Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 3705 Một mình chiến một trận 2

Ánh mắt Hướng Vấn Thiên tràn ngập vẻ kinh ngạc, giật mình không nhỏ, lúc này Phạm Sàm đã đạt tới Đại Đạo cảnh cao giai đỉnh phong, sợ rằng cách Niết Bàn cảnh cũng không xa. Tu vi bực này đã mạnh hơn hắn.

– Đại Đạo cảnh cao giai đỉnh phong.

– Thực lực của Phạm Sàm lão cẩu này cũng không kém.

– Ta cược trong vòng ba chiêu có thể đánh chết hắn.

Cảm nhận khí thế khủng bố trên người Phạm Sàm, chúng cường giả PHi Linh môn dường như cũng không đặt vào trong mắt, vô cùng nhẹ nhõm nói. Mà ngay cả Thiên Thủy môn có một siêu cấp cường giả như Hỏa Quỷ Đạo nhân Phạm Anh Kỳ cũng không khiến cho chúng cường giả Phi Linh môn cố kỵ.

– Tiểu tạp chủng, ngày hôm nay vô luận thế nào ngươi cũng không có cơ hội chạy trốn lần thứ hai đâu.

Phạm Sàm cười lạnh lắc đầu, hắn biết rõ Lục Thiếu Du bất phàm, cho nên giờ phút này coi như giận dữ và sợ hãi hắn cũng phải thu liễm lại, giữ cho bản thân bình tĩnh.

Phạm Sàm tuyệt đối không phải là người không có chủ kiến, có thể làm chưởng môn Thiên Thủy môn đã đủ chứng minh hắn không phải là kẻ ngốc.

Nhưng mà lúc này Phạm Sàm lại nắm chắc, một khi giao thủ hắn có thể trực tiếp đánh bại Lục Thiếu Du này, đây là một loại khẳng định.

– Bởi vì hắn là người của Vô Minh thế giới, Vô Minh thế giới chính là tiểu thế giới, người khác sẽ phải chịu thiên địa áp chế mà hắn lại không bị. Hắn có tu vi Đại Đạo cảnh đỉnh phong, tu vi như vậy cũng không bị bất luận thứ gì áp chế.

Cho dù lui vạn bước mà nói, Lục Thiếu Du này chỉ là Bán Đạo cảnh mà thôi, loại tu vi như Bán Đạo cảnh này, coi như không bị thiên địa áp chế, cho dù Lục Thiếu Du này là nửa hỗn độn, hoặc là ngụy hỗn độn, thế nhưng nói cho cùng Bán Đạo cảnh cũng không phải chính thức là Đại Đạo cảnh.

Mà hắn đã là Đại Đạo cảnh cao giai đỉnh phong, khoảng cách giữa hai tầng thứ cực kỳ rộng, Lục Thiếu Du coi như bay cũng không có cách nào vượt qua được.

Cho nên lúc này Phạm Sàm không có một chút lo lắng nào, coi như trong lòng hơi có chút nghi hoặc, Lục Thiếu Du này tại sao lại phải động thủ với hắn, có lẽ là do tiểu tử này không biết thực lực của hắn.

Cho nên Phạm Sàm cũng không có nghĩ nhiều nữa, bởi vì bất kể như thế nào cái hào rộng như vậy Lục Thiếu Du tuyệt đối không có cách nào vượt qua.

Mắt nhìn Lục Thiếu Du, khuôn mặt âm lãnh của Phạm Sàm trầm xuống, sát ý nổi lên.

Lục Thiếu Du đạp không mà đứng, nhìn ánh mắt tràn ngập sát ý của Phạm Sàm, trong đôi mắt đen kịt của hắn cũng hiện lên hàn ý. Khóe miệng nở nụ cười lạnh lẽo.

Hai người đạp không, giằng co với nhau, cách xa nhau chưa đủ ba trăm thước. Lấy hai người làm trung tâm, hai cỗ khí thế bàng bạc lan tràn, cả không gian sau lưng hai người trong lúc vô thanh vô tức phong vân biến sắc, gió nổi mây phun, bầu không khí căn cứng này khiến cho mọi người cảm thấy trong lòng như có một tảng đá đè nặng.

– Tiểu tạp chủng, chịu chết đi. Ngay hôm nay không ai cứu được ngươi đâu.

Phạm Sàm lớn tiếng quát lạnh, rốt cuộc cũng đánh vỡ bầu không khí căng cứng nay. Trên khuôn mặt âm trầm có hàn ý bắn ra, mũi chân kẽ điểm không trung, thân thể nhanh như thiểm điện, giống như mũi tên hung hăng phóng về phía Lục Thiếu Du. Khí thế khiến cho không gian gió nổi mây phun, run rẩy không ngớt. Làm cho đám người vây xem bên ngoài không khỏi hít sâu một hơi thay cho Lục Thiếu Du, đối với người Phi Linh môn bên ngoài mà nói, không ai biết Lục Thiếu Du có thể chống lại Phạm Sàm được hay không, thậm chí đối với người tinh mắt mà nói, cũng không có bao nhiêu tin tưởng với Lục Thiếu Du.

Hướng Vấn Thiên và đám người Tôn Cao Mộc lúc này đều dùng ánh mắt lo lắng nhìn lên trên không trung, Bán Đạo cảnh chống lại Đại Đạo cảnh cao giai đỉnh phong, nhớ tới chênh lệch tu vi giữa hai người khiến cho mọi người kinh hãi.

Phương Chí Thành và Phương Thải Y bị Bàn Sấu Hòa thượng cấm chế trên tay lúc này đều dùng ánh mắt phức tạp nhìn lên trên không trung, không nháy mắt lấy một cái.

Khoảng cách vài trăm thước đối với cường giả như Phạm Sàm mà nói chỉ trong chớp mắt là phóng tới.

Oanh.

Trong giây lát, một đạo quyền ấn được Phạm Sàm ngưng tụ, năng lượng chấn động đáng sợ từ bên trong quyền ấn tràn ra.

XOẹt.

Những nơi quyền ấn lạnh lẽo đi qua, trong không gian đột nhiên xuất hiện vết nứt không gian đen kịt vô cùng khổng lồ, giống như một thông đạo đen kịt hiển hiện ở phía chân trời, quyền ấn lạnh lẽo giống như một tia chớp máu trắng trong chốc lát đã kéo tới trước mặt Lục Thiếu Du.

Ánh mắt Lục Thiếu Du nhảy lên, khóe mắt liếc nhìn về phía Hỏa Quỷ Đạo nhân Phạm Anh Kỳ, trong mắt hiện lên hàn ý, một cỗ khí tức quỷ dị từ trong thân thể đột nhiên tràn ra, trực tiếp đồng hóa gợn sóng trong không gian.

Phanh.

Quyền ấn lạnh lẽo dùng xu thế như sấm sét đánh tới, dưới ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người nặng nề đập lên trên người Lục Thiếu Du, lập tức đóng băng cả thân thể và không gian chung quanh Lục Thiếu Du thành một khối băng lớn.

Ken Két.

Băng rạn nứt, sau đó bị nghiền nát.

Ầm ầm.

Không gian bị đóng băng nghiền nát mang theo từng vết nứt không gina xuất hiện, năng lượng lạnh lẽo khủng bố giống như một cơn lốc khuếch tán. Không gian trực tiếp bị phá hủy, một mảng lớn không gian hư vô xuất hiện, khí tức lạnh lẽo thấu xương từ bên trong lan tràn r.a

– Ồ?

Bất quá khi cơn lốc bằng năng lượng lạnh lẽo khuếch tán tới một phạm vi nhất định lại đột nhiên ngừng lại, không nhìn thấy bất luận chút máu tươi nào, cũng mất đi dấu vết thân ảnh của Lục Thiếu Du.

– Áo nghĩa không gian cùng áo nghĩa thời gian.

Trên không trung, Linh Động công tử Hướng Hầu Minh và Hỏa Quỷ Đạo nhân Phạm Anh Kỳ đồng thời biến sắc, bọn họ không khó nhìn ra biến hóa bên trong, cuối cùng khi quyền ấn đánh tới Lục Thiếu Du đã vận dụng áo nghĩa thời gian và không gian thoát thân.

Người đồng thời mang áo nghĩa thời gian và không gian, tính cả ba ngàn đại thiên thế giới cũng tuyệt đối không có nhiều.

Một quyền mất đi thân ảnh Lục Thiếu Du, sắc mặt Phạm Sàm cũng biến sắc, tâm thần lan tràn ra chung quanh, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía xa. Ngoài ngàn thước phía xa lúc này có một đạo thân ảnh mặc áo bào xanh đang từ từ hiện lên.

Phù.

Ở phía xa, nhìn thấy thân ảnh mặc áo bào xanh kia lần nữa xuất hiện, Phượng Thải Y thở dài một hơi, bộ ngực no tròn run lên, vừa rồi tim nàng như ngừng đập.

– Phạm Sàm lão cẩu, tốc độ của ngươi dường như còn chưa đủ a.

– Hừ.

Phạm Sàm âm trầm khẽ hừ một tiếng, tu vi Đại Đạo cảnh cao giai đỉnh phong không ngờ ngay cả một chiêu mà cũng không đụng được tới chéo áo của tiểu tử có tu vi Bán Đạo cảnh.

Sưu.

Tiếng hừ lạnh vừa dứt, thân ảnh Phạm Sàm lần nữa như thiểm điện bắn ra, khí thế lạnh lẽo bàng bạc từ trong thân thể lan tràn, thân thể của hắn lần nữa phá không bắn tới trước người Lục Thiếu Du.

– Đi chết đi.

Trong sát na tốc độ của Phạm Sàm đẩy nhanh hơn, cơ hồ trong sát na khẽ phất tay vỗ một cái, một cỗ khí tức lạnh lẽo vô hình đột nhiên bao phủ trước người Lục Thiếu Du.