Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 41: Cứ chờ đó đi

Người đàn ông kia chỉ rũ mắt nói “Để tôi rửa tay đã” rồi đứng dậy luôn.

Khúc cua này khiến Thích Tự không khỏi chưng hửng, hắn cứ nghĩ là Phó Diên Thăng sẽ trực tiếp vào việc luôn chứ—dưới tình cảnh này rồi mà đối phương vẫn còn đủ lí trí để nghĩ đến chuyện đi rửa tay?

Thích Tự thật sự không hiểu.

Có điều Phó Diên Thăng cũng mau chóng trở về, bình tĩnh lấy thuốc mỡ, chậm rãi vặn nắp ra.

Điệu bộ thản nhiên của người kia khiến Thích Tự bỗng chốc như thấy, mình thực ra chẳng hề có sức hút gì với đối phương…

Chẳng lẽ như này vẫn chưa đủ quyến rũ?

Nhưng Thích Tự nghĩ lại thì, người trước mắt là Thầy Phó thâm trầm như bể rộng cơ mà, nếu để lộ hết cảm xúc ra mặt thì còn gì là Thầy Phó nữa!

Tuyệt đối không thể tin vào những gì được thể hiện ra ngoài, phải tin vào phán đoán của bản thân, biết kiên nhẫn, câu dẫn tiếp, cảm thụ bằng trái tim…

Thích Tự vừa động viên bản thân, vừa điều chỉnh lại tư thế ngồi một chút.

Chân trái đang vắt chéo được đổi thành chân phải, nhờ đó mà nới lỏng đai lưng áo choàng tắm.

Biết đối phương đang nhìn, Thích Tự cố tình hơi nghiêng người, cổ áo thuận thế trượt xuống, để lộ ra càng nhiều da thịt phía dưới xương quai xanh….

Hắn thấy rõ, động tác chấm thuốc từ trong bình của Phó Diên Thăng như khựng lại một chút, ánh mắt cũng dần tối đi.

Ha ha.

Lấy đây làm cổ vũ, chàng trai trẻ tiếp tục đẩy eo xuống, để mình lún sâu hơn vào ghế sofa.

Hắn không cần đến quá nhiều công sức để nghĩ ra những tư thế này, bởi vì giống như trời sinh đã biết phải dùng hình thể của mình ra sao để thể hiện mị lực và thu hút được sự chú ý.

Chỉ là trước kia, Thích Tự chưa bao giờ màng đến những thủ đoạn này, bởi vì điều kiện vốn có của hắn đã quá ưu tú rồi—gia thế hoành tráng, ba mẹ thành công, học vấn xuất sắc—không có gì khiến hắn phải dùng đến tuyệt chiêu câu dẫn mới đạt được.

Ngoại trừ người đàn ông ở trước mắt.

Cứ nghĩ đến những lần đối phương trêu chọc IQ của hắn, vờ vờ vịt vịt chòng ghẹo hắn suốt cả thời gian dài, rồi cả dáng vẻ đưa hắn vào tròng ở “Cá mú tươi ngon” ngày đó, Thích Tự lại điên tiết không thể xả.

Rõ ràng mình mới là người được thích, vì cái gì lại bị đối phương dắt mũi như vậy?

Trong khi hắn còn đang bận toan tính, Phó Diên Thăng đã tiến lại gần.

Người kia nhìn qua, rồi nhẹ nhàng nâng cằm hắn lên.

Hô hấp của Thích Tự đột nhiên trở nên gấp gáp hơn, không hiểu sao vị trí này lại khiến hắn có chút yếu thế.

Nhưng Phó Diên Thăng đã nhanh chóng chú tâm vào bôi thuốc cho hắn.

Động tác của người kia rất dịu dàng, như thể đang nâng niu một món sứ cổ, khiến Thích Tự mơ hồ cảm thấy mình đang được đối phương nâng niu bảo vệ trong tay tựa thứ gì đó vô cùng quý giá…

Hắn nhớ rõ hôm qua trong lúc bôi thuốc, Phó Diên Thăng còn trêu chọc hắn, bảo hắn được chiều, lại khen da hắn mịn, làm cho tâm trạng hắn lên xuống như tàu lượn, vậy mà thái độ của đối phương hôm nay lại trầm mặc khác thường.

Thích Tự mở miệng hỏi: “Vết cháy nắng có đỡ hơn không?”

Phó Diên Thăng cũng chỉ ừ một tiếng rồi thôi.

Thích Tự vốn còn định phản pháo vài câu để kích thích đối phương, nhân tiện trấn tĩnh lại tâm trạng khẩn trương của mình, nhưng cảm nhận một hồi, chính hắn cũng không thể nói nên lời được nữa.

Bởi vì khoảng cách giữa bọn họ quá gần, bầu không khí cũng trở nên vô cùng ái muội.

Hô hấp cả hai như quấn quýt một chỗ, tạo thành dòng điện bao phủ khắp người.

Ánh mắt bọn họ khi thì chạm nhau, khi lại cùng nhau né tránh.

Hiện tại Thích Tự chỉ cảm thấy, kể cả một giây sau mà Phó Diên Thăng bắt đầu hôn xuống, hắn cũng chẳng có cách nào chế giễu được đối phương…

Bởi vì giờ khắc này, không có ai trên cơ, cũng chẳng còn ai yếu thế hơn ai.

Đáng tiếc là từ đầu đến cuối, Phó Diên Thăng cũng chẳng hề mất khống chế.

Hắn cẩn thận bôi thuốc cho Thích Tự xong, nói một câu “Được rồi”, sau đó lùi lại đậy nắp rồi ra toilet rửa tay.

Ra đến ngoài, Phó Diên Thăng mới liếc mắt nhìn đồng hồ rồi bảo: “Cũng không còn sớm nữa, tôi về đây.”

Thích Tự chỉ ngồi đó, vô thức ừ một tiếng, nhìn người kia sửa soạn quần áo rồi xoay người biến mất sau cánh cửa.

Đối phương rời đi đến cả năm phút, nhịp tim Thích Tự mới dần dần trở lại bình thường.

Hắn giơ tay che mắt, không khỏi cảm thấy buồn cười.

Vừa rồi hắn nhử đối phương, mà cũng thiếu điều không giữ nổi cả mình…

Thầy Phó quả không hổ là Thầy Phó, nhịn tốt thật.

Lúc nói hai lời cuối cùng kia, giọng nói của đối phương rõ ràng đã thay đổi, ánh mắt thậm chí còn chẳng dám nhìn thẳng vào hắn, vậy mà vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh ung dung rời đi như thật… Hắn phục.

Thích Tự thả tay xuống, để lộ ra đôi mắt đào hoa mê người của mình, ánh nhìn lúc này lại càng trở nên kiên định và ngạo nghễ hơn trước.

Hừ, cứ chờ đó đi, hắn nhất định sẽ không thua đâu.

*

Tình cảm là tình cảm, mà công việc là công việc.

Vừa chơi ván cờ tình cảm với Phó Diên Thăng, Thích Tự cũng không quên nhiệm vụ chủ chốt của mình.

Hắn biết rõ, buổi điều tra hôm qua mới chỉ là khởi đầu, và tiếp theo đây vẫn còn rất nhiều chuyện cần hắn phải xử lí.

Sáng hôm sau, Thích Tự xốc lại tinh thần rồi đến công ti đi làm.

Hắn đã làm ở MeiWei được một tháng, nay đầu tháng lại có cuộc họp thường kì, một lần nữa gặp được Khâu Minh Dương.

Bọn họ cũng mới gặp nhau tuần trước, lúc Thích Tự đến thăm trung tâm sản xuất, Khâu Minh Dương đã đích thân đưa hắn đi thăm xưởng may lớn nhất của MeiWei và cả mấy cái nhà kho lớn khác nữa.

“Bác Khâu.” Thích Tự mỉm cười chào hỏi đối phương.

“Ô, Tiểu Thích đấy à.” Khâu Minh Dương vỗ vỗ vai hắn, thân thiết như chú bác nhà bên, “Trong nước nắng gắt lắm, về sau ra ngoài cháu cứ đi xe tôi, đừng phơi nắng nhiều, tuần trước bác thấy mặt cháu đỏ đỏ như cháy nắng ấy…”

“Vâng, cháu đỡ rồi, gần đây cũng học hỏi thêm được rất nhiều.” Thích Tự cười nói, “Bác Khâu, trước bác có bảo sẽ giới thiệu cho cháu làm quen với anh Như Tùng mà, tuần vừa rồi đến cháu lại không thấy ảnh, bao giờ bác sắp xếp cho hai anh em cháu gặp nhau một bữa nhé?”

Tuần trước hắn đến trung tâm sản xuất đúng lúc Khâu Như Tùng đi làm nhiệm vụ kiểm hàng, cho nên đi tham quan bộ phận PMC cũng là phó quản lí đưa đi, không biết có phải người kia có tật giật mình nên cố ý tránh mặt hắn hay không.

“Ầy, thật ra bác có nói với thằng nhóc kia rồi, mà tại không xếp được lịch đấy chứ.” Khâu Minh Dương vừa nói vừa nhíu mày, dường như cũng rất phiền lòng vì thằng con không nghe lời, làm mình bẽ mặt, chỉ biết áy náy giải thích, đồng thời đảm bảo với Thích Tự, “Để nay về bác gọi nó luôn, nhất định phải đến tìm gặp cháu trong tuần này…”

“Dạ vâng, tháng tới chắc cháu cũng rảnh nhiều.” Thích Tự.

Vào cuộc họp, Thích Tự có nói qua một chút về những điều đã học hỏi được, đồng thời bày tỏ lòng cảm kích với trưởng các phòng ban đã hỗ trợ mình trong công cuộc khảo sát suốt mười ngày vừa qua, và cuối cùng là khẳng định lại thực trạng kinh doanh tốt đẹp của công ti.

Cả đám người nghe vậy thì vui vẻ ra mặt, thậm chí còn khen hắn tuổi trẻ tài cao, tận tụy với công việc, sau này nhất định sẽ gánh vác tốt tập đoàn Tư Nguyên.

Biết rõ bọn họ chỉ đang vờ vịt, nhưng Thích Tự vẫn hùa theo nói cảm ơn, bởi vì hắn rõ hơn ai hết—diễn càng tốt thì sẽ càng khiến đám người này lơ là cảnh giác, và càng giúp mình che giấu được công tác điều tra sau này.

Manh mối từ hôm qua đã giúp Thích Tự xác định được việc mình đang bị người của công ti lừa gạt. Hắn không biết chính xác có bao nhiêu quản lí cao cấp ở đây đã nhúng tay, nhưng dựa vào tin tức moi được từ sao mạng Đào Đào hôm bữa, thì khẳng định là không chỉ có bộ phận sản xuất.

Lát sau, Thích Tự quay trở về phòng làm việc của mình, nhờ Ngô Song đi mua cho mình một li cafe rồi rút điện thoại ra định gọi cho Vệ Thiên Thụy để hỏi về tiến độ điều tra.

Nhưng mà vừa cầm điện thoại lên tay, Thích Tự chợt trở nên cảnh giác.

Lúc trông thấy các thiết bị chuyên dụng của nhóm nhân viên điều tra hôm qua, Thích Tự rất tò mò, cho nên đã hỏi Vệ Thiên Thụy kiếm được mấy thứ ấy từ đâu.

Ai dè người kia bảo—lên Taobao đầy, muốn loại cao cấp hơn thì trao đổi trực tiếp với người bán để đặt làm theo yêu cầu, tóm lại chỉ cần có tiền là có tất.

Phát hiện này thật sự đã khiến Thích Tự kinh hãi một phen, sau đó cũng bắt đầu nghi ngờ liệu mình có đang thật sự an toàn hay không.

Nếu hắn có thể tìm đến công ti điều tra để thăm dò về hoạt động của người khác, ai dám đảm bảo hắn không bị theo dõi tương tự?

Văn phòng ở MeiWei này là người ta chuẩn bị sẵn cho hắn, lúc chuyển vào thì tất cả thiết bị đều đã lắp đặt xong.

Ai biết được, căn phòng này có đang bị gắn máy ghi âm ghi hình gì đó hay không?

Tất cả những điều hắn làm và nói trước đây, có khi nào đều đã bị người ta lén ghi lại hết?

Nghĩ tới đây, sau lưng Thích Tự cũng trở nên lạnh buốt.

Hắn đặt điện thoại di động xuống, lại nhớ tới lời dặn của Vệ Thiên Thụy hôm qua—cứ làm việc và sinh hoạt như bình thường, đừng để bất kể ai nhìn ra điểm lạ.

Thích Tự tỉnh táo lại, giả vờ nhìn tài liệu trên tay một lát rồi cầm điện thoại lên lần nữa, bấm gọi cho Khương Oánh.

“Mẹ, tối nay mẹ có nhà không?” Thích Tự hỏi.

“Có.” Sau đó chưa để Thích Tự kịp nói gì thêm, Khương Oánh đã bắt đầu trách móc, “Cái thằng này, chả mấy khi về nước mà cả tháng trời qua nhà được có hai lần!”

“Dạ đâu…” Thích Tự hơi chột dạ, “Tại con hơi bận mà.”

Khương Oánh: “Bận thì cũng phải có lúc nghỉ chứ? Mẹ thấy con càng ngày càng giống ba rồi đấy…”

Thích Tự vội vàng ngắt lời mẹ trước khi bão nổi: “Tối nay con về nhà ăn cơm.”

Nghe vậy, giọng điệu của Khương Oánh mới bình tĩnh lại chút: “Ừ, thế để mẹ bảo dì Liễu làm mấy món con thích, nhớ về sớm đấy.”

6h tối tan làm, Thích Tự gọi thẳng xe về nhà.

Đến cửa nhà, đang bấm chuông thì Thích Tự cảm giác sau lưng vụt qua một trận gió, tiếp đó là một cục lông xù nóng hầm hập nhào đến chân.

“Hửm, anh về đấy à?” Giọng nói của Thích Phong cũng vang lên từ phía sau.

Thích Tự quay lại, trông thấy Thích Phong và Lăng Khả đang sóng vai bước tới, có vẻ là vừa dắt chó đi dạo về, trong khi đứa nhỏ kia thì le lưỡi vẫy đuôi điên cuồng với mình.

Thích Tự vuốt vuốt đầu chó rồi nói với hai người: “Trùng hợp thế, cũng vừa về à?”

“Ừm.” Thích Phong kéo kéo dây thừng, cay cú nói với chú chó kia, “Ê Tuyết, sao không bao giờ thấy em nồng nhiệt với anh như thế hả, chạy gì mà tí thì đứt dây rồi…”

Thích Tự bật cười: “Chứng tỏ Tuyết nó biết nhận chủ, biết ai là người mua em ấy chứ sao.”

Thích Phong: “Đệt, anh có làm gì ngoài mua nó rồi thảy cho em không? Ai là người cho em ấy hết ăn lại uống? Ai mới là người ngậm đắng nuốt cay nuôi em ấy mười năm nay chứ hả!”

Thích Tự nhíu mày: “Thế mà em ấy vẫn quấn anh hơn nhỉ.”

Thích Phong tức giận ngồi sụp xuống, ôm mặt chó ép nó phải đối diện với mình: “Tuyết! Em nhớ cho kĩ, anh mới là chủ nhân của em!… Em cười ngu cái gì, có thu lưỡi lại không thì bảo, ai cho em cười ngu!”

Lăng Khả: “…”

Thích Tự liếc nhìn Lăng Khả rồi nói: “Lăng Khả, kệ hai đứa ngớ ngẩn này đi, vào nhà thôi.”

Lăng Khả: “…”

Thích Phong gõ gõ đầu chó, nói: “Em nghe thấy gì chưa, anh ta mắng em ngớ ngẩn đấy, về sau mà thấy người này, cấm em không được nhào tới nữa nghe chưa! Có hiểu không!” Nói một hồi xong mới thấy sai sai, tức giận rống lớn về phía bóng lưng Thích Tự, “Đệt, anh vừa mới nói cái gì, anh mới ngớ ngẩn ấy!!”

Ba người ồn ồn ào ào bước vào nhà, gặp ngay Khương Oánh cau mày đứng trước cửa.

“Từ trong nhà đã nghe thấy bọn con đấu võ mồm, lại có chuyện gì đấy, hai đứa vừa mới gặp nhau mà đã gây gổ rồi là thế nào?”

****

<Epilogue>

Lúc bôi thuốc.

Thích Tự: “Sao anh không nói chuyện?”

Phó Diên Thăng: “Cmn nhịn được thế đã là quá giỏi rồi, cậu còn mong tôi nói gì nữa? Nghĩ ông đây là thần à!? Tôi cũng có dục vọng của đàn ông có biết không!”

Phó Diên Thăng *sau khi rời đi*: “A di đà Phật, tiểu yêu này nhử chết con rồi…! Quá đáng…! Cậu cứ chờ đấy…!”

vtrans by xiandzg

T/N: Mình cũng hơi loạn vụ bác Khâu với chú Khâu (cùng một số chi tiết nhỏ khác nữa) nên chắc chờ Hi beta xong mình sẽ sửa sau vậy, lâu không để ý mấy chap cũ nay thấy bả sửa xanh lè từ trên xuống dưới mà phát hoảng không biết bắt đầu từ đâu cho vừa (hia iz bằng chứng)—

Thế nên tạ lỗi cả nhà nếu còn bug mà mình chưa kịp sửa nhé ˊ_>ˋ

Lâu lâu mới gặp lại CP 70, làm muốn đọc lại Giả bạn trai ghê hiuhiu