Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 391 Tân Cư

Nghe Hàn Lập nói xong, Lỗ Nhị sửng sốt không khỏi nhìn chằm chặp tay của hai người.

Một hồi sau khi nhìn vào hồng sắc chỉ hoàn, hắn mới lộ vẻ hoảng hốt nói:

“Hóa ra tiên sư muốn định cư ở bổn thành! Việc này đơn giản thôi, hai vị tiên sư đã nhìn thấy phòng ốc trên thánh sơn chưa? Trên núi chỉ cần thuê một trụ trạch là có thể tu luyện. Ta đã được một tiên sư đại nhân giảng, cả tòa thánh sơn này là linh mạch trời sinh. Nếu vị trí phòng ốc càng cao thì linh khí càng nhiều, đương nhiên là tiền thuê càng đắt” .

“Nếu không muốn thuê phòng để tu luyện cũng có thể thuê động phủ ở khu vực tư nhân, nhưng nghe nói phí cao hơn nhiều so với trụ trạch! Hơn nữa bất luận phòng ốc hay là động phủ cũng đều đóng phí mỗi trăm năm. Mỗi trăm năm giao nộp phí một lần. Nếu không giao phí thì sẽ bị Tinh Cung tiên sư thu lại” .

Lỗ Nhị nhanh nhẹn dị thường, giải thích một lần với Hàn Lập.

“Ồ, chẳng lẽ chỉ cần có nhiều linh thạch thì có thể thuê địa phương tu luyện cao tầng sao?” Nghe vậy, Hàn Lập lộ vẻ hứng thú nói.

“Tiên sư đừng nói giỡn chứ, đương nhiên là không được” Lỗ Nhị lắc đầu lia lịa.

“Thánh sơn từ dưới lên với mỗi vòng là mỗi tầng, tổng cộng có tám mươi mốt tầng. Năm mươi tầng dưới đối với ngoại lai tiên sư chỉ cần có linh thạch là có thể thuê được chỗ tu luyện, ba mươi tầng trên chỉ có những đại nhân của Tinh Cung mới có thể ở. Về phần tầng cao nhất chính là Thánh cung, nơi ở của hai vị thánh chủ đại nhân. Bất luận kẻ nào cũng đều không được phép tiến vào” Lỗ Nhị ngượng ngùng nói.

Hàn Lập suy nghĩ một chút sau đó quả quyết nói: “Tốt, ngươi dẫn đường đi! Trước tiên tìm nơi ở rồi hãy nói” .

“Vâng, tiểu nhân xin dẫn đường. Tiên sư có thể bay về hướng thánh sơn, tại chân núi có lầu các, nơi chuyên môn xử lý việc này” .

Vừa dứt lời, Thần Phong Chu biến thành một đạo bạch quang bay về hướng cự sơn.

Cự Sơn thoạt nhìn cũng không xa nhưng Hàn Lập phi hành hết một khắc mới thật sự đến gần chân núi.

Theo sự chỉ dẫn của Lỗ Nhị, Thần Phong Chu bay đến một tòa lầu các có chút khí phái.

Ngoại trừ Hàn Lập, nơi này có không ít tu sĩ ra vào, thỉnh thoảng có hào quang bay lên không hoặc hạ xuống.

Hàn Lập nhìn chung quanh đánh giá vài lần, sau đó mang theo Khúc Hồn và Lỗ Nhị tiến vào lầu các có bậc thang lớn.

Vừa tiến vào đã thấy tại bên trong đang có vài tên tu sĩ, phía trước bàn đá có năm sáu người bao quanh đang nói chuyện với một bạch y tu sĩ.

Những người này, có người cực kỳ cao hứng, có người nhăn mày nhăn mặt, thậm chí còn có hai người khốn khổ cầu khẩn cái gì đối với bạch y tu sĩ, thần tình thật là khác thường!

Hàn Lập không lên tiếng, nhìn mọi việc trước mắt, bàng quan trong một hồi.

“Tiên sư đại nhân, bên kia không người, hay là chúng ta đến đó?” Một lát sau, Lỗ Nhị cẩn thận nhắc nhở Hàn Lập.

Hàn Lập đương nhiên thấy chỗ bàn đá không có người nên gật đầu đáp ứng.

Nhưng lần này do Khúc Hồn dẫn đầu đi tới, Hàn Lập chỉ đi theo phía sau.

Biến hóa này làm cho Lỗ Nhị ngẩn ngơ, kinh ngạc theo sát.

“Tiền bối muốn thuê trạch viện tại thánh sơn sao? Không biết là tầng nào? Thượng tầng rất đắt đó!” vị Tinh Cung tu sĩ nhìn một vòng trên người Khúc Hồn, lập tức lộ ra vẻ kính ý nói.

Xem ra Kết đan kỳ tu sĩ bất luận ở nơi nào cũng làm cho người ta phải kính nể. Đây cũng là nguyên nhân Hàn Lập để cho Khúc Hồn ra mặt.

“Cần động phủ, có sẵn động phủ không?Tầng càng cao càng tốt” Khúc Hồn mặt không chút thay đổi nói.

“Động phủ? Tiền bối xin đợi ta xem xét!” Nghe khẩu khí lớn của Khúc Hồn, bạch y tu sĩ chấn chỉnh tinh thần, vội vàng lấy ra ngọc giản, bắt đầu tìm kiếm.

“Có ba tòa ở tầng ba mươi hai, bốn tòa ở tầng ba mươi chín, có hai tòa ở nơi này có cấu tạo và công dụng giống với động phủ” bạch y tu sĩ liên tiếp đưa ra mấy khối ngọc giản để trên bàn.

Khúc Hồn nghe vậy cũng không khách khí, khởi dụng thần thức xem xét ngọc giản.

Hàn Lập luôn cho rằng mình không thiếu linh thạch và coi như là tiểu tài chủ tại kết đan kì tu sĩ

Nhưng sau khi thấy giá thuê của động phủ, lập tức bị dọa cho nhảy dựng lên.

Động phủ của tầng bốn mươi bảy kia tạm thời không hỏi, chính là có vài tòa động ở tầng ba mươi là làm cho Hàn Lập đau khổ cực kỳ. Chỉ bất quá có kỳ hạn sử dụng trăm năm mà phí dụng lại cao tới hai – ba ngàn linh thạch, thật sự là đắt kinh người!

Thấy Khúc Hồn khẽ biến sắc mặt, bạch y tu sĩ tựa hồ đoán được tâm lý của đối phương, liền mỉm cười giải thích:

“Tiền bối! Mặc dù thánh mạch của chúng ta không dám nói là Loạn Tinh Hải đệ nhất, nhưng là trong năm nhóm đứng đầu, tu hành tại chân thánh sơn thì tốc độ nhanh hơn nhiều so với linh mạch tốt nhất ở khu vực bình thường. Từ tầng ba mươi trở lên, tốc độ tu luyện gần như có thể nhanh hơn bốn nhóm còn lại. Vì vậy phí dụng tài mới đắt như thế, nhưng tuyệt đối đúng là đáng giá” .

Nghe xong Hàn Lập nhíu nhíu mày.

Mà lúc này, Khúc Hồn đã xem qua toàn bộ ngọc giản một lần

“Chỗ này đi!” Hàn Lập phân phó Khúc Hồn chỉ vào một khối ngọc giản, chính là tòa động phủ ở tầng ba mươi chín.

“Được, phí dụng là hai ngàn bảy trăm khối linh thạch” Bạch y tu sĩ thấy Khúc Hồn thật sự muốn thuê động phủ đắt tiền, tâm lý cực kỳ cao hứng, vội vàng nói.

Lần này Hàn Lập không để Khúc Hồn động thủ, tự mình chủ động lấy từ túi trữ vật ra hai mươi mấy khối linh thạch bậc trung, đưa cho đối phương.

“Đây là cấm chế lệnh bài của động phủ, cầm lệnh bài này thì có thể tự do ra vào động phủ. Nhưng qua trăm năm sau, lệnh bài này sẽ bị thu hồi, hy vọng tiền bối giữ gìn cẩn thận” Tu sĩ vừa thu linh thạch, mặt tươi cười móc khối bài tử màu vàng đưa cho Khúc Hồn.

Khúc Hồn thu hồi lệnh bài không nói hai lời quay đầu đi

Hàn Lập và Lỗ Nhị đi theo sát.

“Thật sự là đắt đến dọa người! Tìm địa phương tu luyện lại tốn nhiều linh thạch như thế” Vừa đi khỏi lầu các, Hàn Lập thở phào một cái, có chút buồn bực lẩm bẩm.

Chỉ một chút đã có thể làm cho hắn hao hụt rất nhiều như vậy!

“Không biết hai vị tiên sư còn muốn đi đến nơi đâu nữa không?” Lỗ Nhị trộm nhìn hai người sau đó nhỏ giọng nói.

Hàn Lập xuất ra nhiều như vậy linh thạch làm cho hắn kinh hãi.

Trước kia mặc dù hắn đã làm hướng đạo cho những tu tiên giả khác nhưng họ chỉ tốn hao nhiều lắm là mười hay hơn mười khối linh thạch mà thôi.

Một lần bỏ ra hai ba ngàn linh thạch, hắn chỉ nghe nói mà thôi, lần này mới chính mắt nhìn thấy.

Nhất thời Lỗ Nhị càng cung kính đối với Hàn Lập, hơn nữa biết mình sẽ càng nhận được nhiều thù lao.

Dù sao đối phương ra tay lớn như thế, chỉ cần hắn làm cho đối phương vừa lòng, đoán chắc sẽ được tặng thưởng linh thạch.

“Hãy đưa ta đi xem phường thị ở bổn thành, đồng thời giới thiệu những cửa hiệu quan trọng cho ta nghe” Hàn Lập nhìn Lỗ Nhị, thản nhiên nói.

Sau đó mang theo Khúc Hồn và Lỗ Nhị lần nữa lên Thần Phong chu bay đi.

Sau thời gian khoảng nửa ngày, Hàn Lập nằm lên chiếc giường gỗ, hai tay đặt sau gáy, suy nghĩ điều gì đó.

Không lâu trước đó, hắn được Lỗ Nhị giới thiệu, nhớ qua một lượt những nơi trọng yếu ở Thiên Tinh thành, sau đó trả thù lao và chia tay.

Nhìn Lỗ Nhị hoan hỉ khi rời đi, hắn mới một mình về nơi động phủ ở tầng ba mươi chín với cái giá thuê đắt như trên thiên giới vậy.

Động phủ này giống nhau so với giới thiệu của ngọc giản, chẳng những xung quanh an tĩnh, hơn nữa còn có một dược viên không nhỏ.

Nhưng làm cho Hàn Lập hài lòng chính là linh khí nơi này thật sự cực kỳ thoải mái, linh mạch bình thường không thể so được.

So với động phủ trước kia tại Thiên Nam cũng không kém chút nào.

Điều này làm cho Hàn Lập có cảm giác khá hài lòng!

Ở động phủ này có trận pháp cấm chế được xưng là thập phần lợi hại, nhưng không thể so với bản giản hóa “Điên đảo ngũ hành trận” của hắn được.

Mặc dù như thế nhưng Hàn Lập cũng không hoàn toàn tin tưởng trận pháp của động phủ có thể bảo hộ sự an nguy của mình. Hắn định nghỉ ngơi một đêm, ngày mai sẽ đem mấy bộ đại trận bày bố bên ngoài.

Cứ như vậy mới chính thức an ổn, hắn mới có thời gian lập kế hoạch tu luyện cho mình một lần nữa.

Nghĩ tới đây, Hàn Lập bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ với hương vị ngọt ngào.

Mới đó mấy tháng, hắn một mực dùng pháp khí phi hành một cách điên cuồng, thật sự là mệt mỏi không ít!

Sáng sớm ngày thứ hai, Hàn Lập vừa tỉnh liền bắt đầu vội vàng vào công việc bố trí không ngừng.

Hắn một hơi bố trí ngoài động phủ ba bộ đại trận, sau đó trồng các loại dược thảo tại dược viên, nhằm dự trữ linh dược để sử dụng sau này.

Cuối cùng hắn đi phường thị mua không ít mỹ ngọc thượng phẩm, trở lại động phủ đem mỹ ngọc vây quanh một gian mật thất rộng khoảng vài chục trượng, không bỏ sót bất cứ chỗ nào.

Sau khi biến thạch bích mật thất thành ngọc bích mật thất, Hàn Lập cẩn thận đem Phệ Kim Trùng vào bên trong.

Trong lòng hắn kỳ vọng rất lớn đối với kỳ trùng có bài danh cao này, định sẽ dạy dỗ chúng cho tốt, sau này chúng nó có thể giúp sức cho hắn.