Tiên Nghịch
Chương 40 Khách Đến
“Hừ, Huyền Đạo Tông mỗi lần đều luôn ra oai như vậy, lấn áp Hằng Nhạc
Phái vì không có hộ sơn linh thú, có cơ hội ta nhất định sẽ làm thịt con linh thú kia để coi bọn chúng lấy gì ra để ra oai!” Lại có một sư thúc, ánh mắt chớp động nhìn chằm chằm con rết, thấp giọng nói.
Chưởng môn hừ lạnh một tiếng, một đạo tử sắc kiếm quang nháy mắt từ trên người bắn ra, ở không trung chấn động, bỗng nhiên thành lớn, cuối cùng hóa thành một con màu tím cự long, quay quanh Hằng Nhạc Phái ở trên không, đối với con rết gào lên một tiếng.
Thiên Túc Ngô Công lập tức ngừng lại, không dám tiến lên, lúc này từ trên con rết truyền đến một trận cười dài.
“Hoàng Long đạo hữu khẩu Tử Nhạc Tiên Kiếm này, trong truyền thuyết có chứa Long Hồn, hiện tại vừa thấy quả nhiên không giả, đạo hữu, kỳ hạn10 năm đã đến, lần này Huyền Đạo Tông chúng ta nếu thắng, Hằng Nhạc Phái các ngươi phải tuân theo lời hứa, chẳng những phải trả lại cái pháp bảo mà năm đó từ tay Huyền Đạo Tông! Mà con phải muốn đưa ra hơn 100 thanh phi kiếm làm bồi lễ.”
Chưởng môn sắc mặt không đổi, nhìn không ra vui buồn, lạnh nhạt nói: “Âu Dương đạo hữu, lần này Huyền Đạo Tông nếu thắng, hứa hẹn ngày xưa tự nhiên cứ như thế mà làm, nếu là các ngươi thua, thì hãy giao ra phương pháp khống chế linh thú của Huyền Đạo Tông đi, cũng đừng nên luyến tiếc làm gì.”
Khi nói chuyện, tử long chậm rãi tiêu tán, một lần nữa biến thành một thanh phi kiếm màu tím, trở lại trong tay chưởng môn Hoàng Long chân nhân .
Thiên Túc Ngô Công lúc này mới lại bắt đầu chậm rãi đi trước, sau khi bay trên Hằng Nhạc Phái một vòng rồi chậm rãi hạ xuống, nội môn đệ tử đều không tự chủ được lui lại thật xa, khiến cho xuất hiện một mảnh đất trống.
Các vị sư thúc đứng xem thấy vậy nhíu mày đều đối với đệ tử lườm một cái.
Con Ngô Công sau khi hạ xuống vẫn quỳ rạp trên mặt đất không hề nhúc nhích, từ trên lưng của nó nhảy xuống hơn mười người, trừ ba lão giả, còn lại tất cả tuổi đều không lớn lắm.
Môn nhân Huyền Đạo Tông nữ có nam có, cũng không biết có phải là muốn đến khi dễ Hằng Nhạc Phái, biết đệ tử tử y Hằng Nhạc Phái rất ít, cho nên những người đến đây tất cả đều mặc tử y. Mặt khác làm cho tất cả nội môn đệ tử Hằng Nhạc Phái hai mắt tỏa sáng, là những người này không kệ là nam hay nữ, tướng mạo đều rất tuấn mĩ, nam anh tuấn, nữ xinh đẹp, rất đáng chú ý.
Nhất là phía trước nhất một nam một nữ, nam tướng mạo anh tuấn phi phàm, lại tràn ngập dương cương khí, tay áo bồng bềnh, tóc dài trong gió nhẹ tung bay, tay cầm bảo kiếm, anh kiếm tung bay, càng hiện ra tư thế oai hùng hiên ngang của người này! Lập tức liền đem mấy người nữ đệ tử trong
nội môn đệ tử hoàn toàn mê hoặc.
Nữ một thân tử y, mỹ mạo tuyệt luân, mái tóc dài mềm mại như thác nước, phượng nhãn môi anh đào, đôi mắt long lanh làm say động lòng người, mặc dù là Vương Lâm, sau khi nhìn qua cũng nhịn không được nữa tim đập thình thịch, trong lòng hắn thất kinh, vội vàng nhìn cô gái này một cái, rồi khóa lại tâm thần.
Mắt thấy môn hạ đệ tử cùng lộ ra vẻ mê luyến, trong đám trưởng bôi có kẻ nhìn không được, đáy lòng tức giận, khẽ quát một tiếng: “Huyền Đạo Tông khi nào lại chuyển sang luyện cửu lưu mị thuật này, thực sự quá bỉ ổi!”
Một tiếng quát khẽ này, lập tức đem tất cả nội môn đệ tử bừng tỉnh, một đám đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
Một trong ba tên lão giả ha ha cười, nói: “Vị này chính là Đạo Hư chân nhân đi, lão phu Tần Cổ Lôi, ngươi cứ nhìn kỹ lại đi bọn họ không phải luyện cái trò mị thuật gì hết mà trời sinh ra đã có sức hấp đẫn như vậy, ta xem đệ tử Hằng Nhạc Phái của các người, không có người nào có có linh căn nổi bật, toàn là ngũ hành linh căn lẫn lộn với nhau, khó trách đạo hữu phải nhìn thấy cảnh như thế.”
Tất cả trưởng bối Hằng Nhạc Phái, sắc mặt âm tình bất định, sau một hồi, chưởng môn Hoàng Long chân nhân thần sắc như thường, nói: “các vị đạo hữu Huyền Đạo Tông , trước tiên ở tệ phái nghỉ tạm, ba ngày sau, chính thức tiến hành trao đổi, các vị thấy thế nào?”
Âu Dương lão nhân gật đầu mỉm cười, nói:“Được rồi, Huyền Đạo Tông của chúng ta cùng với tệ phái có giao tình nhiều năm, lần trao đổi năm nay, tuy chúng ta có lợi thế, nhưng không nên vì thế mà tổn thương hòa khí của hai bên.”
Trong số trưởng bối Hằng Nhạc Phái đi ra một lão giả, trên mặt hắn nếp nhăn rất nhiều, thoạt nhìn có chút vô tình, hắn khẽ cười một tiếng, đối với Âu Dương lão giả nói: “Âu Dương đạo hữu, hai mươi năm không gặp, còn nhớ tới đắc lão hữu chăng?”
Âu Dương lão nhân ha cười, nói: “Vừa rồi đã nhìn thấy ngươi lão gia hỏa này, Tống đạo hữu, lần này nói cái gì thì nói ta cũng muốn uống lại bình rượu ngươi ủ trước kia, lần trước ta không uống đủ, ngươi quá keo kiệt, chỉ lấy ra có đúng một vò!”
Tống sư thúc cười nói: “Không phải ta keo kiệt, mà là ngươi Âu Dương lão đầu này uống lên rượu rất dọa người, bao nhiêu bình cũng không đủ.”
Hai người nói xong, Huyền Đạo Tông hai người trưởng lão khác, cũng tự tìm được người quen, dừng như tri kỉ lâu năm mới gặp lại thoải mái tán gẩu với nhau.
Nói toàn những chuyện mới lạ trong Tu Chân Giới Triệu quốc , làm cho đệ tử hai bên đại khai nhãn giới.
Ví như Vô Phong Cốc vừa có một người một người đệ tử ra ngoài, câu dẫn nữ đệ tử của chưởng môn Phiêu Miểu Tông, đem bụng người ta biến thành lớn. Phiêu Miểu Tông chưởng môn đánh tới Vô Phong Cốc đòi công đạo, kết quả mang về một đứa con nít.
Hay Thiên Đạo Môn có đệ tử phản bội sư môn, bái nhập Hợp Hoan Tông, cùng với đệ tử bên trong tông môn mếm mùi ngon ngọt, thấy một đám phản bội sư môn, tức giận trưởng lão Thiên Đạo Môn phát lệnh truy sát môn phái.
Còn có thiên tài địa bảo gì đó xuất thế, rồi tới đại thọ của cao thủ Kết Đan kỳ -thái thượng trưởng lão Vô Vi chân nhân cảu Phiêu Miểu Tông, các môn phái phải đến chúc thọ như thế nào.
Vương Lâm nghe xong nửa ngày, dần dần đối với Tu Chân Giới Triệu quốc, có một cái ấn tượng mơ hồ, đúng lúc này, hắn bỗng nhiên cảm giác có người chú ý mình, quay đầu nhìn lại , thì nhìn thấy vĩ nữ tử xinh đẹp Huyền Đạo Tông kia đang đối với hắn mỉm cười.
Vương Lâm nhìn qua thoáng gật đầu, thu hồi ánh mắt, nội tâm âm thầm cảnh giác, hắn cũng không nhận ra chính mình còn có mị lực lớn như vậy, có thể khiến cho người ta để ý.
Liễu Mi là người nổi bật trong nội môn đệ tử Huyền Đạo Tông, đối với mị thuật trời sinh của mìnhrất có lòng tự tin, bình thường ở trong Huyền Đạo Tông, những người cùng bối phận với nàng đều khó có thể chống lại mị lực của nàng, như mới vừa rồi người thanh niên này mới chỉ nhìn qua một cái, lại khôi phục được nét mặt ban đầu, chẳng qua đối phương mới chỉ là Ngưng Khí kỳ ba tầng mà thô, chẳng có chút gì là đặc biệt bất phàm.
Trưởng bối tán gẫu với nhau hết sức tâm đắc, mà đệ tử hai phái cũng đang ngầm quan sát nhau, chuẩn bị vì ngày sau tỷ thí, môn hạ đệ tử Huyền Đạo Tông, phần lớn là nhìn không ra thực lực, dường như có như có một tầng sương mù dài đặc bao phủ, đem chân chính tu vi bọn họ che lại.
Vương Lâm cũng cảm thấy kinh dị, đối với Huyền Đạo Tông, dâng lên vài phần hứng thú, đối phương rõ ràng mỗi người đều có một loại ẩn nấp thuật tiên pháp nào đó, nhưng hiển nhiên nếu so với ẩn nấp thuật thì cao minh không ít.
Hằng Nhạc Phái đệ tử đều đem sự chú ý trên người một nam một nữ kia, trong lòng có đủ các loại tâm tư. Chẳng qua Vương Lâm lại chú ý tới một cái hiện tượng kỳ quái, những người này trong lúc đó vẫn, từ trên con mắt , tựa hồ đối một người trung niên nam tử đứng ở mặt sau cùng lộ ra một tia như ẩn như hiện kính ý.
Ánh mắt thâm liếc mắt một cái, rồi sau đó Vương Lâm thu hồi ánh mắt, cúi đầu không nói gì.