Tiên Nghịch

Chương 346 Hỏa Vân trại

Nói xong hắn xoay người xuống ngựa, đá một cái khiến Vương Lâm bay sang một bên, sau đó lên ngựa trở về đội xe.
 
Đội xe lại tiếp tục tiến lên. Ngay lúc vừa đi qua vị trí Vương Lâm, đột nhiên bốn phía ánh đuốc sáng bừng. Một tràng cười dài truyền tới.
 
– Thiên Uy tiêu cục. Các ngươi tưởng rằng đi đường vòng thì lão tử sẽ không cướp sao.xông lên!
 
Một tiếng hét lớn từ trong đám cây truyền tới. Ngay sau đó mười tám đại hán đi ra.
 
Trong nháy mắt khi ánh đuốc sáng lên, dược phấn trên thân thể Vương Lâm lập tức tản ra. Một thứ khí không mùi không vị nhanh chóng lan tràn, bao phủ toàn bộ đội xe.
 
– Hỏa Vân độc!
 
Một tiếng thét kinh hãi từ trong đội xe truyền ra. Ngay sau đó, những tiêu đầu trong đội xe lập tức cảm thấy thân thể đau đớn, cả người vô lực.
 
– Không sai. Đấy chính là độc dược chuyên dùng của Hỏa Vân thập bát anh chúng ta. Hắc hắc. Lấy máu trữ độc, lấy lửa dẫn phát. Các ngươi hôm nay đừng hòng có kẻ nào trốn thoát được!
 
Một trận đồ sát cứ như vậy diễn ra. Chỉ trong thời gian nửa nén hương, cả đội tiêu xa đã bị sát hại hơn phân nửa.
 
Hàng loạt tiếng kêu thảm thiết vang lên. Dưới ánh đuốc bập bùng, mười tám ác hán giữa khung cảnh nửa sáng nửa tối, khuôn mặt cực kỳ dữ tợn, một đao chém xuống là một người mất mạng.
 
– Ha ha, đại ca. Còn có ba người đàn bà! Lần này chúng ta trở về có thể vui vẻ một phen.
 
Hán tử mặt sẹo kia vung đao chặt đầu một người, từ trong xe lôi ra một người thiếu phụ. Thiếu phụ này cũng có đôi phần tư sắc, lúc này hét ầm lên, vẻ mặt tái nhợt, đôi mắt lộ vẻ sợ hãi.
 
Hán tử mặt sẹo cười ha hả, sờ soạng khắp người thiếu phụ, cười dâm đãng vài tiếng, sau đó khiêng thiếu phụ lên, để mặc thiếu phụ đánh vào lưng hắn.
 
Lúc này lập tức lại có hai đại hán nhanh chóng lôi từ trong xe ra hai nữ quyến nữa, cười ha hả, huýt dài một tiếng. Tất cả ngựa đang ẩn trong rừng đều chạy ra. Đại hán dáng người cực kỳ khôi ngô kia lấy từ trên xe ngựa ra một hộp gấm, mở ra liếc một cái, lập tức hài lòng cười nói:
 
– Các huynh đệ! Đi thôi!
 
Những người này liền lên ngựa, trong tiếng gào khóc của mấy nữ nhân kia, rời đi.
 
Hán tử mặt sẹo đi qua người Vương Lâm, cười nói:
 
– Lão đại. Tiểu tử này hay là đem theo, nuôi vài ngày, lần sau lại đem ra dùng.
 
Hán tử khôi ngô gật đầu, cưỡi ngựa nhanh chóng rời đi. Hán tử mặt sẹo đá Vương Lâm một cái bay về một tên khác. Hắn bắt lấy Vương Lâm, sau đó cả bọn gào thét phóng đi, trong nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh, chỉ còn lưu lại những thi thể và từng trận máu tanh. Khi ánh ban mai bừng lên, mười tám người đã đến một ngọn núi nọ. Trên sườn núi có một tòa sơn trại rất lớn, bên trên có viết một chữ rất lớn: Hỏa!
 
– Đại đương gia đã trở về. Mở cửa!
 
Cửa sơn trại ầm ầm mở ra. Mười tám người gầm thét chạy vào. Nhất thời trong sơn trại trở nên náo nhiệt. Hán tử mặt sẹo cầm thiếu phụ trong tay, xoay người xuống ngựa, cười nói:
 
– Lão đại. Ta trước tiên đi hưởng thụ sự sung sướng này đã!
 
Vừa nói xong hắn liền chui vào phòng. Không lâu sau trong phòng truyền ra tiếng kêu thảm thiết của nữ tử.
 
Những đại hán khác hiển nhiên là đã quá quen với việc này, đều cười rộ lên. Hai nữ quyến khác cũng đã bị người khác mang đi.
 
Vương Lâm thì bị ném vào trong thủy lao phía sau sơn trại.
 
Trước mắt hắn là một khoảng không tối đen, không có chút anh sáng, chẳng một tiếng động, dưới chân trống rỗng, tựa hồ đang lơ lửng trong đêm tối.
 
Thân thể hắn trôi nổi, vô lực lắc lư trong đêm tối. Vương Lâm cố gượng lắc đầu. Từng cơn đau đớn từ tứ chi truyền tới, cảm giác như bị sắt nung xuyên qua da thịt.
 
Vương Lâm mở hai mắt, hoàn toàn tỉnh táo.
 
Từ xa truyền tới một tiếng kêu thảm thiết yếu ớt. Khi truyền tới đây đã cực kỳ nhỏ. Chẳng qua giữa bóng tối tĩnh lặng này, tiếng kêu vẫn quẩn quanh không dứt.
 
Sau khi mất đi linh lực, nguyên thần tan nát, hai mắt Vương Lâm cũng không thể thấy được mọi vật như trước đây. Bốn phía tối đen như mực, hắn chỉ biết mình đang bị nhốt trong một không gian nhỏ hẹp. Hai tay hắn bị dây trói chặt, cả thân thể bị treo lên, ngâm mình trong nước lạnh. Thứ nước không nhìn thấy được đã dâng tới cổ, tỏa ra thứ mùi tanh hôi khiến người ta buồn nôn. Thỉnh thoảng có một đợt sóng đánh lên miệng mũi và vết thương trên cơ thể hắn.
 
Vương Lâm nín thở, nhấc đầu lên, cảm giác như đang bị nhốt trong giếng vậy. Tiếng kêu quanh quẩn từ xa vọng lại đã biến mất, bốn phía yên lặng như trong mồ vậy.
 
– Tu sĩ khi mất đi hết thảy, hóa ra so với phàm nhân còn chẳng bằng.
 
Hai mắt Vương Lâm bình tĩnh, một tia lửa giận bất cam nồng đậm ẩn hiện trong đó.
 
Vương Lâm năm đó hô phong hoán vũ đã không còn. Hiện giờ chỉ còn lại một kẻ đã mất đi linh lực, nguyên thần tan nát, một phàm nhân tay trói gà không chặt. Hắn thậm chí ngay cả túi trữ vật cùng không thể mở ra.
 
Giờ phút này túi trữ vật đã biến mất, hiển nhiên đã bị bọn người võ lâm kia đoạt lấy.
 
Lúc này trên bầu trời Hỏa Vân trại, thân hình nổi bật của Liễu Mi nhoáng lướt qua. Nàng thậm chí không thèm liếc nhìn một cái. Căn bản nàng không biết, người mình cần tìm đang ở trong sơn trại này.
 
Vương Lâm trầm mặc. Nhưng hai mắt hắn sáng rực, càng lúc càng sáng. Lúc này trong thủy lao, hắn đã nhận ra, linh lực nơi này so với những nơi trên đường hắn gặp đều nồng đậm hơn gấp bội.
 
Mà linh lực này không phải từ trong núi truyền ra, mà từ trong nước!
 
Hai mắt Vương Lâm sáng ngời, chậm rãi nhắm lại, lẳng lặng thổ nạp.
 
Nơi hắn đang ở hoàn toàn yên tĩnh, về một phương diện nào đó lại tương tự với nơi tu sĩ bế quan.
 
Cả thân thể Vương Lâm trôi nổi trong nước. Theo sự thổ nạp của hắn, một tia linh lực yếu ớt trong nước chậm rãi dày đặc lên. Chỉ là trên thân thể Vương Lâm dường như có một tầng ngăn cách mỏng, cản trở linh lực hấp thu vào trong cơ thể.
 
Dù là có một tia tiến vào trong cơ thể cũng liền bị tầng ngăn đó đẩy trở ra.
 
Do vậy theo thời gian trôi qua, dần dần linh khí trong thủy lao càng ngày càng dày đặc.
 
Trong Hỏa Vân trại mặc dù đang là ban đêm nhưng đèn đuốc sáng rực. Tiếng nhạc từ trong đó truyền ra, xen kẽ lại có tiếng thét chói tai của nữ tử. Giờ phút này trong một lầu các tương đối hoa lệ trong sơn trại, đại hán vóc người khôi ngô kia đang ngồi trong phòng. Trước mặt hắn đặt một cái hộp gỗ.
 
Trong hộp là một viên dạ minh châu to bằng nắm tay, tỏa ra ánh sáng nhu hòa.
 
Đại hán cầm lầy viên dạ minh châu, nhìn kỹ hồi lâu, ánh mắt lộ vẻ tham lam, lẩm bẩm:
 
– Thật là một viên minh châu thật lớn. Nhất định có thể bán với giá cao!
 
Một lúc sau, hắn buông hạt châu, khép hộp gấm lại, ánh mắt rơi vào một vật khác đặt trên bàn.
 
Đó là một cái túi màu xám. Đại hán cầm lấy túi tiền. Cái túi này nhẹ như không, dường như không có bất cứ thứ gì bên trong. Kỳ quái hơn là cái túi này lại chẳng thấy miệng túi ở đâu, khiến cho đại hán hơi ngạc nhiên.
 
– Đây là vật gì nhỉ?
 
Đại hán trầm ngâm một chút, khẽ quát một tiếng, hai tay dùng sức xé mạnh. Nhưng mặc hắn cố gắng thế nào, mặt hiện gân xanh thì vẫn không thể xé được cái túi này.
 
– Cái này.cái này có phải là Thiên Tằm ti không nhỉ? Nhất định đúng rồi. Nếu không làm sao mình lại không xé được. Thiên Tằm ti trong truyền thuyết sợ nhất là lửa. Hừ, ta thử dùng lửa đốt một chút xem!
 
Ánh mắt đại hán lóe lên, lấy một cây nến, đặt chiếc túi lên.
 
Một lúc lâu sau, cái túi vẫn không có gì biến hóa. Đại hán ngẩn ra. Hắn thậm chí không thấy trên cái túi có chút hơi nóng.
 
– Hả? Thứ này rốt cục là vật gì chứ!
 
Đại hán rút ra một thanh trường đao mà hắn phải mất một khoản tiền lớn mới thuê người đúc được, cực kỳ sắc bén, xuy mao đoạn phát (1). Lúc này trường đao trên tay hắn liền chém lên chiếc túi.
 
(1): Sắc bén tới mức sợi lông hay sợi tóc rơi lên cũng đứt đôi.
 
Hắn nâng đao lên, nhìn lại cái túi, lập tức đôi mắt lộ ra vẻ kinh hãi. Hắn cầm túi tiền hồi lâu, cười ha ha nói:
 
– Bảo bối. Đây mới thực là bảo bối. Đặt thứ này trước ngực thì thời khắc mấu chốt có thể cứu mình một mạng. Không ngờ trên người tên tiểu tử xấu xí kia lại có thứ bảo bối thế này. Đáng tiếc là không có nhiều hơn. Nếu không ta có thể tìm cách chế tạo một bộ y phục thì tốt rồi!
 
Hắn trân trọng đem cái túi này đặt trong ngực. Hắn đặt cái túi cẩn thận trước ngực xong, ánh mắt lóe lên, thầm nghĩ:
 
– Tiểu tử xấu xí kia không biết kiếm được thứ bảo bối này ở chỗ nào. Ta phải tới tra khảo hắn mới được.
 
Nghĩ tới đây hắn liền đứng dậy, đi ra khỏi lầu, tiến thẳng tới địa lao của sơn trại. Trên đường đi, hễ kẻ nào thấy hắn đều lộ vẻ khúm núm lấy lòng.
 
Đại hán vội vã đi tới thủy lao.
 
Ở đó có hai tên lâu la đang tán dóc, thấy đại hán đi tới vội vã đứng nghiêm, lớn tiếng nói:
 
– Tham kiến đại đương gia.
 
Đại hán hừ nhẹ một tiếng, nói:
 
– Tên tiểu tử xấu xí được mang về kia bị nhốt ở đâu rồi?
 
Một tên lâu la lập tức trả lời:
 
– Ở thủy lao phía bắc ạ!
 
– Mở cửa!
 
Đại hán nói.
 
Tên lâu la nọ vội vã chạy tới trước một cái lưới thép lớn, nhấc lưới thép lên, cười nói:
 
– Đại đương.
 
Hắn chưa nói dứt lời, thân thể đột nhiên nhũn ra, cả người rơi cắm đầu xuống. Chỉ nghe trong lưới vang lên một tiếng tõm như vật gì rơi xuống nước, ngay sau đó, một thanh niên trên mặt có vô số vết sẹo từ trong đó nhẹ nhàng bước ra.