Tiên Nghịch

Chương 334 Ước định mười năm

Người đàn ông trung niên mỉm cười nói:
 
– Ngươi có biết ý cảnh của hắn là gì không?
 
– Hử?
 
Lão già ngẩng đầu lên.
 
– Căn cứ vào tin tức của Hồng Điệp, ý cảnh của hắn chính là lĩnh ngộ từ Luân hồi, sinh tử ý cảnh. Người có thể cảm ngộ ra ý cảnh như thế, dù chỉ là một Hoá Thần kỳ cũng không thể khinh thường được.
 
Ánh mắt của người đàn ông trung niên lộ vẻ cảm khái.
 
Lão bà trầm mặc, đáy lòng thầm than. Thực tế, nguyên nhân khiến bà cực lực muốn giết Tằng Ngưu là do năm đó bà đã bói cho Hồng Điệp một quẻ. Hồng Điệp có một kiếp nạn!
 
Trong lòng bà, kiếp nạn này sẽ ứng với Tằng Ngưu!
 
Xuân đi, thu đến. Nháy mắt năm năm đã trôi qua!
 
Chu Như đã được mười tuổi, cô bé càng trở nên duyên dáng đáng yêu. Chỉ có điều ngày càng trở nên dã tính. Việc liên quan đến nữ thi áo trắng trong Bảo tháp nàng cũng sớm không còn hứng thú nữa, tuy vẫn thỉnh thoảng nhớ tới nhưng không đi tới đó nữa.
 
Thâm sơn xung quanh gần như chỗ nào cũng có dấu chân của cô bé. Tuy nó còn nhỏ nhưng lá gan cũng thật lớn. Những lão hổ, dã thú thường xuyên bị nàng quấy rối.
 
Đương nhiên, với bản lĩnh của nàng thì không thể uy hiếp được những lão hổ, dã thú này. Thiết Nham đã đến thung lũng này từ bốn năm trước. Hắn đã đến bước cuối cùng để tiến vào Hoá Thần nhưng đáng tiếc ở Vân Thiên Tông vẫn thuỷ chung dừng bước. Vì thế, hắn dứt khoát buông tha tất cả, đi theo bên cạnh Vương Lâm.
 
Có hắn đi cùng, Tiểu Như nhi mới có thể trở nên kiêu ngạo, mỗi ngày đều chơi đùa không sợ hãi.
 
Trong năm năm này, Vương Lâm cũng củng cố linh lực trong cơ thể, rốt cục cũng đạt đến tu vi Hoá Thần trung kỳ. Nhưng đáng tiếc, bất kể hắn có gắng như thế nào vẫn thuỷ chung không tiến thêm được nửa bước.
 
Vương Lâm biết hắn tu luyện đã đến bình cảnh, nếu không thể đột phá, cả đời này tu vi của hắn sẽ dừng lại ở đây.
 
Trong năm năm này, người khiêu chiến hắn chỉ còn thưa thớt. Danh khí Tằng Ngưu đã ngày càng lớn hơn, trở thành câu chuyện mà phần đông tu sĩ say sưa đàm luận.
 
Một ngày nọ là đã đến kỳ hạn mười năm mà năm đó hắn ước định với Hồng Điệp. Ngày này chính là ngày hắn đánh một trận với Hồng Điệp.
 
Từ nửa năm trước, ở bên ngoài sơn cốc đã có tu sĩ của Chu Tước quốc phụng mệnh đến đây, chế tạo một toà truyền tống trận. Truyền tống trận này chỉ có thể sử dụng một lần. Chỉ cần nháy mắt là có thể đi qua cả Chu Tước tinh, tiến vào Chu Tước quốc.
 
Phùng Ngọc Sơn cung kính đứng bên ngoài sơn cốc. Mười ngày trước hắn mang theo chiến thiếp tới đây, chuẩn bị giao cho Vương Lâm, ứng với ước định mười năm trước.
 
Mười ngày này, Vương Lâm thuỷ chung tự hỏi, cuộc chiến này rốt cuộc có nên đến hay không?!
 
Mấy chục năm qua, Chu Tước quốc thuỷ chung vẫn không truy cứu việc năm đó. Vương Lâm vẫn cho việc này rất là kỳ quái. Hắn phân tích rằng rất có thể Chu Tước quốc muốn thu mình làm đệ tử trung tâm.
 
Cũng giống như Hồng Điệp năm đó.
 
Vì thế mới có một trận chiến này. Một trận này không chỉ bị quan khán bởi một số lão quái đã lâu không xuất hiện của Chu Tước quốc mà còn được toàn bộ Chu Tước tinh biết đến.
 
Dù sao danh khí của Hồng Điệp quá lớn. Chỉ vì một Hồng Điệp mà liên minh của bốn phái bị diệt, Tuyết Vực quốc được thăng cấp lên Ngũ cấp. Loại sự tình này gần như trong lịch sử của Chu Tước tinh vẫn chưa từng phát sinh.
 
Do vậy tên của Hồng Điệp dĩ nhiên được đại bộ phân tu sĩ biết đến!
 
Mà danh khí của Tằng Ngưu còn đạp lên trên Hồng Điệp. Đột nhiên xuất hiện từ đó, danh khí của hắn còn lớn hơn nữa.
 
Hiện tại, trận chiến giữa hai người dĩ nhiên trở thành trung tâm của mọi ánh mắt của giới tu sĩ trên Chu Tước tinh. Trong hai người, người nào giành được thắng lợi chắc chắn sẽ có được cơ may cực lớn!
 
Việc này, gần như chỉ cần người qua đường đều biết, Vương Lâm sao lại không rõ chứ.
 
Hắn biết, những lão quái của Chu Tước quốc không ra tay là do bọn họ muốn nhìn qua một chút, trong hai người rốt cục ai mới có là người giành được chiến thắng.
 
Nếu hắn đạt tới Anh Biến kỳ hoặc là Hoá Thần hậu kỳ. Như thế thì dù hắn có chặt đứt một cánh tay của Hồng Điệp cũng sẽ khó lòng thoát chết. Tuy nhiên hắn lại chỉ có tu vi Hoá Thần sơ kỳ, chặt đứt một tay của Hồng Điệp tất nhiên sẽ dẫn đến chú ý của một số đại nhân vật nên mới có mấy chục năm trì hoãn kia.
 
Ánh mắt Vương Lâm loé lên, trong lòng đã có chủ ý.
 
Chu Như cưỡi trên một đầu lão hổ có hắc văn trên người, cầm trong tay một cành liễu, tay kia nắm lấy đâu lão hổ, vừa trộm nhìn sang Vương Lâm một cái.
 
Lão hổ kia không dám phát uy, cúi đầu, cứ đi tới đi lui trong thung lũng.
 
– Tiểu Bạch, ngẩng đầu lên!
 
Chu Như trừng mắt.
 
Lão hổ lập tức gầm nhẹ một tiếng, nhu thuận nhấc cái đầu dài lên.
 
– Cúi đầu!
 
Lão hổ vội vàng cúi đầu.
 
– Ngẩng đầu!
 
Chu Như cứ quay vòng như thế, sau nhiều lần, lão hổ vẫn cứ nghe lời. Nó sớm đã quen với cuộc sống như thế. Chỉ cầu mong tiểu Tổ tông trên lưng cao hứng, như trước đây đem Hắc hùng thả lại vào rừng, cũng thả mình ra.
 
Nó không dám phản kháng. Trước không cần nói đến nam nhân kía, chỉ riêng lão nhân ngồi cách đó không xa cũng không phải là thứ mà nó có thể trêu chọc được. Nó cũng không phải là lão hổ tầm thường, mà là một đầu lão hổ đã tu luyện nhiều năm thành tinh rồi, tự nhiên có thể cảm nhận được khí tức trên người lão nhân kia khiến cho nó kinh sợ.
 
Ngược lại, trên người thanh niên kia không có chút khí tức nào, giống như phàm nhân. Nhưng nó lại càng không dám trêu chọc. Mấy ngày trước đây, hắn đã tận mắt chứng kiến một tu sĩ, so với lão nhân kia càng cường đại hơn đến mấy lần, rất cung kính với thanh niên này.
 
Do đó, với cái đầu của nó tự nhiên hiểu rằng người này không thể trêu chọc.
 
Cho nên, dù bị Tiểu tổ tông trên lưng hoạnh hoẹ, nó cũng sẽ theo phân phó mà làm. Kỳ thật trong nội tâm hắn thấy có chút may mắn. Phải biết rằng trước đó hắn đã nhìn thấy bộ dáng thê thảm của con Hắc hùng kia bị Tiểu tổ tông này giáo huấn.
 
Nó chưa từng thấy một con Hắc hùng nào có thể chổng ngược lên đi trên đường. Cũng chưa từng thấy qua con hắc hùng nào có thể cầm đũa ăn cơm rau. Càng không cần phải nói đến những chiếc móng vuốt to lớn của con Hắc hùng còn có thể đấm lưng cho người ta.
 
Mỗi lần nghĩ đến cảnh tượng này, nó không tự chủ được lạnh run người, đối với Tiểu tổ tông trên lưng càng thêm sợ hãi.
 
Nó tự nhận chính mình là một đầu hổ tinh cao quý. Quyết không thể làm ra được những chuyện như thế . Tuy nhiên việc cúi đầu, ngẩng đầu hắn vẫn còn có thể chấp nhận được.
 
Vương Lâm khoanh chân ngồi dưới Bảo tháp, mỉm cười nhìn lão hổ cực kỳ uỷ khuất dưới thân Chu Như. Đầu lão hổ này cũng có đạo hạnh hơn trăm năm nhưng so với tu sĩ lại khác biệt, chỉ có tu vi khoảng Trúc Cơ kỳ mà thôi.
 
Nó một lần bị Chu Như nhìn thấy kêu Thiết Nham chụp lại, đặt tên là Tiểu Bạch.
 
– Tằng Ngưu đạo hữu, ước định mười năm đã đến. Phùng mỗ dựa theo mệnh lệnh của Chu Tước Sơn mang chiến thiếp đến!
 
Bên ngoài sơn cốc, thanh âm của Phùng Ngọc Sơn chậm rãi vang lên.
 
Ánh mắt Vương Lâm rời khỏi trên người Chu Như, nhìn ra bên ngoài sơn cốc. Chốc lát sau, hắn đứng lên.
 
– Thiết Nham!
 
Thiết Nham đang đả toạ vội tỉnh lại, lập tức đứng lên, cung kính đi tới trước người Vương Lâm.
 
Ta muốn đi đến Chu Tước quốc. Chuyến đi này không biết đến bao giờ, nhưng nhiều nhất là tám năm ta nhất định sẽ trở về. Những ngày ta rời đi này, huynh giúp ta chiếu cố Tiểu Như nhi!
 
Vương Lâm nhìn Chu Như, nói với Thiết Nham.
 
Chu Như không nhìn Vương Lâm nhưng lỗ tai nàng khẽ động, nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên, hung hăng cào cấu cái đầu của lão hỗ một phen, hạ giọng nói:
 
– Thúc thúc hư! Thúc thúc hư!
 
Mỗi một câu đều cào một đám lông trên người Tiểu Bạch.
 
Một đứa nhỏ mười tuổi tuy nói khí lực không lớn nhưng nắm chút lông lên cũng làm cho Tiểu Bạch hơi đau, dù sao đó cũng là cái trán, chỗ gần với xương thịt nhất. Ăn đau khổ nhưng nó lại không dám phát uy, chỉ có thể gầm nhẹ vài tiếng cho hả giận.
 
Thiết Nam xưng vâng, vẻ mặt ngưng trọng, do dự một chút nói:
 
– Ân công, Chu Tước quốc là quốc gia số một trên Chu Tước tinh, có vô số cao thủ. Ngài đến đó nhất định phải cẩn thận!
 
Từ bốn năm trước, sau khi hắn buông tha hết thảy đi theo Vương Lâm, nguyên bản gọi là chủ nhân nhưng sau đổi là ân công cho tiện. Vương Lâm đối với hắn có đai ân trong việc Hoá Thần nên ân đức này tuyệt không kém hơn khi so với sinh mạng hắn.
 
Vương Lâm gật đầu nói:
 
– Ta vẫn để Bảo tháp ở chỗ này, và hoàn toàn mở ra. Trong phạm vi trăm dặm, trừ ngươi và Chu Như ra thì không ai có thể tiến vào. Những ngày ta không ở đây, ngươi phải chiếu cố Tiểu Như nhi thật tốt!
 
– Ân công yên tâm! Lão phu nhất định đảm bảo Uyển… Chu Như tiểu thư an toàn!
 
Thiết Nham lập tức bảo vâng!
 
Vương Lâm trầm ngâm một chút, vỗ túi trữ vật, một đạo bạch quang từ bên trong loé ra, phịch một tiếng rơi xuống mặt đất, hoá thành Lôi Oa.
 
Sau khi Chu Như nhìn thấy con Lôi Oa này lập tức hai mắt sáng lên, còn thân mình lão hổ dưới chân nàng lại mềm nhũn đi, suýt nữa bò cả ra đất. Nó rõ ràng cảm nhận được yêu khí trên thân con ếch trước mặt này dày đặc đến cực điểm.
 
Khí tức này lập tức khiến nó hết hồn. Trong lòng nó càng thêm sợ hãi đối với những người ở bên trong thung lũng này. Dù khiến nó đi chổng ngược, khiến nó dùng đũa ăn cơm, khiến nó đấm lưng cho Tiểu tổ tông nó cũng không dám có một câu oán hận.
 
– Tiểu Như nhi, lại đây!
 
Thân mình Vương Lâm ngồi xổm xuống, dịu dàng nói.
 
Cái miệng nhỏ nhắn của Chu Như nhếch lên, không thèm để ý đến Vương Lâm. Nhưng suy nghĩ một chút liền vỗ đầu lão hổ, hướng về Vương Lâm thè lưỡi ra, thanh âm thanh thuý nói:
 
– Thúc thúc hư, thúc ra ngoài đi chơi không mang theo Tiểu Như nhi!
 
Vương Lâm không nhịn được cười. Mấy năm này, Chu Như ngày càng nghịch ngợm, so với tính cách năm đó của Lý Mộ Uyển hoàn toàn khác biệt. Nếu không phải hắn rõ ràng cảm giác được Nguyên Anh của Lý Mộ Uyển bên trong thân thể của Chu Như, thì đôi khi còn cảm thấy có phải bản thân mình đã ôm nhầm người rồi không!?
 
Mấy năm này, những dã thú trong ngoài rừng, hễ là hơi chút cường đại, đều bị Chu Như ức hiếp qua. Tuy nhiên, cô bé chỉ ức hiếp chúng mà không làm thương tổn chúng. Ngược lại, có đôi khi bắt gặp những dã thú bị thương còn năn nỉ Vương Lâm cứu trị nữa.
 
Đôi khi, đáy lòng Vương Lâm cũng không đành lòng vì không thể luôn bên cạnh chơi đùa với cô bé, khiến cho tuổi thơ của cô bé chỉ biết lấy đám dã thú này làm bạn, chơi đùa khoái hoạt. Chính mình làm như thế có quá mức ích kỷ không?!
 
Tuy nhiên, những suy nghĩ này chỉ loé lên đôi chút liền bị Vương Lâm gạt bỏ. Hắn vốn không phải là người vô ưu vô lo, để Chu Như ở trong nhà người khác chỉ khiến hắn thêm lo lắng. Chỉ có thể để cô bé bên cạnh mới có khả năng cam đoan nó không bất ngờ gặp phải bất cứ điều gì.
 
– Như nhi ngoan, thúc thúc đi ra ngoài, qua mấy ngày sẽ trở về. Đến lúc đó, sẽ bắt về cho ngươi một lão hổ còn lớn hơn.
 
Vương Lâm cười nói.
 
– Lớn hơn? So với Tiểu Bạch còn lớn hơn sao?
 
Chu Như dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, vừa nghe đến đây đã hứng thú, cũng không mặc kệ Vương Lâm nữa mà vội vàng hỏi lại.
 
– So với Tiểu Bạch lớn hơn!
 
Vương Lâm gật đầu khẳng định.
 
Chu Như nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói:
 
– Được rồi, vậy thúc thúc phải nhanh trở về đó!
 
– Vương Lâm xoa xoa đầu Chu Như, xác nhận:
 
– Ta sẽ nhanh chóng trở về. Những ngày ta không ở đây, Như nhi phải nghe lời, không thể đi ra ngoài trăm dặm, biết chưa?
 
Chu Như gật đầu, ngoan ngoãn nói:
 
– Thúc không được quên đại lão hổ của con đâu đó!
 
Vương Lâm mỉm cười, đứng lên, nhìn Thiết Nham, đáy lòng trở nên trầm ngâm. Thiết Nham này, không phải là hắn không tin tưởng. Dù sao đã qua nhiều năm, tâm tính của hắn, Vương Lâm đã rõ như trong lòng bàn tay. Chỉ có điều mức độ trọng yếu của Chu Như đối với hắn không phải chỉ có tín nhiệm là có thể phó thác được.
 
Cho nên hắn để Lôi Oa lại. Có Lôi Oa, nếu Thiết Nham có gì dị thường thì nó nhất định sẽ ngăn cản.
 
Thực tế, Vương Lâm có chút suy nghĩ hơi nhiều, với tính tình của Thiết Nham, tu luyện đã nhiều năm như thế đã khiến hắn không còn chăm chú chuyện gì khác, chỉ cầu mong có thể Hoá Thần mà thôi. Mà Vương Lâm mang cho hắn hy vọng cho nên đối với hắn có đại ân.
 
Mặt khác, hắn tận mắt chứng kiến Chu Như này từ khi còn bé đến lúc lớn lên. Ngay khi nó sinh ra đã bắt đầu thủ hộ cô bé, nhiều năm trôi qua nội tâm hắn đã có một loại tình cảm trân trọng. Dù cho Vương Lâm không phân phó, hắn cũng sẽ bảo hộ Chu Như an toàn.
 
Mặt khác, càng không phải nói đến năm đó Lý Mộ Uyển đã nhiều lần tốt bụng vì hắn mà luyện đan.
 
Vương Lâm truyền đến cho Lôi Oa một đạo thần niệm, nhờ nó thủ hộ cho Chu Như an toàn. Con Lôi Oa này hóp bụng lại xem như đáp lời rồi ngồi sát mặt đất, không nhúc nhích, nằm phơi nắng dưới ánh mặt trời.
 
Đối với Lôi Oa, Vương Lâm tin tưởng rằng có những thời điểm, thế gian này chính là thú so với người càng có thể tín nhiệm.
 
Trừ bỏ những thứ này, Vương Lâm còn có một tầng bảo hộ cuối cùng. Đó chính là bản tôn. Bản tôn Vương Lâm ở ngay chỗ sâu bên dưới nền Bảo tháp. Có bản tôn ở đây, hết thảy những nguy hiểm đều có thể hoá giải.
 
Đây mới là chỗ hắn chân chính yên tâm. Chẳng qua, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn không muốn người khác biết được hắn còn có bản tôn. Bản tôn mới chính là đòn sát thủ của hắn, so với bất kỳ pháp bảo nào đều phải che dấu càng thêm thâm sâu.
 
Sau khi dặn dò tất cả những việc đó, Vương Lâm hướng về bên ngoài sơn cốc đi ra. Nghênh đón hắn là một con đường huy hoàng hay là tử lộ, hắn cũng không biết!
 
Chẳng qua, với năm trăm năm tu luyện, tâm tính của Vương Lâm đã kiên định như một, vinh nhục không sợ hãi, không dễ dàng dao động được hắn. Con đường tu tiên hắn sẽ vẫn tiếp tục đi tới, vĩnh viễn không thay đổi.
 
Chu Như ngẩng đầu nhìn bóng dáng của Vương Lâm không ngừng khuất xa, bỗng nhiên cào cấu bộ lông của Tiểu Bạch. Tiểu Bạch cũng rất tinh ý, lập tức hướng về phía trước chạy đi, mang Chu Như đuổi theo Vương Lâm.
 
Vương Lâm quay đầu lại, Chu Như từ trên người Tiểu Bạch nhảy xuống, đi tới bên người Vương Lâm, nhẹ giọng nói:
 
– Thúc thúc, người ngồi xuống đi.
 
Vương Lâm cười cười, ngồi xuống, dịu dàng nói:
 
– Lại nhắc nhở thúc không được quên đại lão hổ à?
 
Chu Như lắc đầu nhìn Vương Lâm, nhẹ nhàng hôn một cái lên trán hắn, nghiêm túc nói:
 
– Thúc thúc, nhất định phải trở về sớm nhé! Tiểu Như nhi nhớ người!
 
Vương Lâm kinh ngạc nhìn Chu Như, một lúc sau gật gật đầu nói:
 
– Thúc thúc sẽ nhanh chóng quay về!
 
Nói xong, hắn thở sâu, đứng lên đi ra khỏi thung lũng.
 
Chu Như nhìn bóng dáng của Vương Lâm, thấp giọng nói:
 
– Thúc thúc đi rồi, không cùng chơi với ta nữa… Tiểu Bạch, mỗi ngày ngươi đều phải chơi đùa với ta, biết chưa?!
 
– Thân mình Tiểu Bạch run lên, đáy lòng thầm kêu khổ, gầm nhẹ một tiếng, buồn bã đáp lại.
 
Khoé mắt Chu Như có chút ươn ướt, hai hàng lệ lăn theo má rơi xuống mặt đất.
 
Bảy năm qua, cô bé và Vương Lâm hần như không có xa cách nhau, tình cảm đã sớm rất thâm hậu. Thời gian càng lâu, trong lòng cô bé càng có một cảm giác ấm áp, cảm giác ấm áp này là một loại tình cảm không muốn xa rời, một loại khao khát!
 
Thế gian này thường có những việc rất trùng hợp với nhau, Giờ khắc này, vị trí Chu Như đứng đúng với nơi mà năm đó một giọt nước mắt của Lý Mộ Uyển rơi xuống!
 
Giọt nước mắt năm đó không biết có thoát khỏi đau thương và sầu muộn không, nhưng giọt nước mắt này cũng đổi lại một sự thương nhớ và khao khát!
 
– Tiểu Bạch, chổng ngược lên!
 
Chu Như lau nước mắt đi, quay sang lão hổ nói.
 
Lão hổ lập tức rống lên một tiếng bi ai!
 
Một tháng trước ngày diễn ra trận chiến giữa Vương Lâm và Hồng Điệp, Cự Ma Tộc đã xảy ra một việc cực kỳ trọng đại. Một lão tổ trong Tộc hấp thu tiên ngọc do Sất Hổ mang về đã thành công đột phá Hoá Thần kỳ, trở thành Ánh Biến kỳ tu sĩ đầu tiên của Cự Ma Tộc trên Chu Tước tinh.
 
Lịch sử Ma tộc như bức tranh được vẽ lại bằng nét vẽ mạnh mẽ, từ nay về sau Cự Ma tộc không phải tu chân quốc cấp bốn mà là cấp năm.
 
Chu Tước quốc cực kỳ coi trọng việc này, một vị Vấn Đỉnh kỳ không màng thế sự tự mình đích thân tiếp đãi lão tổ Anh Biến kỳ của Cự Ma tộc.
 
Trên thực tế, từ nhiều năm về trước vẫn có tin đồn lớn rằng Ma tộc có tu sĩ Anh Biến kỳ nhưng vẫn chưa chứng thật được việc này đúng hay sai. Tuy nhiên phỏng đoán này cũng rất đáng tin cậy, dù sao thiếu tộc trưởng Sất Hổ từ chuyến đi lên tiên giới lúc quay lại đã mang về một số lượng lớn tiên ngọc.
 
Giờ phút này lão giả Cự Ma tộc lấy tu vi Anh Biến kỳ đích thân đề nghị cho Cự Ma tộc được lên tu chân quốc cấp năm thì tin đồn lúc này mới được xác nhận.
 
Cự Ma tộc đều không phải là tu sĩ của Chu Tước tinh mà là vô số năm trước từ tinh cầu khác di chuyển đến. Bọn họ thực sự cường đại, không cần ma mãnh. Năm đó Sất Hổ mới gần là Hóa Thần trung kỳ mà có thể cùng Hóa Thần hậu kỳ chiến đấu một trận, từ chuyện này có thể thấy rõ.
 
Cự Ma tộc có thần thông thiên phú, sau khi đạt đến Anh Biến kỳ đồng nghĩa có một sự thay đổi về chất. Về điểm này, từ Chu Tước quốc cử một vị Vấn Đỉnh kỳ lão quái tự thân tham gia vào trọng điểm thăng cấp của Cự Ma tộc, từ đó có thể thấy được.
 
Phải biết rằng để nâng lên một cấp tu chân quốc, Chu Tước quốc chỉ xuất đầu lộ diện một tu sĩ Anh Biến hậu kỳ chủ trì mà thôi.
 
Cự Ma tộc thăng lên một cấp giống như một giọt mực, giọt mực này ở bên trong nước, lúc đầu chưa có sự biến hóa lớn nhưng theo thời gian sẽ khuếch tán dần ra.
 
Hết thảy sự việc này và Vương Lâm hiện tại không có gì liên hệ. Hắn ra khỏi khe núi cùng đám người Phùng Ngọc Sơn bước vào trận pháp. Trong nháy mắt, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua sơn cốc, thân ảnh chậm rãi biến mất.
 
Chu Tước quốc nằm tại một khối đại lục lớn ở Chu Tước tinh, nơi đây được xưng là Chu Tước đại lục.
 
Chu Tước đại lục chỉ có bốn tu chân quốc, ngoại trừ Chu Tước quốc còn lại ba tu chân quốc đều là cấp năm. Hơn nữa đây là ba tu chân quốc cấp năm mạnh nhất trên toàn bộ Chu Tước tinh.
 
Ba quốc gia phân biệt là Thanh Long, Thiên Ảo, Bì Lô.
 
Ở giữa ba nước chiếm cứ một vùng lớn trung tâm của Chu Tước, một phần hai diện tích, đó chính là Chu Tước quốc.
 
Toàn bộ bên trong Chu Tước quốc dù là phàm nhân bình thường so với phàm nhân của các tu chân quốc khác thì địa vị cũng cao hơn một bậc. Bởi bọn họ là người của Chu Tước quốc.