Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 3317 Khống chế tất cả

Thời gian dần dần trôi qua, từng bức họa trước mắt Lục Thiếu Du dường như đều bị hắn lĩnh ngộ, lại như có như không, thân thể đắm chìm vào bên trong, sau khi quang mang chữ Vạn biến mất thì thân thể Lục Thiếu Du khoanh chân ngồi trong vân nang mênh mông. Toàn thân có cảm giác tang thương, phảng phất như đã trải qua vô số biến đổi trong thiên địa, lộ ra cảm giác tang thương.

– Ba năm, lại là ba năm, chín năm lẻ tám tháng.

Ngoài thạch thất, thân thể tập tễnh của Lão Ảnh đứng đó, ánh mắt có chút quái dị, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào trong cánh cửa đá kia, miệng thì thào nói:

– Ba năm lĩnh ngộ, xem ra trọng bảo này quả thực danh bất hư triều. Khó trách đám lão gia hỏa kia lúc trước lại hao tổn tâm huyết, cho dù dùng toàn lực cũng muốn đoạt được vật này.

Lúc này cách thời điểm chúng Đế rời khỏi Thiên Trủng đã là mười năm. Trong vòng mười năm nay, trên thế giới này lần nữa xuất hiện không ít Đế giả, trong đó Phi Linh môn là nhiều nhất. Những sơn môn khác thi thoảng cũng có thể xuất hiện đế giả, nguyên nhân của tất cả chuyện này là bởi vì tốc độ tu luyện của mọi người so với mười năm trước hoàn toàn chính là trời và đất, cách biệt một trời một vực.

Hiện tại đám Vũ giả, Linh giả trên đại lục Linh Vũ tu luyện giống như được thần trợ giúp, nhanh không thể tưởng tượng nổi. Lúc trước Vũ giả song hệ coi như có thiên phú hơn người, Vũ giả tam hệ tuyệt đối là lông phượng sừng lân, thế nhưng trong đám người trẻ tuổi hiện tại trên đại lục này, tuy rằng không nói Vũ giả tam hệ nhan nhản, thế nhưng tuyệt đối không phải là lông phượng sừng lân, khắp nơi đều có thể nhìn thấy.

Ngay ba năm trước đây, thiên uy mênh mông bao phủ thế gian, hàng tỷ sinh linh trong thế giới này đều phủ phục, Đế giả cũng phải quỳ rạp, tạo thành khủng hoảng cực lớn. Thế nhưng ba năm qua đi, tất cả biến mất, sự khủng hoảng trong lòng hàng tỷ sinh linh cũng dần dần biến mất.

Mà ba năm trước đây, sau khi thiên uy mênh mông hàng lâm thế gian, mọi người lại một lần nữa phát hiện ra một điều ngoài ý muốn, đó là năng lượng thiên địa trong thế giới này lần nữa tăng lên không ít, tu luyện càng nhanh hơn, lĩnh ngộ cũng bắt đầu giống như có thần trợ giúp.

Không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà ngay cả Chí Thánh Đại Đế cũng không biết.

Thời gian mười năm, lúc này đám tiểu gia hỏa Lục Doanh, Lục Thành, Lục Trực đều đã mười hai tuổi, tầm tuổi này so với những đứa trẻ cùng tuổi tác trên đại lục, coi như là thế giới này đột nhiên thích hợp cho việc tu luyện thì cao nhất cũng chỉ là Vũ Phách mà thôi. Trong đám đệ tử trẻ tuổi của Phi Linh môn, tới tuổi này, người có thiên phú mạnh nhất cũng chỉ là Vũ Phách bát trọng.

Mà chín tiểu gia hỏa Lục Doanh này lại khiến cho toàn bộ đại lục khiếp sợ, cả đám đều đạt tới Vũ Tôn tứ trọng, Linh Tôn ngũ trọng. Chuyện này quả thực khiến cho mọi người cảm thán, có xúc động muốn tự tử.

Bởi vì Phi Linh môn và Lục gia gần đây có địa vị đặc biệt trên đại lục, thế cho nên nhất cử nhất động của chín tiểu gia hỏa, chỉ cần có tính giải trí hoặc là tính khiếp sợ đại lục sẽ dùng tốc độ nhanh nhất truyền ra, truyền khắp hang cùng ngõ hẻm trong đại lục.

Mà chín tiểu gia hỏa cũng thân thiết gọi Du Thược là nhị tỷ. Du Thược nhìn những khuôn mặt trẻ thơ giống như nhìn thấy mình lúc nhỏ, cho nên nàng không cự tuyệt ai, cuối cùng thậm chí khi không có ai còn chơi cùng chín tiểu gia hỏa này.

Thời gian mười năm này đối với tất cả các đại Hoàng tộc mà nói, tiến bộ trong tộc càng lớn, trong các đại Hoàng tộc không ngừng xuất hiện tân Đế giả. Trong lúc mơ hồ các đại Hoàng tộc phát hiện ra Hoàng khí trên người mình dường như được tăng lên không ít.

Cũng không biết qua bao lâu, trong đầu Lục Thiếu Du cảnh tượng vạn vật biến hóa, hoa nở hoa tàn, thủy triều lên xuống, bốn mùa luân chuyển rốt cuộc cũng bắt đầu phai nhạt, từng bức họa xuất hiện khiến cho Lục Thiếu Du có cảm giác như trải qua sự biến hóa của thế giới này, lặng lẽ trở thành người chứng kiến. Cứ như vậy khiến cho toàn thân Lục Thiếu Du lộ ra cảm giác tang thương.

Dường như vì loại cảm giác này, Lục Thiếu Du có cảm giác mình đã trải qua trăm triệu năm, khi tất cả hình ảnh trong đầu phai nhạt, thủ ấn trong tay Lục Thiếu Du được kết, thân thể bắt đầu chậm rãi nhúc nhích, cuối cùng hai mắt mở ra. Trong mắt có cảm giác tang thương bắn ra, ánh mắt này giống như có thể nhìn thấu tất cả vạn vật trong thế gian.

Hai mắt mở ra, ánh mắt Lục Thiếu Du lập tức trở nên kinh ngạc. Trong chốc lát, Lục Thiếu Du kinh ngạc phát hiện ra, những nơi tâm thần hắn đi qua giống như có thể tương liên với thiên địa, tâm thần lan tràn tới tận cùng, tất cả đều nằm trong sự dò xét của hắn. Giờ phút này trên Cổ Vực bao la có từng ngọn núi con sông, không ít kiến trúc liên miên xuất hi ện. Trong đình viện có từng nữ tử tuyệt mỹ đang đứng, nhất cử nhất động đều rung động lòng người, khiến cho lòng người mê muội.

– Vô Song, Bạch Linh, Cảnh Văn, Tiểu Linh…

Mỗi một nữ tử tuyệt mỹ đều khiến cho Lục Thiếu Du thì thào lên tiếng, đám người này không ngờ lại là chúng nữ Bắc Cung Vô Song, Bạch Linh, Cảnh Văn. Lập tức tất cả người trong Phi Linh môn đều nằm trong sự dò xét của tâm thần hắn.

Lập tức trên đại lục Linh Vũ, trong Vân Dương Tông, từng đạo thân ảnh quen thuộc xuất hiện, Chiến Đao Khuất Đao Tuyệt, Phách Đao Long Tam, Phi Ưng Lăng Phong, Dương Diệu đều xuất hiện trong tâm thần dò xét của hắn. Trên Đông Hải, trong Lưu Tô đảo có một nữ tử tuyệt mỹ không nhiễm bụi trần đang đứng gần biển nhìn về phía xa xa, miệng lẩm bẩm nói:

– Thiếu Du, chàng nhất định không có việc gì. Ta không có yêu cầu gì với chàng, chỉ cần chàng bình an trở về là được rồi.

Trong Thánh Linh cốc, trên ngọn núi, một đạo thân ảnh xinh đẹp mặc y phục trắng như tuyết đứng đó, mái tóc đen nhánh rũ xuống tới eo thon. Trên thân thể toát ra mùi thơm ngát, ngũ quan tinh xảo, tạo thành dung nhan tuyệt mỹ. Nữ tử này cũng đang thì thào nói:

– Chuyến đi Thiên Trủng này chẳng lẽ ngươi thực sự không có cách nào đi ra sao? Ta cầu cho ngươi bình an trở về.

– Ta và ngươi nhất định không có duyên, nếu như ngươi có thể lần nữa đi ra có lẽ ta mới có thể chặt đứt mối duyên này trong lòng, khi đó trong lòng mới không còn chấp niệm.

Trong Thiên Vân đảo, mây đỏ đầy trời, sóng biển đập vào dải đán gầm, lúc này có một nữ tử xinh đẹp đứng đó, ánh mắt tựa như minh châu, da thịt trắng như ngọc, trong đôi mắt xinh đẹp toát lên vẻ thùy mị không nói nên lời, khiến cho người ta không khỏi yêu thương. Giờ phút này vẻ mặt lại vô cùng đau thương.

Trong Thiên Địa các, trong đình viện u tĩnh, trong một căn phòng nhỏ tinh xảo, một nữ tử mặc bộ cẩm bào màu tím ưu nhã đứng đó, thân thể thướt tha, đôi mắt xinh đẹp giống như bảo thạch màu đen, khuôn mặt thanh tú, ngũ quan tinh xảo như ngọc. Vẻ mặt tựa như trích tiên, tư thái trác tuyệt.

– Ta tin rằng ngươi sẽ xuất hiện một lần nữa. Thái Cổ Minh Viêm Hỏa nhất định không có cách nào vây khốn ngươi, Thiên Trủng cũng không có cách nào vây khốn ngươi.