Tiên Nghịch

Chương 363 Ba phần đại lễ

Đột nhiên, một người mặc trường bào màu xanh nhạt từ trong vòng tròn đỏ như máu bước ra. Bộ quần ào của người đó rất rộng, thân thể mới động đã lập tức tung bay. Sắc mặt người đó xám xịt, thoạt nhìn rất già nhưng lại có một đôi mắt rất sáng. Hắn liếc mặt nhìn Vương Lâm sau đó tay phải vung lên.
 
– Chín người các ngươi lui ra ngoài.
 
Một cái vung tay nhẹ nhàng nhưng lại tạo ra một nguồn lực rất mạnh tỏa ra xung quanh. Chín vị tu sĩ Hóa Thần đều cung kính, nương theo lực lượng đó mà biến mất.
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, lộ ra một ý chí chiến đầu. Tu vi của lão, hắn tuy không thể nhìn thấu nhưng vẫn có thể khẳng định chắc chắn là Anh Biến kỳ.
 
– Tằng Ngưu tiểu hữu! Lão phu đã đợi cái ngày này hai năm rồi. – Ánh mắt của lão nhìn Vương Lâm có một chút kỳ dị.
 
Gần như ngay lập tức, Vương Lâm liền nhận ra đôi mắt đó chính là đôi mắt mà hôm qua hắn nhìn thấy. Việc đối phương biết được thân phận của mình, Vương Lâm cũng không cảm thấy kinh ngạc. Nếu Liễu Mi có thể tìm đến nơi này thì vị lão tổ Anh Biến kỳ của Luyện Hồn tông có thể biết được cũng không có gì lạ.
 
– Hôm nay, hai chúng ta gặp nhau. Trước tiên, ta tặng tiểu hữu một chút lễ vật rồi nói chuyện cũng không muộn. – Lão liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái thật sâu. Sau khi trầm ngầm một chút, tay phải chợt giơ lên chỉ về phía Luyện Hồn phong, thanh âm ôn hòa nói chuyện với Vương Lâm đột nhiên trở nên hung dữ, tỏa ra sát khí hết sức lạnh lẽo:
 
– Liễu Mi tiểu bối! Trong vòng mười tức hãy lăn ra khỏi phạm vi ngàn dặm của Luyện Hồn tông. Nếu không, cho dù ngươi là đệ tử Chu Tước, lão phu cũng giết như thường. Biến.
 
Trên Luyện Hồn phong, dáng người tuyệt đẹp của Liễu Mi chầm chậm bay lên, nét mặt đau đớn, cung kính nói:
 
– Tiền bối! Vãn bối có sư mệnh trong người. Mà ta cũng không chọc giận ngài. Ngài cần gì phải làm như thế?
 
Sắc mặt Vương Lâm vẫn như thường, nhưng trong lòng lại nhanh chóng phân tích tình hình trước mặt.
 
– Sáu tức! – Ánh mắt lão nhân bình thản nói.
 
– Tiền bối! Nếu vãn bối trở về như thế này, chắc chắn sẽ bị sư tôn trách phát. Nếu sư tôn hỏi, vãn bối chỉ có thể nói rõ. – Liễu Mi than nhẹ, mím môi nói.
 
– Bốn tức! – Ánh mắt lão nhân xuất hiện một tia sát khí. Tay phải chộp một cái vào khoảng không. Nhất thời ảo ảnh của một cây cờ lớn cao ba trượng xuất hiện trước mặt lão.
 
Từ trong ảo ảnh lá cờ có một thứ lực lượng không thể tưởng tượng nổi truyền ra. Lần đầu tiên, Liễu Mi biến sắc.
 
– Thập ức hồn phiên. – Nàng nhìn lão nhân chăm chú rồi cắn răng biến mất, rời khỏi Luyện Hồn tông.
 
Lão nhân cũng không để ý nơi Liễu Mi biến mất mà xoay người, ánh mắt nhìn Vương Lâm vẫn có một sự kỳ dị, cười nói:
 
– Tằng Ngưu tiểu hữu. Chút lễ nhỏ đấy thế nào?
 
Sự tồn tại của Liễu Mi giống như một con dao nhọn dí vào lưng Vương Lâm. Hắn luôn có cảm giác như bị một con độc xà đang nhìn mình chằm chằm. Vào giờ phút này, khi Liễu Mi rời đi, cảm giác đó hoàn toàn biến mất.
 
Vương Lâm cười khổ, nói:
 
– Đó phải là hậu lễ thì đúng hơn. Tiền bối không sợ đắc tội với Chu Tước quốc như thế nhưng tại không cảm thấy vui vẻ mà ngược lại còn thấy sợ hãi.
 
Vị lão tổ của Luyện Hồn tông có thể nói là một người cực kỳ thú vị. Vương Lâm đã nghĩ rất kỹ, lúc trước nếu không được sự đồng ý của người này Liễu Mi không thể đi vào Luyện Hồn tông.
 
Từ trước đến giờ, lão vẫn không xua đuổi nào nhưng hôm nay lại làm thế trước mặt Vương Lâm. Điều đó chỉ để chứng tỏ cho Vương Lâm biết Luyện Hồn tông của hắn chẳng thèm nể mặt với Chu Tước quốc. Tất cả những điều đó đều là Vương Lâm mà ra. Việc như thế đâu thể là một chút lễ mọn được.
 
Lão nhân cười ha hả, nói:
 
– Đắc tội với Chu Tước quốc cũng chẳng có gì đáng ngại. Đến hôm nay, cái lão Chu Tước kia cũng không thể khiến cho cả Chu Tước quốc phải dốc sức cho hắn.
 
Vương Lâm suy nghĩ một chút rồi nhìn lão, nói:
 
– Tiền bối có gì phân phó, xin cứ nói.
 
Ánh mắt lão nhân có một sự tán thưởng, cười nói:
 
– Không vội! Vừa rồi chỉ là phần lễ vật thứ nhất. Bây giờ, ta sẽ đưa ngươi phần lễ vật thứ hai. Tằng Ngưu, nguyên thần của người chẳng phải đang cần khôi phục hay sao? Ngươi tìm đến lão phu chẳng phải muốn mượn uy áp khiến cho Nguyên Thần hồi phục nhanh đúng không? Phần lễ vật thứ hai của lão phu là giúp ngươi khôi phục tu vi.
 
Nói xong, lão không đợi Vương Lâm mở miệng. Trong mắt lập tức hiện ra chút ánh sáng vàng. Đột nhiên, một luồng uy áp mạnh mẽ còn mạnh hơn uy áp của linh mạch vô số lần từ trong thân thể lão tỏa ra, tập trung vào người Vương Lâm.
 
– Có đủ hay không?
 
Thân thể Vương Lâm lập tức chấn động. Khi uy áp ép lên người, hắn liền có cảm giác giống như bị đè dưới vô số ngọn núi lớn. Vô số những tiếng răng rắc từ cơ thể hắn phát ra. Những khe nứt trên nguyên thần trong cơ thể đang từ từ thu nhỏ, nhưng tốc độ quá chậm.
 
– Không đủ! – Vương Lâm cắn răng nói.
 
Tia sáng trong lóe lên trong mắt lão nhân càng nhiều. Trường bào không gió nhưng lại bay phần phật. Từ từ, bộ trường bào của lão phình to.
 
Nhất thời, một nguồn uy áp còn mạnh hơn vừa rồi gấp mười lần phủ xuống. Không gian xung quanh xuất hiện những tiếng động. Từng khe nứt nhanh chóng khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
 
– Thế nào?
 
Toàn thân Vương Lâm, từ các lỗ chân lông máu tươi thấm ra ngoài. Hai mắt hắn đỏ bừng, gân xanh nổi đầy mặt. Hai vết sẹo trên mặt chợt biến mất một cái. Vào lúc này, Vương Lâm có thể cảm giác được, những vết nứt trên nguyên thần đang nhanh chóng thu hẹp. Một cảm giác sảng khoái từ trong cơ thể hắn dâng lên, giảm bớt áp lực toàn thân.
 
– Không đủ. – Vương Lâm hít một hơi thật sâu, nói một cách chậm rãi.
 
– A! Được! Tằng Ngưu! Đã hai trăm năm qua lão phu không sử dụng tới tiên lực Anh Biến kỳ. Phần lễ vật thứ hai, lão phu sẽ bỏ thêm vốn. – Lão cười ha hả, không hề do dự sử dụng tiên lực trong cơ thể. Trong nháy mắt một luồng uy áp hoàn toàn khác vừa rồi lại phủ xuống.
 
Uy áp đó mang theo tiên khí khiến cho Vương Lâm nghĩ ngay tới lúc những mảnh vỡ của tiên giới biến mất. Thiên uy khiến cho thân thể hắn nhất thời chấn động. Nguyên thần nhanh chóng hàn gắn lại. Chỉ sau năm tức, vết sẹo cuối cùng trên mặt hắn biến mất.
 
Chỉ trong tích tắc, một tiếng hú dài từ trong miệng Vương Lâm phát ra. Hai mắt hắn lóe lên quang mang sáng ngời, giống như mặt trời xuất hiện giữa đêm tối. Linh lực ồ ạt lưu chuyển toàn thân. Nguyên thần khôi phục hoàn toàn chạy khắp nơi trong thân thể. Đủ các loại cảm giác lập tức xuất hiện. Nhưng trong nháy mắt liền biến thành một cảm giác sảng khoái.
 
Vương Lâm hú lên một tiếng thật dài, toàn thân chấn động. Phong ấn của Tôn Thái lập tức biến mất. Tu vi của hắn lại một lần nữa khôi phục tới Hóa Thần trung kỳ. Thậm chí so với năm đó còn tinh tiến hơn.
 
– Cảm tạ tiền bối. – Vương Lâm ôm quyền, nói với lão một cách thành khẩn.
 
Nhìn Vương Lâm, sự tán thưởng trong mắt lão càng nhiều. Lão nhân cười ha hả, nói:
 
– Bây giờ cám ơn ta vẫn còn quá sớm. Lão phu vẫn còn chuẩn bị một phần lễ vật thứ ba cho người. Ngươi có dám nhận không?
 
Vương Lâm hít một hơi thật sâu. Vào lúc này, tu vi khôi phục hắn chợt có một cảm giác đứng trên cao liếc nhìn thiên hạ. Vương Lâm cười khẽ, nói:
 
– Có gì không dám?
 
Trong lòng hắn biết, lão tổ của Luyện Hồn tông đưa ra nhiều lễ vật thế này chắc chắn có việc cần nhờ hắn giúp đỡ. Tuy vậy hắn cũng không nghĩ ra có việc gì mà một vị tu sĩ Anh Biến kỳ lại phải nhờ mình giúp đỡ.
 
– Được! Tằng Ngưu! Phần lễ vật thứ ba của lão phu là giúp tu vi của ngươi đạt tới Hóa Thần hậu kỳ đỉnh phong. Về phần ý cảnh, ngươi phải tự mình lĩnh ngộ. Điểm đó, lão phu không có khả năng giúp đỡ. – Nói xong, thân thể lão thoáng động, phi hành về phía vòng sáng đỏ như máu.
 
Vương Lâm hơi trầm ngầm, không nói lời nào bám sát theo sau.
 
Bên ngoài vòng sáng, tay phải lão nhân chộp một cái vào khoảng không. Nhất thời, một cái hồn phiên cao ba trượng lại xuất hiện một lần nữa. Lúc này, nó vẫn như ảo ảnh giống như trước.
 
– Đây là chí bảo của Luyện Hồn tông. Thập ức Hồn phiên. Nhờ có bảo vật này mà tuy lão phu chỉ là Anh Biến hậu kỳ nhưng lại dám đánh với tu sĩ Vấn Đỉnh một trận. Về phần nguyên nhân, lão phu sẽ nói với ngươi sau. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, nó chính là căn bản của Luyện Hồn tông chúng ta. Có nó, Luyện Hồn tông bất diệt. Nếu nó bị hủy thì Luyện Hồn tông của chúng ta cũng bị diệt.
 
– Bây giờ, ta sẽ lợi dụng nội lực của hồn phiên giúp tu vi của ngươi tăng lên tới Hóa Thần hậu kỳ. – Ánh mắt lão già lấp lánh nhìn về phía Vương Lâm, quát:
 
– Khoanh chân ngồi xuống.
 
Vương Lâm liếc mắt nhìn lão, cũng không nói tiếng nào, khoanh chân ngồi trong không trung. Với tu vi của đối phương, nếu muốn động thủ cũng chẳng cần phải giả vờ làm gì. Nhưng sự cẩn thận trong lòng Vương Lâm cũng không biến mất. Chỉ cần có một chút gì đó không ổn, hắn sẽ sử dụng Tinh La Bàn thoát đi.
 
Lá hồn phiên cao ba trượng trong tay lão rung nhẹ, lập tức từ bên trong phát ra những tiếng rít cùng với những tiếng hò hét. Ngay sau đó, vô số hồn phác hình người từ trong hồn phiến bay ra. Mười cái hồn phách lập tức phân tán xung quanh Vương Lâm.
 
Mười cái hồn phách đều có màu vàng lấp lóe chút ánh tím, hết sức kiêu ngạo. Đồng tử trong mắt Vương Lâm co lại. Mười cái hồn phách không ngờ có tu vi tương đương với Anh Biến kỳ.
 
– Chẳng trách được với cái hồn phiên này mà có thể chống lại tu sĩ Vấn Đỉnh. – Vào lúc này, Vương Lâm đã hiểu ra một chút.
 
– Tằng Ngưu tiểu hữu. Tất cả hồn phách trên chiếc phiên này đầu là tu sĩ Anh Biến. Vô số năm qua, Luyện Hồn tông chúng ta, mỗi khi có một vị tổ tiên lâm chung đều chấp nhận xóa bỏ thần trí, trở thành một cái hồn phách vô thức, hiến tế cho lá hồn phiên này. Nếu có một ngày lão phu về tây, ngươi cũng phải nhớ kỹ để hồn phách của lão phu thu vào bên trong.
 
Câu cuối cùng lão nói một cách bất ngờ khiến cho Vương Lâm chấn động, trong lòng như hiểu ra điều gì đó.
 
Đúng lúc này, mười cái hồn phách Anh Biến kỳ chợt tản ra tia sáng màu vàng. Vầng sáng bao phủ toàn bộ không gian vào bên trong.
 
Một luồng linh lực không cần Vương Lâm phải hấp thu, tự động từ trong mười hồn phách khuếch tán, hình thành một đạo ánh sáng. Ngay khi chạm vào Vương Lâm, nó liền chui vào trong cơ thể hắn.
 
Giữa không trung xuất hiện một cảnh tượng kỳ dị. Ánh sáng vàng tím từ mười cái hồn phách lần lượt thay đổi quanh người Vương Lâm.
 
Linh lực trong cơ thể Vương Lâm tăng lên một cách chóng mặt. Trong nháy mắt đã tăng gấp đôi. Hơn nữa tốc độ tăng trưởng vẫn không ngừng, vẫn còn đang tiếp tục.
 
Gấp hai.gấp ba.gấp bốn. Cho đến tám lần vẫn còn tiếp tục.
 
– Tằng Ngưu! Ngươi nhỡ kỹ lão phu tên là Độn Thiên. Ngươi có thể hấp thu được bao nhiêu thì hấp thu. Lão phu cũng chẳng thèm keo kiệt.