Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 4084 Lục Kinh Vân hung ác.

Phượng Tuy trầm giọng nói, hàn ý bắn ra, nói:

– Nếu hắn dám động thủ, cũng là chuyện tốt, đến lúc đó sẽ có người quang minh chính đại giết hắn, cho dù là chân lý Niết Bàn thì thế nào, giết trước tấu sau, loại người này càng sớm đánh chết càng tốt, không thể lại để hắn phát triển.

Một đêm qua đi, sáng sớm, sơn mạch không ngớt, quần phong còn có sương mù du đãng.

Lúc này có một thanh niên đáp xuống ngọn núi, hắn mặc trường bào rách nát, sắc mặt đầy lãnh ý, người này chính là Lục gia lão đại Lục Kinh Vân.

Lục Kinh Vân đáp lên ngọn núi, ánh mắt nhìn qua phía chân trời, ánh mắt chấn động, thè lưỡi liếm môi, lập tức thân hình thẳng tắp, đôi mắt thu liễm, khí tức biến mất, không sinh ra chấn động gì.

Sưu sưu.

Sau một lát, chung quanh có từng âm thanh xé gió vang lên, lập tức chung quanh xuất hiện không ít thân ảnh, khí tức cường hãn phóng thích ra ngoài.

Chung quanh có không ít hơn ba trăm người vây quanh ngọn núi.

Trong đó có ít nhất hơn hai mươi Tuyên Cổ Cảnh, còn lại đều là Niết Bàn Cảnh, lúc này dùng năng lượng bao quanh ngọn núi này.

Không biết khi nào, chung quanh gió nổi mây phun, không gian lờ mờ, có cảm giác mưa gió sắp tới, mấy trăm người làm không gian chấn động.

Trong mấy trăm người này có vài người đi đầu, Phượng Tuy, Độc Hạt hai người đều ở trong đó.

Lúc này còn có một thân ảnh rắn chắc mặc trường bào màu lam đó là lão giả hơn năm mươi, hai mắt bắn ra tinh quang, khí tức linh hồn rất mạnh, không ngờ lại là tu luyện giả linh hồn áo nghĩa tu vị Tuyên Cổ Cảnh cao giai.

Nhưng từ khí tức thì thấy người này vừa đột phá không lâu.

Lúc này lão giả áo lam nhìn qua Lục Kinh Vân bên dưới, quát:

– Lục Kinh Vân, ngươi trốn không thoát đâu, hôm nay lấy mạng của ngươi để dằn mặt phụ thân ngươi.

Vừa dứt lời, khí tức linh hồn phong bạo quanh người lão giả phóng thích ra, thân ảnh bay lên cao, đánh ra một trảo xuyên thấu không gian, mang theo khí tức linh hồn cuồn cuộn trực tiếp chụp thẳng vào Lục Kinh Vân.

Một trảo này vô cùng khủng khiếp, xé rách không gian cực kỳ nhanh chóng, tu vị Tuyên Cổ Cảnh cao giai rất khủng bố.

Lục Kinh Vân không nháy mắt, trong mắt bắn ra huyết quang lợi hại, khí tức sát phạt bộc phát giống như phong bạo quét qua trời cao.

– Sát khí thật mạnh!

Người trong không gian chung quanh cảm nhận được sát khí khủng bố, từng ánh mắt cảm thán, sát khí mạnh tới mức linh hồn chấn động không nhỏ.

– Đô Linh lão cẩu, cho rằng tu vị Tuyên Cổ Cảnh cao giai là có thể khinh người hay sao, Kinh Vân gia gia của ngươi thề sẽ có ngày chém đầu chó của ngươi xuống.

Lục Kinh Vân động, hắn không muốn thất bại, thân ảnh cao ngất đứng vững như trường thương, thân hình hơi cong, cầm đại đao đứng giơ lên cao.

Xoẹt.

Huyết đao bổ xuống, một đạo đao mang lướt qua không gian, không gian nổ tung, đao mang trực tiếp bổ ra vết nứt không gian đen kịt, khí tức sát phạt quét qua tất cả.

Vào lúc này nhiều người đang chờ đợi kết quả.

Bang bang!

Lúc này một trảo bóp nát đao mang, đao mang cũng cắt nát móng vuốt của trảo này, năng lượng phong bạo trầm thấp quét qua các nơi, cả phiến không gian không ngừng sụp đổ.

– Lục Kinh Vân thật mạnh, không hổ là vô thượng Niết Bàn, không ngờ lại có thể chính diện chống lại Đô linh phó thống lĩnh.

Lúc này người chung quanh rung động, thực lực của Lục Kinh Vân đã vượt qua mọi người dự đoán, thanh niên tuổi còn trẻ đã có thực lực vô thượng Niết Bàn, thật sự quá khủng bố.

– Tiểu tạp chủng, vô thượng Niết Bàn cũng phải chết.

Năng lượng ảnh hướng tới không gian loạn lưu, Đô Linh bay lên cao, sát khí trong mắt bộc phát dữ dội.

– Diệt hồn Kinh Lôi Ấn!

Một trảo bay ra, trảo này mang theo khí tức linh hồn nổ vang như sấm sét, không ngừng đánh vỡ không gian, trong nháy mắt đã trấn áp Lục Kinh Vân.

– Sát Phạt Đao Quyết!

Ánh mắt Lục Kinh Vân đầy sát khí khủng khiếp, huyết trảo và đao mang va chạm với nhau, đao mang dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tay đánh ra, nương theo đó là sát khí khủng khiếp, lập tức va chạm với móng vuốt này.

Xoẹt.

Chưởng ấn và đao mang va chạm với nhau, lúc này khe hở không gian bạo phát, từng gợn sóng không gian không ngừng bùng bổ ra ngoài.

Oanh.

Không gian run lên, không gian nổ tung, khí tức linh hồn kinh khủng quét qua phía Lục Kinh Vân.

Bị linh hồn lực quét tới, chỉ trong nháy mắt Lục Kinh Vân phun máu tươi, dường như bị linh hồn lực làm tổn thương, khí tức trên người chậm lại.

– Tiểu tạp chủng, chết đi.

Ánh mắt Đô Linh mừng như điên, thân ảnh loa thẳng về phía Lục Kinh Vân, trong nháy mắt đánh một trảo vào ngực Lục Kinh Vân.

Oanh!

Trảo này xuyên thủng không gian, mang theo sát khí không chút che dấu đánh thẳng vào Lục Kinh Vân.

Xùy.

Vào thời điểm này thân ảnh Lục Kinh Vân hơi nghiêng, mộ trảo của Đô Linh vốn đánh vào ngực hắn lại trượt qua vai trái.

– Đô Linh lão cẩu, ngươi cho rằng linh hồn lực làm ta bị thương sao? Ngươi bị lừa rồi!

Ông!

Trong chốc lát đao mang của Lục Kinh Vân chém xuống với tốc độ như bôn lôi, trong thời gian ngắn bổ thẳng vào người Đô Linh.

Một chưởng đổi một đao, ai cũng không ngờ Lục Kinh Vân lại hung ác như thế.

Đô Linh cũng không ngờ, thân ảnh của hắn nhanh chóng lui lại.

Một đao của Lục Kinh Vân đã sớm có chuẩn bị từ trước, chờ tới khi đao kia chém tới, dường như thời gian và không gian áo nghĩa sinh ra, căn bản khó có thể tránh đi, trong chốc lát một đao này chém lên cánh tay trái của Đô Linh.

Vai trái của Lục Kinh Vân nhanh chóng bị đánh nát, vai trái sụp xuống rất thê thảm, còn có năm lỗ máu rất sâu, máu tươi chảy ra như suối.

– Ah…

Vào lúc này có tiếng kêu thảm thiết vang lên, cánh tay trái của Đô Linh bị một đao của Lục Kinh Vân chém xuống, máu tươi đầm đìa, sắc mặt tái nhợt, một chưởng đổi một đao là cảnh tượng như thế.

– Thật ác độc.

Một đao đổi một chưởng, chém một tay của Đô Linh, Đô Linh chính là cường giả Tuyên Cổ Cảnh cao giai, những người chung quanh nghẹn họng nhìn trân trối.

Đạp đạp.

Ngọn núi khổng lồ nứt vỡ, thân ảnh Lục Kinh Vân lảo đảo lui ra phía sau, miệng phun máu tươi.

Sau khi ổn định thân hình lập tức nhìn qua Đô Linh, Lục Kinh Vân thò tay lau máu trên khóe miệng, khóe miệng lập tức cười tàn nhẫn, trong mắt ánh mắt bắn ra sát khí đáng sợ.

– Khốn nạn, động thủ, liên thủ giết tiểu tử kia.

Ánh mắt Phượng Tuy âm trầm đáng sợ, lập tức quát với mọi người.

Sưu sưu.

Nghe vậy xuống, hơn hai mươi Tuyên Cổ Cảnh chung quanh lao tới.

Hai mươi Tuyên Cổ Cảnh đồng thời công kích Lục Kinh Vân, công kích khủng bố quét qua trời cao, khí kình cường hãn bao phủ các nơi, những nơi đi qua, không gian bị phá hủy và sinh ra khe hở.

– Muốn giết ta, vậy phải xem các ngươi có trả giá nổi không!

Lục Kinh Vân quát lớn.

Ngao.

Tiếng hét như long ngâm hổ gầm, giống như sư hống hạc kêu, một đạo huyêt quang phóng thẳng lên trời, đột nhiên Lục Kinh Vân bước vào hư không, toàn thân sinh ra kim quang và khí tức sát phạt ngập trời.

Thân ảnh như điện, gợn sóng không gian lan tỏa ra, Lục Kinh Vân dùng tốc độ không thể tưởng tượng lướt qua một tên Tuyên Cổ Cảnh trung giai, sau đó hắn lại biến ra sau lưng một tên Tuyên Cổ Cảnh sơ giai, đối mặt Tuyên Cổ Cảnh sơ giai, tên Tuyên Cổ Cảnh sơ giai nhanh chóng đánh ra một quyền, trong thời gian ngắn Lục Kinh Vân chém ra một đao.