Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 3791 Niết bàn như thế nào

Lục Thiếu Du khoanh chân ngồi xuống chờ đợi, quan sát người khác đột phá đối với tu luyện giả cũng là một lần lĩnh ngộ, nếu có thu hoạch cũng xem là một lần cơ duyên.

– Thiếu Du huynh đệ!

Bốn người Quỷ Oa ở cách đó không xa, cảm giác được chân khí bên này dao động lập tức nhìn tới.

Tôn Tiểu Nhã rung động nói:

– Họ đang Niết Bàn sao?

– Long Bàn Hổ Cứ đã sắp Niết Bàn, dùng Niết Bàn Luân Hồi Tử nên thành công tiến vào Niết Bàn cũng không có gì chắc trở, một khi đặt chân Niết Bàn cảnh, Phong Thần đài lại có thêm một chỗ cho bọn họ.

Quỷ Oa âm trầm lên tiếng, quen biết thời gian lâu dài mọi người cũng đã thói quen.

– Hiện tại bọn họ đang tiến vào hữu dư Niết Bàn vòng thứ nhất, hẳn sắp chính thức bước vào Niết Bàn cảnh!

Bạch Lang dao động nói.

– Hữu dư Niết Bàn.

Lục Thiếu Du nhíu mày, Tam Kỳ lão nhân nhắc tới Vô Thượng Niết Bàn, tựa hồ Niết Bàn còn chia thành nhiều loại, nhất thời hỏi:

– Niết Bàn chẳng lẽ còn có phân chia nhiều loại sao?

Tôn Tiểu Nhã cùng Quỷ Oa cảm thấy kỳ quái, Bạch Lang lập tức nói:

– Nói thế này, Niết Bàn cảnh có ba loại cấp độ, đột phá Đại Đạo cảnh đỉnh phong đi vào Niết Bàn cảnh sơ giai, cũng gọi là hữu dư Niết Bàn, kế tiếp là vô dư Niết Bàn cũng là Niết Bàn trung giai, qua trung giai là tới Niết Bàn cao giai.

Trong mắt Bạch Lang lộ vẻ hướng tới:

– Niết Bàn cao giai cũng là sinh tử Niết Bàn, qua sinh tử là có thể tiến vào Tuyên Cổ cảnh, tuyên cổ trường tồn, loại cấp độ này mỗi một người đều là tồn tại rung động một phương, ở trong ba ngàn đại thế giới có được địa vị tối cao.

– Hữu dư Niết Bàn, vô dư Niết Bàn, sinh tử Niết Bàn, lại có gì bất đồng?

Lục Thiếu Du nghi hoặc hỏi.

Bạch Lang cười khổ nói:

– Ta cũng không rõ lắm, nếu biết ta cũng đủ chỉ là Đại Đạo cảnh.

Oanh!

Vào thời khắc này ở cách đó không xa truyền ra thanh âm dao động trầm thấp, hai đạo quang quyển thật lớn run lên, lập tức thu liễm vào thân thể hai huynh đệ Long Bàn Hổ Cứ, hai người liền mở mắt, trong mắt bắn tinh quang, chân khí hoàn toàn khác hẳn lúc trước.

– Niết Bàn cảnh sơ giai, cả hai đều bước vào Niết Bàn cảnh!

Kim Viên rung động nói, trong mắt vô cùng hâm mộ.

– Hữu dư Niết Bàn, vô dư Niết Bàn, sinh tử Niết Bàn, ta có hiểu một ít.

Long Bàn thu liễm chân khí, nói:

– Niết danh vi xuất, bàn danh vi thú, chư thú vượt qua sinh tử, thì cũng xem như vượt qua khỏi thú dã. Thời gian lâu dài, trong vũ trụ thời không sinh linh tu luyện, mục đích là vì vượt qua sinh mệnh hữu hạn, một ngày kia có thể chứng ngộ Niết Bàn, chẳng khác nào đột phá hàng rào thời không, đem sinh mệnh trải rộng hết thảy không gian, dựng thẳng cùng tam tế, hoành khắp mười phương, tràn ngập qua hết thảy thời gian, diệt hữu dư, qua vô dư, độ sinh tử, từ thời tuyên cổ đã bất biến, lịch vạn kiếp mà thường tân, cuối cùng đặt chân tuyên cổ, là có thể siêu việt sinh tử vô thường, đây là Niết Bàn.

Hổ Cứ đứng dậy nói:

– Niết Bàn cũng là tâm bao thái hư, lượng chu sa giới, vật cùng ta tương ứng, người cùng ta như nhau.

Hổ Cứ tiếp tục nói:

– Kiến tư hoặc, thân vị diệt, chính là hữu dư Niết Bàn, thân diệc diệt, thụ sinh tử, được gọi vô dư Niết Bàn, tam hoặc toàn đoạn, sinh tử vĩnh diệt, có thể bước lên tuyên cổ, tuyên cổ xưa nay bất biến, lịch vạn kiếp nhi thường tân.

Mọi người nghe vậy, đều cái hiểu cái không, ánh mắt khẽ động, có điều ngộ ra, lập tức khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt bắt đầu lĩnh ngộ, như được lợi rất nhiều.

Xuy lạp lạp…

Đúng lúc này quanh thân Hoàng Sa cùng Tử Viêm đều hiện ra một đạo quang quyển bao trùm lấy thân thể họ.

Lục Thiếu Du nhìn qua, hiểu được lời nói của Long Bàn Hổ Cứ giống như cảnh tỉnh hai người họ, cho nên giúp họ đạt được chỗ tốt thật lớn.

– Chúc mừng hai vị đặt chân Niết Bàn cảnh.

Lục Thiếu Du cười nói.

– Hai huynh đệ chúng ta đa tạ đại ân của các hạ, sau này không dám nói xuống chảo dầu lên núi đao, hai huynh đệ chúng ta đều nhớ kỹ, mạng của chúng ta là do các hạ đã cứu, có thể nhanh như vậy đặt chân Niết Bàn cũng nhờ các hạ ban tặng, đa tạ!

Hai huynh đệ cảm kích nhìn Lục Thiếu Du, lập tức cúi đầu thi lễ thật sâu.

– Khách khí, không cần đa lễ.

Lục Thiếu Du nâng lên hai người, ánh mắt khẽ động, cảm nhận được mình cũng không nhìn lầm người, lập tức hỏi:

– Hai vị vừa nói hữu dư Niết Bàn, vô dư Niết Bàn, sinh tử Niết Bàn, còn có Niết Bàn nào khác nữa hay không?

Long Bàn cùng Hổ Cứ khẽ lắc đầu, Hổ Cứ nói:

– Mọi người đều biết Niết Bàn chỉ có ba loại cấp độ mà thôi.

– Hẳn không còn cấp độ nào khác đâu.

Long Bàn cũng lắc đầu, suy tư hồi lâu, hắn cũng không nghe nói qua còn có cấp độ Niết Bàn nào khác.

Lục Thiếu Du không tiếp tục hỏi, có lẽ hai người họ cũng không biết Vô Thượng Niết Bàn là gì.

Một tháng sau, tầng thứ hai Thiên Trụ giới, Tử Viêm hóa thành bản thể khổng lồ, toàn thân tử hỏa dao động, làm cho người ta cảm giác áp bách thật lớn, vừa đặt chân lên Niết Bàn cảnh sơ giai.

Mấy ngày sau Hoàng Sa cũng đặt chân lên Niết Bàn sơ giai, Tôn Tiểu Nhã vô cùng cao hứng, khiến Bạch Lang, Quỷ Oa cùng Kim Viên vô cùng hâm mộ.

Lục Thiếu Du mỉm cười, như vậy thực lực tiểu đội của mình cũng có chút địa vị trong toàn bộ tiểu đội của trung thiên thế giới.

– Di!

Đúng ngay lúc này ánh mắt Lục Thiếu Du khẽ động, thân ảnh lập tức biến mất ngay tại chỗ.

– Hình như phía trước có dao động.

Long Bàn tựa hồ nhìn ra được điều gì, mọi người lập tức theo sau.

Trong không gian tràn ngập khí tức hoang vu lạnh lẽo, hư không vặn vẹo, một đóa hoa khổng lồ lớn hơn trăm thước trôi nổi giữa không trung, cánh hoa khép chặt lại, chân khí khủng bố lan tràn, làm lòng người sản sinh cảm giác hoang vu tuyệt vọng.

Lục Thiếu Du nhìn thấy chân khí cuồn cuộn dâng tràn, khí tức khủng bố thổi quét, linh hồn run rẩy không ngớt.

– Chân khí thật hoang vu lạnh lẽo!

– Ta không thể chống cự, khí tức này làm ta sinh lòng tuyệt vọng, sẽ mất đi lý trí!

Sắc mặt mọi người đại biến, Tôn Tiểu Nhã là người đầu tiên không thể đối kháng.

Một mùi hương thơm ngát lan tràn, mùi hương hoàn toàn trái ngược với khí tức hoang vu lạnh lẽo vừa rồi, khí tức làm người ta vui vẻ thoải mái, nhịn không được thở sâu vài hơi, hương thơm kia có chỗ tốt thật lớn cho tu luyện lĩnh ngộ.

Hai loại khí tức từ từ biến mất, giờ phút này đóa hoa hiện ra hào quang chói mắt khiến mọi người không cách nào nhìn thẳng tới.

Mãi tới khi hào quang nhạt dần, mọi người mới nhìn thấy hai thân ảnh xinh đẹp bên trong.

– Niết Bàn cảnh, chân khí tựa hồ có chút không giống lắm!

Mọi người phát hiện khí tức trên người Tiết Mặc Kỳ có chút không giống lắm.

– Lại đột phá Niết Bàn cảnh!

Lục Thiếu Du kinh ngạc, nguyên lai thời gian này Tiết Mặc Kỳ vẫn luôn đột phá Niết Bàn cảnh.

Khi ánh mắt hắn nhìn thấy thân ảnh xinh đẹp bên cạnh Tiết Mặc Kỳ, lập tức dao động, lúc này Huyền Tuyết Ngưng đã thay một bộ áo bạch lục sắc, cũng không có trang sức nào khác, đơn giản lại hồn nhiên thiên thành, thanh nhã thanh tú.