Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 3337 Lại xuất phát 2

Nhìn Đoan Mộc Hồng Chí, ánh mắt Lục Thiếu Du vui vẻ, biết rõ Đoan Mộc Hồng Chí và Niếp Phong Lai tốn tâm tư vào việc tu luyện, nhưng mà trong lòng, Đoan Mộc Hồng Chí lại hiểu hơn Niếp Phong Lai không ít, nội tâm Đoan Mộc Hồng Chí cũng thế, cường giả vĩnh viễn không dừng bước, nói:

– Vâng, Lục đại ca.

Đoan Mộc Hồng Chí cao hứng gật đầu, hắn vui mừng và kích động nói:

– Lục đại ca, ta ưa thích tu luyện, ta nhớ ngươi đã từng nói, cường giả, vĩnh viễn không chừng mực, một ngày nào đó, ta sẽ đuổi theo Lục đại ca, sóng vai chiến đấu với ngươi, đây là mộng tưởng trong lòng ta, từ ngày ta có thể tu luyện, trong nội tâm của ta đã suy nghĩ nhất định sẽ trở thành cường giả giống Lục đại ca, suy nghĩ này chưa bao giờ cải biến qua.

Nhìn Đoan Mộc Hồng Chí kích động hưng phấn, Lục Thiếu Du mỉm cười, nói:

– Hồng Chí, cường giả vĩnh viễn không dừng bước, nhưng mà cường giả cũng cần xuất phát lần nữa.

– Cường giả cần xuất phát lần nữa?

Đoan Mộc Hồng Chí nghi hoặc, hắn không hiểu nghĩa lời này.

– Về sau ngươi sẽ hiểu!

Ánh mắt Lục Thiếu Du chớp động, ngẩng đầu lên, tinh quang trong mắt lóe lên, vỗ nhè vai Đoan Mộc Hồng Chí, nói:

– Hồng Chí, cố gắng tu luyện, ta chờ có một ngày cùng chiến đấu với ngươi.

Lục Thiếu Du vừa dứt lời, thân ảnh đã biến mất trong đại điện.

Đoan Mộc Hồng Chí nghi hoặc một hồi, lập tức mỉm cười, lúc này mới cao hứng rời khỏi Ngũ Hành điện, hắn lựa chọn con đường cường giả không chừng mực, muốn trở thành cường giả giống Lục đại ca, lúc này tuy Lục đại ca nói cường giả cần xuất phát lần nữa, hắn không hiểu, nhưng hắn tin tưởng, một ngày nào đó hắn sẽ hiểu, về sau cũng sẽ có cơ hội cùng chiến đấu với Lục đại ca, đây là mộng tưởng chưa bao giờ thay đổi của hắn.

Vào đêm, trong Ngũ Hành điện, trên giường thân thể ngang dọc, tình cảnh cực kỳ gợi cảm mê người, ánh mắt Lục Thiếu Du mê ly, xách thương ra trận, trong phòng đầy tiếng thở gấp liên tục, xuân sắc khôn cùng.

Sáng sớm, mặt đất bao phủ trong một lớp sa mỏng, sương mù mông lung, ngọn núi trùng điệp không dứt, khắp nơi xanh biếc, vạn vật như hồi sinh.

Lục Thiếu Du đi dạo gần thác nước phía sau hậu sơn, gió sớm quét qua, hít sâu một hơi, cảm thụ không khí thiên nhiên tinh khiết, lỗ chân lông toàn thân như nở ra.

Sáng sớm, sau khi đạt được thi cốt Bắc Cung lão tổ và Độc Cô lão tổ, Bắc Cung Vô Song, Độc Cô Cảnh Văn, Nam thúc đều phải đi về trong tộc, chủ yếu là an táng thi cốt lão tổ trong tộc, nội tâm Lục Thiếu Du hiểu rĩ, đối với Độc Cô gia tộc và Bắc Cung gia tộc mà nói, thi cốt lão tổ tuyệt đối là việc trọng yếu.

Thời điểm Lục Thiếu Du chưa đi, Bắc Cung gia tộc và Độc Cô gia tộc thiếu phương pháp phân thân, linh hồn phân thân vẫn còn dung hợp với thái cổ U Minh Viêm, lúc này mơ hồ có dấu hiệu đột phá.

Mà đại hồn anh thời điểm Lục Thiếu Du đột phá đến Phá Giới Cảnh đạt được không ít chỗ tốt, bởi vậy Lục Thiếu Du hiện tại sớm đặt linh hồn phân thân và đại hồn anh vào trong Thiên Trụ giới.

Sau khi trở về Phi Linh Môn, Lục Thiếu Du muốn trả Thiên Trụ giới lại cho sư phụ Chí Thánh Đại Đế, đây vốn là vật của sư phụ Chí Thánh Đại Đế, nhưng mà sư phụ Chí Thánh Đại Đế không cần, còn thần bí nói, Thiên Trụ giới có thể cho hắn không ít chỗ tốt, nhưng đến tu vị của hắn, chỗ tốt này cũng đã càng ngày càng nhỏ, hắn còn có thủ đoạn khác, không nhất định phải cần Thiên Trụ giới.

Lục Thiếu Du cũng không kiên trì, sư phụ nói thế đương nhiên có đạo lý, theo Lục Thiếu Du biết, Lão Ảnh trong lúc vô tình đề cập tới, sư phụ Chí Thánh Đại Đế dường như có chút quan hệ với Lão Ảnh, Thiên Trụ giới cũng không phải là vật của đại lục Linh Vũ.

Thiên Trụ giới mang lại chỗ tốt cực lớn với mình, bởi vậy Lục Thiếu Du cũng không khách khí thu lại, Lục Thiếu Du cũng phát hiện kinh người trong tầng thứ sáu Thiên Trụ giới, thời gian chênh lệch gấp sáu mươi lần, bên ngoài một ngày bên trong sáu mươi ngày, chỗ tốt tự nhiên rất kinh người.

Đột nhiên tiến vào tầng thứ sáu Thiên Trụ giới, thậm chí vượt qua tầng thứ năm, Lục Thiếu Du suy nghĩ, sợ rằng có liên quan đến việc đột phá Phá Giới Cảnh, càng trọng yếu hơn là do mình dung hợp thế giới hỗn độn chi nguyên.

Lục Thiếu Du không có đi Bắc Cung gia tộc và Độc Cô gia tộc, bảy tiểu gia hỏa tự nhiên cũng không đi, Lục Thiếu Du vươn vai gần thác nước, trong nội tâm đang kinh ngạc tại sao đám tiểu gia hỏa còn chưa ra, sáng sớm bảy tiểu gia hỏa này đều vây quanh hắn.

– Thiếu Du.

Thời điểm Lục Thiếu Du đang nghi hoặc, bóng dáng Vân Hồng Lăng lóe lên, trực tiếp đến bên cạnh Lục Thiếu Du, nói:

– Du Thược và mẫu thân nàng đến, đang ở ngoài cửa.

– Rốt cục đến sao.

Ánh mắt Lục Thiếu Du khẽ động, thân ảnh biến mất tại chỗ.

Bên ngoài Phi Linh Môn, Lục Doanh, Lục Xảo, Lục Âm, Lục Trực, Lục Tượng, Lục Thành, Lục Phương bảy tiểu gia hỏa đang vây quanh Du Thược, lão cửu Lục Xảo nhỏ nhất nắm tay Du Thược, vui sướng hoa chân múa tay, dung mạo như búp bê rất cao hứng, nói:

– Nhị tỷ, phụ thân trở về, ngươi tới thăm phụ thân đi.

– Ân.

Đôi mắt Du Thược chấn động, dấu diếm thần sắc hưng phấn, sau khi biết được phụ thân quay về, nàng biết rõ nội tâm của mình cao hứng, nhưng nàng lại không dám gọi hai chữ phụ thân này.

– Hắn trở về, biết rõ ngươi đến, nhất định sẽ rất cao hứng.

Lam Linh kéo tay Lăng Thanh Tuyền, nói:

– Hắn vẫn hỏi tình hình của ngươi và Du Thược, nếu không phải lo lắng các ngươi không tha thứ cho hắn, chỉ sợ đã sớm đi tìm các ngươi.

– Thật sao, nếu hắn đi, sợ rằng ta cũng không thể ngăn hắn, ta thấy hắn căn bản không đặt chúng ta trong lòng.

Lăng Thanh Tuyền nói nhỏ với Lam Linh, những năm gần đây, ngược lại chúng nữ thường xuyên gặp nhau, quan hệ giữa bọn họ cải biến không ít.

– Ta vẫn để trong lòng, những năm qua, nàng vẫn khỏe chứ.

Từ khi Lăng Thanh Tuyền vừa dứt lời, một thân ảnh áo bào xanh vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh Lăng Thanh Tuyền.

Lăng Thanh Tuyền quay người, nhìn nam tử áo bào xanh, một lát sau, đôi mắt sáng khẽ nhúc nhích, môi son hé mở:

– Ta rất tốt, ngươi thì sao, không chết trong Thiên mộ?

– Còn hận ta như vậy sao?

Lục Thiếu Du cười khổ, nhìn nữ tử trước mặt, dung mạo tinh xảo không son phấn, tư thái trác tuyệt như tiên tử, sợi tóc rủ xuống eo, mang ra vài phần khí chất không nhiễm bụi trần, phiêu dật như tiên, đối diện nữ tử như vậy, tại sao lúc trước mình không thương hoa tiếc ngọc?

– Đã nhiều năm như vậy, Du Thược cũng đã trưởng thành, lại xảy ra nhiều việc như thế, còn hận cái gì.

Lăng Thanh Tuyền nói nhỏ, ánh mắt thanh tịnh sáng ngời, toàn thân còn mang theo khí chất lạnh lùng như băng, không giống Bạch Linh cự tuyệt người từ ngàn dặm, làm người bình thường không dám đến gần.

– Nghe nói ngươi và Du Thược còn ở bên ngoài, nên trở về đi.

Lục Thiếu Du nói nhỏ, ánh mắt nhìn dám tiểu gia hỏa Lục Doanh đang vây quanh Du Thược, hắn lần đầu tiên thấy Du Thược vui vẻ, vui vẻ một cách ngây thơ chất phác.