vật hệ hồn sư có lẽ là nhân tài hiếm có.