Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 350: Giết vạn vi hùng 2

Một tiếng cười cuồng tiếu từ trong miệng Lục Thiếu Du truyền ra. Sát ý ngập trời khuếch tán ra bốn phía, lúc quyết định đánh chết Ôn Tước hắn cũng đã quyết không tha cho đám người này.

Dưới sát khí và sát ý ngập trời này, ánh mắt của Thiếu Du ngày càng lạnh lùng. Mọi người đứng chung quanh hắn lúc này lưng không ngừng đổ mồ hồi lạnh, loại sát khí này nếu không qua gió tanh mưa máu, tuyệt sẽ không có.

Dát Dát.

Cảm nhận được sát khí và sát ý băng lãnh trên người Lục Thiếu Du đầu Nham Điêu kia có chút hoảng loạn không yên. Thân thể cao lớn bắt đầu run rẩy, sát khí này khiến cho yêu thú cũng phải e ngại.

– Các ngươi muốn giết bản công tử sao? Vậy thì cả đám các ngươi không một ai sống sót.

Lục Thiếu Du dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía trước, bỗng dưng vỗ một cái vào eo, tức thì có một đạo lưu quang bạch sắc phóng lên cao.

Rống…

Một tiếng kêu đinh tai nhức óc vang lên, đạo lưu quang này trong nháy mắt hóa thành một đầu yêu thú phi hành khổng lồ, một cỗ khí tức cường hãn tỏa ra, thân ảnh của Thiên Sí Tuyết Sư cũng xuất hiện trước mặt mọi người.

Thân ảnh của Lục Thiếu Du đứng trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư bao quát phía dưới, quần áo không gió mà tung bay khiến cho đám người phía dưới không nhịn được mà tim đập nhanh hơn vài phần.

Rống.

Thiên Sí Tuyết Sư lại tiếp tục rít gào, một cỗ uy áp vô hình khuếch tán ra không trung.

Dát dát.

Nham Điêu này tuy rằng cũng là yêu thú tam giai trung kỳ thế nhưng làm sao có thể chống lại khí tức vương giả trên người Thiên Sí Tuyết Sư. Huyết mạch trên người tức thì hỗn loạn khiến cho đầu Nham Điêu kia hoảng loạn kêu lên, thân thể run rẩy lùi về phía sau, mặc kệ đám người chấp pháp đội ra lệnh ra sao đều không dám tới gần.

– Yêu thú phi hành? Lục Thiếu Du cũng có tọa kỵ yêu thú sao?

Mọi người tiếp tục há hốc mồm, bọn họ cũng có thể nhìn ra tọa kỵ yêu thú phi hàn của Lục Thiếu Du mạnh hơn Nham Điêu nhiều, chỉ bằng khí thế phát ra ngoài thì Nham Điêu không thể nào bằng.

– Tiểu tử này không ngờ lại có Thiên Sí Tuyết Sư.

Trên ngọn núi phía xa lúc này chúng trưởng lão cũng không khỏi than thở. Từ đầu tới giờ bọn họ đã nhìn thấy bao nhiêu sự việc không thể tưởng tượng được trên người Lục Thiếu Du.

– Đều chết đi cho ta.

Lục Thiếu Du quát lớn một tiếng, Thiên Sí Tuyết Sư hiểu ý không ngừng rít gào, khí tức bạo ngược khuếch tán ra không trung, trực tiếp đánh về phía một đầu Nham Điêu gần nhất.

Dát.

Đầu Nham Điêu kia căn bản không dám chống lại, cũng không quan tâm tới mệnh lệnh của đám người chấp pháp đội, tức thì chạy trốn.

Dát Dát.

Hai đầu Nham Điêu còn lại lúc này cũng nhân cơ hội chạy trốn, ba đầu Nham Điêu nhanh chóng chạy đi. Lúc chạy trốn thân thể còn run run khiến cho thân thể đám chấp pháp đội trên lưng nó cũng lung lay theo.

– A…

Trong đó có mấy thành viên chấp pháp đội trực tiếp từ trên cao rơi xuống, bọn hắn hét thảm một tiếng rồi trực tiếp rơi xuống mặt đất.

Thiên Sí Tuyết Sư ở trên không trung không ngừng gào thét đuổi tới. Ba đầu Nham Điêu thì nhanh chóng chạy trốn, cảnh tượng này khiến cho đám người phía dưới ngây ra.

– Tiểu tử, Vân Dương Tông không phải địa phương để ngươi có thể tùy ý làm càn.

Lúc này có một thanh âm vang lên, đồng thời có một thân ảnh chợt xuất hiện trên bầu trời. Trong nháy mắt khi người này xuất hiện có một cỗ chân khí bạo phát, trong nháy mắt bao phủ không gian chung quanh Lục Thiếu Du và Tuyết Sư, không những thế không gian giống như bị gấp khúc vậy.

Trong nháy mắt sát ý trong mắt người này bắn ra, một đạo chưởng ấn phá không trực tiếp đánh về phía Lục Thiếu Du, lực lượng cuồng bạo phá không mà tới đem theo kình khí kinh thiên.

– Cường giả Vũ suất.

Sắc mặt Lục Thiếu Du cả kinh, đối phương không ngờ lại có tu vi Vũ suất.

– Sử Vân Sinh, ngươi thật to gan, lui ra cho ta.

Ngay khi Lục Thiếu Du còn đang kinh ngạc thì phía sau Lục Thiếu Du vang lên một tiếng hét lớn, thanh âm như xuyên thấu không gian truyền đến tai mỗi người có mặt ở đây.

Phanh.

Lời nói còn chưa dứt trước người Lục Thiếu Du đã có một đạo thân ảnh đánh một đạo chưởng ấn ra. Giữa không trung, năng lượng cuồng bạo va chạm với nhau phát ra tiếng nổ vang vô cùng nhỏ, một cỗ kình khí cường hãn nhanh chóng khuếch tán ra chung quanh, hóa thành năng lượng biến mất trong thiên địa.

Phanh.

Đồng thời, người trên không trung vừa mới công kích Lục Thiếu Du trong nháy mắt thân thể bị một cỗ lực lượng cường hãn lấy đi tất cả sức lực, từ trên không trung rơi xuống mặt đất, vẻ mặt tái nhợt.

– Tham kiến Dương trưởng lão.

Đại hán nhìn thấy người này vẻ mặt tức thì kinh hãi, trong nháy mắt quỳ xuống hành lễ.

– Sử Vân Sinh, lá gan ngươi càng lúc càng lớn rồi đấy.

Cách đó không xa có mấy thân ảnh lăng không mà tới, một cỗ khí tức mạnh mẽ bao phủ không trung.

Ngao.

Một tiếng gầm gừ phá không truyền tới. Phía sau mấy người còn có một đầu yêu thú khổng lồ, hai cánh dựng lên. Đầu yêu thú này thân thể to mấy chục thước, hai cánh màu lam, răng nanh nhe ra, hai tròng mắt lớn khiến cho người nhìn vào không nhịn được mà cảm thấy sợ hãi.

Lúc này, trên lưng yêu thú không lồ có một thân ảnh khác, đó chính là Vũ trưởng lão.

– Lam Ngọc Lang Ưng yêu thú ngũ giai thổ hệ.

Sắc mặt Lục Thiếu Du hơi đổi, đây là lần đầu tiên hắn thấy tọa kỵ yêu thú đạt tới ngũ giai. Đầu Lam Ngọc Lang Ưng này tuy rằng không có huyết mạch cao quý, thế nhưng cũng không kém nhiều lắm.

– Mười trưởng lão sao?

Sắc mặt Lục Thiếu Du lúc này cũng không nhịn được mà biến đổi, lúc này đột nhiên xuất hiện mười người, từ khí tức trên người có thể phán đoán ra tuyệt đối đều là trưởng lão Vân Dương Tông, trong đó có ba người hắn đã gặp.

– Sử Vân Sinh, tam hộ pháp sao?

Ánh mắt Lục Thiếu Du nhìn về phía hán tử trung niên kia. Người này hẳn là đệ tử Sử Vân Sinh của Triệu trưởng lão kia. Từ khí tức có thể đoán ra người này cũng là một cường giả Vũ suất.

– Vân Dương Tông này quả thực cường giả như mây a.

Nhìn thấy chung quanh lúc này ít nhất cũng có mười mấy cường giả Vũ suất, Lục Thiếu Du không khỏi có chút cảm khái. Tùy tiện có thể xuất ra hơn mười Vũ suất, Vân Dương Tông quả thực không hổ danh là thế lực nhất lưu trên đại lục Linh Vũ.

Mà sau khi nhìn chăm chú vào hơn mười người này Lục Thiếu Du mới phát hiện ra Dương trưởng lão và một lão giả mặc đạo bào màu vàng kia có thực lực hơn hẳn Quỷ tiên tử Bạch Oánh, trong lòng hắn khẽ run lên.

– Chẳng lẽ là cường giả Vũ Vương?

Trong lòng Lục Thiếu Du không nhịn được mà hít sâu một hơi. Quỷ tiên tử Bạch Oánh có tu vi Vũ suất cửu trọng đỉnh phong. Mà khí tức của hai người này còn mạnh hơn Quỷ tiên tử Bạch Oánh, không còn nghi ngờ gì nữa chính là cường giả Vũ Vương. Vừa rồi Vương trưởng lão kia giơ tay nhấc chân là có thể định đoạt sinh tử của Sử Vân Sinh. Loại thực lực này chỉ sợ cũng chỉ có thể Vũ Vương mới làm một cách tùy ý như vậy được.

– Tham kiến chư vị trưởng lão.