Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 3392 Chạy ra khỏi đại điện 2

Ha ha ha ha…

Đứng trên không trung, đôi mắt nhìn qua chung quanh, Lục Thiếu Du cầm Huyết Lục cười như điên, quanh người bộc phát sát khí vô hình.

Sát khí không ngừng quanh quẩn giữa không trung, những người nghe tiếng cười này, đột nhiên nội tâm sinh ra cảm giác sợ hãi, tâm thần chấn động, người có tu vị Phá Giới Cảnh cũng không ngoại lệ, linh hồn bất an, dường như bọn họ cảm giác có chuyện không tốt sắp xảy ra với mình.

Lục Thiếu Du dừng cười, đạp không đứng trên không gian, áo bào không gió tự bay, đôi mắt đen thâm thúy lạnh nhạt nhìn hơn mười cường giả Phá Giới Cảnh chung quanh.

Giờ phút này, Lục Thiếu Du phóng thích sát ý đầy trời…

Trong giây phút này, hơn mười cường giả Phá Giới Cảnh của Thải Hồng Cốc cảm nhận được sát ý trong mắt Lục Thiếu Du, toàn thân run lên, những cường giả Phá Giới Cảnh này có thể cảm nhận rõ ràng hàn ý lạnh thấu xương từ thân thể Lục Thiếu Du tỏa ra.

Sát ý vô hình như thủy triều lan tỏa các nơi, bọn họ có cảm giác tóc gáy dựng ngược, thân thể rùng mình, tâm thần không yên.

– Phương Chí Thành, Lục Thiếu Du ta bị mù nên mới bái ngươi làm thầy, ngươi muốn giết ta, cần gì phải quanh co nhiều thế.

Lục Thiếu Du phóng thích sát ý ngập trời, đôi mắt đen kịt nhìn thẳng vào Phương Chí Thành, sát ý tuôn trào tỏa ra khắp nơi, nói:

– Muốn giết ta, ngươi cho rằng ngươi có thể làm được sao, nhớ kỹ, đây chỉ là bắt đầu, ta muốn Thải Hồng Cốc máu chảy thành sông.

Tiếng nói lạnh lùng quanh quẩn không trung, lọt vào trong tai mỗi người, cho dù là cường giả Phá Giới Cảnh cũng cảm thấy đáy lòng mát lạnh, những người có tu vị Hậu Thiên cảm giác thân thể đông cứng lại.

Không khí trong không gian lạnh thấu xương, năng lượng trong cơ thể bị đông cứng, hoàn toàn không có sát khí kinh thiên động địa tỏa ra, bọn họ thậm chí không mấy người biêt rõ đã xảy ra chuyện gì.

– Sát khí thật khủng khiếp.

Phương Chí Thành lơ lửng giữa không trung, sắc mặt run run, hàn quang lóe lên trong mắt, hắn cảm nhận sát ý ngập trời này, tâm thần cảnh báo sẽ xảy ra chuyện gì đó, dự cảm không tốt bao phủ tâm thần của hắn.

– Tiểu tử cuồng vọng, dám làm càn trong Thải Hồng Cốc.

– Ngươi cho rằng Thải Hồng Cốc không người sao, đối phó phản đồ như ngươi, liên thủ đánh giết là được.

Một người tu vị Phá Giới Cảnh bộc phát nguyên lực, thúc dục áo nghĩa uy năng, cố gắng trấn áp tâm thần sợ hãi trong lòng, muốn động thủ.

– Ha ha, chỉ bằng đám Phá Giới Cảnh các ngươi cũng muốn liên thủ đánh chết ta hay sao, không biết tự lượng sức mình, đều là các ngươi tự tìm, giết không tha,

Ánh mắt đen kịt của Lục Thiếu Du, chẳng biết lúc nào biến thành đỏ rực, sát khí hung hãn, năng lượng thiên địa chung quanh sinh ra chấn động dữ dội, khi hắn vừa dứt lời, một đạo hào quang bay ra khỏi mi tâm.

– Dõng dạc, muốn chết.

Thải Hồng Cốc, một cường giả Phá Giới Cảnh quát một tiếng, ra tay như thiểm địa, cột sáng nguyên lực đáng sợ phóng thẳng lên trời, phô thiên cái địa hội tụ giữa không trung, thanh thế khủng bố có thể nghĩ.

Cường giả Phá Giới Cảnh bộc phát toàn lực sinh ra dị tượng đáng sợ, không trung mây đen áp đỉnh, sấm sét cuồn cuộn, khí tức làm thiên địa biến hóa.

Từng đạo công kích khủng bố lúc này đánh thẳng vào người Lục Thiếu Du, phóng thích uy thế kinh người, không gian lung lay sắp đổ, từng đạo công kích như lưu tinh bay ra, trong giây lát đã bao phủ toàn thân Lục Thiếu Du.

Ầm ầm!

Hơn mười đạo công kích khủng bố bộc phát tới tận cùng, bao phủ Lục Thiếu Du vào bên trong, rất nhiều áo nghĩa thuộc tính sinh ra uy năng khủng khiếp.

Giờ phút này, thực lực khủng bố tu vị Phá Giới Cảnh bộc phát ra lực lượng phá hoại khủng khiếp tới mức không ngờ.

Đệ tử Thải Hồng Cốc ngẩng đầu nhìn, bọn họ có cảm giác run sợ, thời điểm này mọi thứ khôi phục bình tĩnh, từng ánh mắt nhìn lên không trung.

Trong ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, thân ảnh Lục Thiếu Du biến mất không thấy gì nữa, không ít ánh mắt lập tức chấn động dữ dội.

Phần phật…

Thời điểm rất nhiều ánh mắt đang quan sát, không gian trên cao chấn động dữ dội, sau đó không gian vỡ ra từng khe nứt lớn, không ít vết nứt không gian lan tỏa các nơi, hào quang màu lam sinh ra trong các khe nứt đó.

Ngay sau đó khí tức âm hàn đáng sợ quét qua các nơi, vô khổng bất nhập thẩm thấu chung quanh.

– Đó là…

Trong ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, một thân ảnh màu xanh trong vô thanh vô tức bao phủ chung quanh, đây là hỏa diễm cự nhân cao một ngàn mét, hỏa diễm màu xanh da trời bao phủ các nơi, nhiệt độ chung quanh bị hỏa diễm bao phủ, không gian chung quanh bị thiêu đốt vặn vẹo.

– Nhiệt độ thật khủng khiếp.

Trong Thải Hồng Cốc, tất cả mọi người nhìn hỏa diễm cự nhân màu xanh trên không trung, ánh mắt mang theo vẻ sợ hãi, linh hồn run rẩy một cách khó hiểu.

– Đây là…

Phương Chí Thành nhìn lên cao, nhìn hỏa diễm cự nhân màu xanh kia, ánh mắt của hắn kinh nghi bất định.

– Muốn giết ta, các ngươi còn chưa đủ.

Linh hồn phân thân thái cổ U Minh Viêm của Lục Thiếu Du, hai mắt màu xanh da trời mang theo tức giận dữ dội, bỗng nhiên ngẩng đầu, sát ý bắn ra, cánh tay hỏa diễm cự nhân bao phủ các nơi.

– Hiện tại bắt đầu, các ngươi nên hối hận…

Phần phật!

Khi hỏa diễm cự nhân vung tay lên, thời điểm này không gian sinh ra từng vết nứt không gian, bỗng nhiên cơn mưa hỏa diễm màu xanh quét qua tất cả.

Lúc hỏa diễm màu xanh đổ xuống, chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi linh hồn phân thân Lục Thiếu Du biến thành biển lửa màu xanh, hỏa diễm nhiệt độ cao lại ẩn chứa nhiệt độ âm hàn khủng khiếp, cả không gian run rẩy, khí tức đáng sợ bao phủ các nơi.

Xoẹt!

Hỏa diễm màu xanh da trời quét qua chung quanh, hỏa diễm màu xanh da trời bao phủ tất cả, dùng xu thế hủy diệt vạn vật tàn phá các nơi, Lục Thiếu Du lúc cho linh hồn phân thân biến thành biển lửa ngập trời, biển lửa này nhanh chóng lan tràn ra chung quanh.

– Tất cả mọi người mau lui lại, nhanh, đây là linh vật trời sinh, hỏa viêm linh vật trời sinh.

Phương Chí Thành biến sắc, hia mắt của hắn kinh hãi, rốt cuộc hắn đã xác định hỏa diễm cự nhân này chính là linh vật trời sinh, linh vật trời sinh khủng bố.

Xùy!

Tiếng nói truyền ra thời điểm, Phương Chí Thành phát tay áo, hỏa thuộc tính áo nghĩa bộc phát năng lượng đáng sợ, trực tiếp ngăn cản hỏa diễm màu xanh đang trùng kích.

Xoẹt!

Phương Chí Thành đánh ra một cột sáng bay thẳng vào trong biển lửa, nhưng cũng không sinh ra quá nhiều chấn động, nó nhanh chóng bị hỏa diễm phô thiên cái địa bao phủ.

Dưới hỏa diễm màu xanh da trời bao phủ, ánh mắt Phương Chí Thành trở nên ngưng trọng, hỏa diễm này mang theo nhiệt đột cực nóng và khí tức âm hàn cực lạnh, cho dù hắn ngăn cản được cũng cảm thấy có phần quá sức.

– Đi.

Phương Chí Thành phất tay áo, đối mặt với hỏa diễm bài sơn đảo hải, chung quanh người hắn sinh ra áo giáp đầy bí vân bao phủ, phất tay sinh ra hỏa thuộc tính áo nghĩa mạnh mẽ, trực tiếp ngăn cản thế công mạnh mẽ này, cũng xé ra một khe nứt thật lớn, thân ảnh của hắn xuất hiện trước mặt hỏa diễm khủng bố này, từng đạo năng lượng hỏa diễm ngưng tụ thành đầu sói cực lớn, đầu sói này nhanh chóng thôn phệ hỏa diễm đang rơi xuống.