Tiên Nghịch

Chương 348 Vật dưới nước

Đó là một bộ hài cốt.
 
Nhìn bề ngoài thì đây hẳn là một nữ tử. Hài cốt của nàng lại ở trong một tư thế quỷ dị, bị hàng loạt những cây đinh màu đen đóng xuống.
 
– Lấy ba khối cực phẩm linh thạch để phong ấn một bộ hài cốt. Cái giá này lớn thật!
 
Vương Lâm liếc mắt một cái liền nhận ra tác dụng của trận pháp này là phong ấn.
 
Chỉ lại ngón tay phải của bộ hài cốt này đâm sâm xuống.
 
Trầm mặc một chút, Vương Lâm cũng không dám khinh thường vọng động mà bơi lên phía trên, định rời đi.
 
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên từ trong túi trữ vật của Vương Lâm lóe ra hoàng mang kịch liệt. Một lực lượng mạnh mẽ từ trong túi trữ vật truyền ra. Đây là lần đầu tiên trong đời Vương Lâm gặp hiện tượng này. Vật nằm trong túi trữ vật lại có thể tự động, không bị khống chế mà thoát ra.
 
Chỉ thấy bức tranh mà năm đó Vương Lâm vô ý lấy được, vẫn không thể nghiên cứu thấu triệt, thậm chí không thể sử dụng bỗng nhiên từ trong túi trữ vật lao ra.
 
Ánh mắt Vương Lâm sững lại. Cuốn tranh này năm đó vừa xuất hiện đã khiến cho lão giả lưng gù của Tiên Di tộc động dung. Sau lần đó hắn phân tích, vật này hẳn ẩn chứa bí mật rất lớn.
 
Giờ phút này bức tranh bay ra, chậm rãi mở ra. Một tấm màn màu đen mang theo những âm thanh chấn động linh hồn từ trong đó bay ra.
 
Cùng lúc này, bộ hài cốt trong trận pháp kia tản mát ra những trận ánh sáng màu tím. Nhất là bộ mặt của hài cốt, ánh sáng càng dày đặc.
 
Dần dần một quầng sáng tím lớn bằng nắm tay từ từ tụ lại trên bộ hài cốt, sau đó nhanh chóng bị hút vào trong bức tranh, biến mất không còn thấy tăm hơi.
 
Hài cốt lập tức vỡ vụn, hóa thành một đám bụi đen kịt, hòa vào trong nước, lặng xuống đáy thủy lao.
 
Sự việc diễn ra cực nhanh. Bức tranh hút xong quầng sáng liền chậm rãi khép lại, chầm chậm rơi xuống. Vương Lâm chụp một cái, cầm bức tranh trong tay, hơi do dự nhưng cũng không tiếp tục thăm dò mà lao nhanh ra khỏi mặt nước.
 
Sau khi ra khỏi mặt nước, vẻ mặt Vương Lâm đầy nghi hoặc, cầm bức tranh trầm ngâm một hồi, sau đó chậm rãi mở ra.
 
Chỉ thấy bên trong bức tranh vốn đen kịt giờ lại có một ấn ký màu tím, lóe lên không ngừng, nếu nhìn không kỹ thì khó có thể phát hiện ra.
 
Một lúc lâu sau, Vương Lâm nhướng mày. Bức tranh này hắn vẫn không thể tìm hiểu được rõ ràng. Nếu nói nó là trọng bảo thì vì sao năm đó lại rơi vào tay một tu sĩ Kết Đan kỳ.
 
Trầm mặc một chút, Vương Lâm cất bức tranh, nhìn thủy lao, lại lâm vào trầm tư.
 
Hài cốt trong thủy lao rất thần bí, lại phải lấy cực phẩm linh thạch phong ấn. Người này khi còn sống hiển nhiên là pháp thuật thông thiên. Nhưng là ai đã phong ấn nàng ở đây?
 
So sánh với bộ hài cốt này, bức tranh nọ lại càng thần bí. Ánh sáng tím kia rốt cục là cái gì?
 
– Văn thú, gọi trung niên văn sĩ kia tới đây.
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, nói.
 
Văn thú lập tức gầm lên một tiếng, thân thể nhoáng lên liền xông ra ngoài. Ào một tiếng, nhất thời cả ngọn núi tuyết ầm ầm rung chuyển. Cũng may tuyết không nhiều lắm, không tạo thành tuyết lở.
 
Nhưng nó gầm lên một tiếng khiến mọi người trong sơn trại đều kinh hãi, âm thầm kêu khổ, không dám ra ngoài.
 
Văn thú ánh mắt hung ác lóe lên, thân hình như lưu tinh ầm ầm hạ xuống, rầm một tiếng đã đánh lên một căn phòng. Cái miệng lớn của nó há ra, dừng lại bên cách một người đang đứng sững sờ trong phòng ba tấc.
 
Người nọ chính là văn sĩ trung niên kia. Hắn vừa nhìn thấy cái miệng khổng lồ này, thân thể nghiêng đi, bị dọa cho ngã lăn ra bất tỉnh.
 
Miệng Văn thú cử động, ngậm lấy kẻ này, bay tới bên cạnh Vương Lâm, ném hắn xuống. Văn sĩ trung niên sau khi rơi xuống đất lập tức tỉnh lại, sắc mặt tái nhợt, hai mắt lộ vẻ sợ hãi.
 
– Thủy lao này làm sao các ngươi phát hiện ra?
 
Vương Lâm trầm giọng hỏi.
 
– Tiên. Nơi này nhiều năm trước là một vùng núi hoang. Một lần có một cơn lốc đi qua, ngọn núi này vỡ vụn, hình thành địa phương này. Thủy lao này cũng là sau sự kiện đó mới xuất hiện. Đại đương gia nhìn thấy cho rằng đây là nơi giam người rất tốt nên mới biến thành thủy lao.
 
Văn sĩ trung niên run rẩy nói.
 
Vương Lâm ngẩng đầu nhìn ngọn núi. Trên núi đúng là có dấu vết sụp đổ đã bị năm tháng làm cho mờ nhạt. Hiển nhiên người này nói không sai.
 
Do vậy, ngọn núi này sợ ràng vô số năm trước đã là nơi trấn áp bộ hài cốt này. Chẳng may năm đó nơi này bị địa chấn nên mới tạo ra một lỗ hổng như vậy, cuối cùng khiến bộ hài cốt này thấy được ánh mặt trời.
 
Nhưng nàng rốt cục là ai đây?
 
Vương Lâm tay phải vung lên, cho văn sĩ trung niên kia rời đi. Sau đó ánh mắt hắn chớp động, thu lại tâm tư, không nghĩ ngợi thêm về vấn đề này nữa mà tập trung tự hỏi làm cách nào có thể khôi phục được tu vi.
 
Cực phẩm linh thạch trong nước đã sắp bỏ đi, linh lực cung cấp được ngày càng yếu. Mặc dù tốc độ yếu dần này phải vô số năm nữa mới tới mức không còn gì nhưng hiện tại đã không còn thỏa mãn mong muốn của Vương Lâm.
 
Hắn khoanh chân ngồi xuống, vỗ túi trữ vật. Lập tức ba khối cực phẩm linh thạch xuất hiện trong tay hắn, được hắn đặt xung quanh thân thể, sau đó lại nhắm mắt ngồi thổ nạp.
 
Năm tháng trôi đi, trăng mọc rồi trăng lại lặn, trong nháy mắt đã qua ba tháng. Tính ra Vương Lâm đã rời khỏi Sở quốc được nửa năm.
 
Lúc này Bì Lô quốc đã vào đông, gió lạnh tràn về, lạnh buốt tới tận xương tủy.
 
Bên trong sơn trại đã hơn nửa năm chưa có người xuống núi. Cũng may mà lương thực dự trữ không ít, vẫn có thể cầm cự qua mùa đông.
 
Vương Lâm trong ba tháng vẫn ngồi bất động, không ngừng hấp thu linh lực trong cực phẩm linh thạch, tích lũy linh lực vào trong cơ thể, tiện thể phá giải phong ấn ý cảnh.
 
Tu vi của hắn trong ba tháng này dưới sự trợ giúp của cực phẩm linh thạch đã khôi phục tới ngưng khí kì tầng sáu.
 
Văn thú thủy chung vẫn thủ hộ bên cạnh Vương Lâm, thỉnh thoảng hung hăng nhìn về phía xa. Nơi đó là hướng của Sở quốc. Nó hơi nhớ nhung Lôi Oa. Tuy nó với Lôi Oa thường xuyên tranh đấu nhưng nhiều ngày không gặp vẫn cảm thường nhớ tới nó.
 
Một ngày nọ, Vương Lâm mở hai mắt, ánh mắt như điện, vỗ lên túi trữ vật, lại lấy ra năm khối cực phẩm linh thạch nữa, đặt xung quanh thân thể.
 
Trầm mặc một lúc, hắn sờ lên những vết sẹo trên mặt, trong mắt hiện lên nét quyết đoán.
 
Không nói một lời, hắn lại nhắm mắt, điên cuồng hấp thu linh lực trong tám khối cực phẩm linh thạch. Linh lực này bên ngoài cơ thể hắn ngưng tụ thành hình. Lúc này toàn thân Vương Lâm tỏa ra từng đợt ánh sáng xanh. Một cỗ linh khí nhè nhẹ tràn ngập không gian.
 
Cùng với linh lực trong cơ thể hắn ngày càng nhiều, Vương Lâm khẽ quát một tiếng, lập tức đem linh lực toàn thân ở tầng thứ sáu Ngưng Khí kỳ vận chuyển đẩy hết ra ngoài, cùng với toàn bộ linh lực khổng lồ bên ngoài đánh ngược trở vào thân thể.
 
Lúc này thân thể Vương Lâm như là một tấm sắt, linh lực trong cơ thể như một cây búa, còn linh lực bên ngoài cơ thể như một cây đại trùy.
 
Cả hai đồng thời đánh lên tấm sắt, đánh cho sắt phải thủng ra.
 
Dưới một loạt đợt oanh kích, sắc mặt Vương Lâm càng thêm tái nhợt. Các vết sẹo trên mặt hắn nhất thời lóe lên hắc mang, đột nhiên chuyển động một cách quỷ dị, từ xa nhìn lại trông giống như một trận đồ.
 
Một khi nó chuyển động một vòng, liền có một một lượng lớn linh lực bị hút tới.
 
Vương Lâm mở bừng hai mắt, trong mắt lộ một tia do dự, nhưng lập tức liền bị nét kiên định thay thế. Hắn hít sâu một hơi, từ trong túi trữ vật lấy ra một khối ngọc thạch màu trắng.
 
Trong nháy mắt khối ngọc thạch này xuất hiện, vòng tròn linh lực đột nhiên tối sầm, không ngờ lại tách ra.
 
– Tiên ngọc. Nuốt thứ này vào chẳng khác gì nuốt đuộc dược. Nhưng giờ đây phong ấn trong cơ thể và trà ý cảnh cũng như một loại độc, dĩ độc công độc hiện giờ là phương pháp có thể đột phá nhanh nhất.
 
Vương Lâm trầm mặc một chút, cầm lấy khối tiên ngọc lớn cỡ ngón cho luôn vào miệng ngậm.
 
Trong nháy mắt khi tiên ngọc vào miệng, một cỗ tiên lực khổng lồ điên cuồng chạy trong cơ thể Vương Lâm, thế mạnh như hồng thủy, cuồn cuồn rung trời. Linh lực trong cơ thể hắn tan ra. So với tiên lực thì quả thật chúng chẳng đáng gì.
 
Từng có kinh nghiệm một lần thôn phệ tiên ngọc, lúc này cảm giác giống như vậy lại truyền tới. Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh, ngưng thần thổ nạp, điều khiển luồng tiên lực này, điên cuồng hướng và phong ấn đánh tới.
 
Một lần, hai lần, ba lần.
 
Mỗi lần đánh tới, thân thể Vương Lâm lại run lên. Nhưng vết sẹo do trà ý cảnh gây ra trên mặt hắn lại càng rung động lớn hơn, thậm chí bắt đầu xuất hiện những vết nứt nhỏ li ti.
 
Thậm chí nơi hắn ngồi, dưới tác động của tiên lực trong cơ thể, cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt, lan tràn ra bốn phía. Một số phòng ốc bị lan đến lập tức sụp đổ. Một cơn gió thổi qua, những phòng ốc đó liền biến thành tro bụi, tan theo gió.
 
Bỗng nghe rắc rắc vài tiếng, từ trong cơ thể Vương Lâm truyền ra vài tiếng vỡ vụn. Sau đó vết sẹo trên mặt hắn bỗng nhiên có một phần mười bị vỡ ra, từ từ rơi khỏi khuôn mặt hắn.
 
Trong nháy mắt khi nó rơi xuống, một tia hắc khí bốc lên, ngưng tụ trên đỉnh đầu Vương Lâm không tan.
 
Sắc mặt Vương Lâm tái nhợt, khóe miệng chảy máu tươi nhưng ánh mắt hắn lại sáng ngời.
 
Vết sẹo trên mặt và phong ấn dưới sự oanh kích của tiên ngọc cuối cùng đã xuất hiện một lỗ thủng.