Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 4139 Cá tạp mà thôi

Rắc rắc rắc.

Trong nháy mắt ngắn ngủi, dưới ánh mắt kinh hãi của Hoài Như Danh, kiếm quang đen trắng tiêu tán, năng lượng rung động áp chế rất mạnh, cả phiến không gian này tan vỡ, vô số vết nứt không gian đen kịt vỡ ra.

Cả vùng biển tiêu tán, hình thành hố sâu rất khó phát hiện.

Xùy!

Bóng dáng Lục Du Thược xuất hiện quỷ mị trước mặt Hoài Như Danh, trên chưởng ấn xuất hiện đồ án âm dương đen trắng, hào quang đen trắng bao phủ lồng ngực Hoài Như Danh.

Bành.

Năng lượng nổ vang trầm thấp, thân ảnh gầy gò của Hoài Như Danh trực tiếp bay đi, thân ảnh chấn vỡ không gian, vùng biển này nổ vang liên tục.

PHỤT.

Huyết vụ không ngừng phun trào, thân ảnh Hoài Như Danh đụng nát không gian, miễn cưỡng ổn định thân ảnh, sắc mặt của hắn tái nhợt, ánh mắt kinh hãi nhìn Lục Du Thược, trong mắt chỉ có rung động và oán độc.

– Lục Du Thược thắng, đánh bại Hoài Như Danh là cường giả Tuyên Cổ Cảnh cao giai đỉnh phong.

– Không hổ là chân lý Niết Bàn, dễ dàng chống lại Tuyên Cổ Cảnh cao giai đỉnh phong.

– Vừa rồi Lục Du Thược thúc dục chính là áo nghĩa kỳ lạ thứ năm của Lục gia, thật sự khủng bố, không hổ là áo nghĩa áo áp chế các áo nghĩa khác.

– Vừa rồi nguyên lực trong người bị áp chế, không hổ là áo nghĩa kỳ lạ thứ năm.

Trên vùng biển, ánh mắt rung động dữ dội, Lục Du Thược vượt cấp đánh bại Hoài Như Danh, thực lực như thế làm mọi người rung động thật mạnh.

Vô lượng Niết Bàn, Lục gia áo nghĩa kỳ lạ thứ năm khủng bố như vậy!

Lục Du Thược nhíu mày, sắc mặt tái nhợt nhìn Hoài Như Danh máu tươi đầm đìa, nói:

– Ngươi bại, mang theo người của ngươi cút khỏi thế giới Vô Sắc đi.

– Khặc khặc, vô lượng Niết Bàn, áo nghĩa kỳ lạ thứ năm của Lục gia đúng là bất phàm.

Hoài Như Danh ổn định thân hình, đối mặt Lục Du Thược, hắn cười âm tàn, khóe miệng chảy máu tươi, ánh mắt thù hận nhìn Lục Du Thược, oán độc nói:

– Chính bởi vì như thế, hôm nay càng không thể buông tha ngươi, thật sự cho rằng ân oán giữa Diệt Linh Minh và Lục gia các ngươi chỉ trận chiến này là có thể giải quyết sao, ngươi cũng quá ngây thơ rồi. Ấn oán giữa Diệt Linh Minh và Lục gia các ngươi, Lục gia chết hết mới có thể giải quyết, hôm nay Phi Linh Môn sẽ bị nhổ tận gốc, ngươi cũng chết đi.

Đôi mắt Lục Du Thược ngưng trọng, ánh mắt nhìn qua mấy ngàn người Diệt Linh Minh, cuối cùng nhìn Hoài Như Danh, nói:

– Chẳng lẽ chỉ bằng các ngươi cũng muốn lưu ta lại hay sao?

– Khặc khặc, đương nhiên không phải, vì đối phó ngươi chúng ta an bài không ít, xem như ngươi chết có ý nghĩa.

Hoài Như Danh cười âm tàn, hắn ném ngọc giản trong tay ra, ngọc giản rạn nứt, một vết nứt không gian đen kịt xuất hiện.

Nhìn vết nứt không gian này, Hoài Như Danh bắn ra hung quang, nói:

– Hai vị đại nhân, mời ra tay diệt Lục gia tiện tỳ này.

Nghe vậy, ánh mắt Lục Du Thược âm thầm giật mình, Diệt Linh Minh không an lòng về mình, điểm này Lục Du Thược cũng không kỳ quái.

Nhưng với tu vị thực lực của Hoài Như Danh, người có thể được hắn gọi là dại nhân, Lục Du Thược không thể không ngưng trọng, có hai người tới, sợ rằng thực lực của hắn cũng có thể nghĩ.

– Diệt Linh Minh có chuẩn bị mà đến, hèn hạ vô sỉ.

– Diệt Linh Minh không có tính toán buông tha Lục Du Thược và Phi Linh Môn.

Người chung quanh không ngừng oán giận, nhưng đối mặt quái vật khổng lồ Diệt Linh Minh, lúc này có mấy cường giả Tuyên Cổ Cảnh lược trận, cũng có không ít cường giả Niết Bàn Cảnh đứng ra, nàng có oán hận cũng chỉ nuốt vào bụng mà thôi.

– Không ngờ cần ta ra tay, tiện nha đầu Lục gia này quả nhiên có chút bổn sự.

Trong nháy mắt ngắn ngủi, trong vết nứt không gian có tiếng nói truyền ra, tiếng nói vang vọng vùng biển.

Xuy xuy.

Hai đạo thân ảnh từ trong không gian đi ra, hai người vừa đi ra, vết nứt không gian biến mất không thấy gì nữa.

Nương theo hai thân ảnh này xuất hiện, cả không trung có hai khí tức nóng lạnh hàng lâm, nguyên lực trong người đình trệ, linh hồn rung rung, năng lượng thiên địa biến hóa rất nhanh.

Hai người này một người mặc áo dài màu trắng, mặt mũi đầy nếp may, gương mặt già nua, khí tức băng hàn bao phủ các nơi, nguyên lực trong người mọi người chung quanh đóng băng, không gian chung quanh có sương trắng bao phủ chung quanh.

Một lão giả còn lại mặc trường bào, sắc mặt đỏ rực, trên trán có mái tóc đỏ như lửa, hỏa diễm chập trùng, khí nóng bao phủ toàn thân, người nào nhìn hắn cũng cảm thấy linh hồn đau đớn.

Hai người này rất già nua, khi hai ngừơi này vừa xuất hiện, năng lượng thiên địa chung quanh bị ảnh hưởng.

– Đó là…

– Là cường giả Hóa Hồng Cảnh, tuyệt đối là cường giả Hóa Hồng Cảnh.

Hóa Hồng Cảnh chính là tồn tại làm cho cả thế giới Vô Sắc rung động, tu vị Hóa Hồng Cảnh chính là nhân vật đỉnh cấp trong thiên địa, bất luận người nào cũng là cự phách một phương, đều là nhân vật kiêu hùng, bất luận người nào cũng là nhân vật cao cao tại thượng.

Hai Hóa Hồng Cảnh hàng lâm, uy áp giai vị vô hình làm mọi người rung động, người thực lực thấp nguyên lực đình trệ.

Khặc khặc.

Khi hai tên cường giả Hóa Hồng Cảnh xuất hiện, Hoài Như Danh cười lạnh, vô lượng Niết Bàn mạnh hơn nữa, ở trong tay Hóa Hồng Cảnh, Lục Du Thược cũng không thể không chết, hôm nay đã sớm tính toán vạn toàn, Lục Du Thược chết chắc.

Hai Hóa Hồng Cảnh xuất hiện, lão giả áo dài khí tức băng hàn nhìn Lục Du Thược, thấp giọng nói nhỏ:

– Vô lượng Niết Bàn, áo nghĩa kỳ lạ thứ năm, người Lục gia có thiên phú không tồi, nhân tài xuất hiện lớp lớp, chỉ tiếc nhân duyên kém, chọc phải người không nên chọc.

Vừa dứt lời hắn vung tay áo lên, một đạo hàn khí đóng băng thiên địa bộc phát dữ dội.

Khí tức hàn băng khủng bố bạo phát, trong khoảng thời gian ngắn hóa thành băng trụ khổng lồ, khí tức hàn băng vô hình lan tỏa ra các nơi, tất cả mọi người cảm giác không gian chấn động dữ dội, hàn băng thấu xương, linh hồn rét lạnh.

Oanh!

Băng trụ cực lớn làm không gian chung quanh rạn nứt, hư không đen kịt xuất hiện, dùng tốc độ như bôn lôi trực tiếp đụng vào người Lục Tâm Đồng.

Đôi mắt Lục Tâm Đồng đại biến, thủ ấn khởi động, trường kiếm trong tay kéo lê một đường, trong mắt hào quang đen trắng không ngừng lưu chuyển, kiếm quang cực lớn hóa thành đồ án âm dương.

Xoẹt.

Băng trụ đánh vào hào quang đen trắng, cả hai đụng nhau, giữa không trung run lên, lập tức giằng co, hào quang chói mắt bắn ra, ngay sau đó tất cả bị nổ tung.

Khí tức băng hàn thấu xương, hàn băng đáng sợ bao phủ các hướng, gợn sóng không gian chấn động dữ dội, từng vết nứt không gian đen kịt và kiếm quang đen trắng tan vỡ, sát khí bao phủ trời cao.

Xùy!

Tuy ngăn cản được băng trụ khổng lồ, nhưng khí tức hàn băng ngập trời, thân ảnh xinh đẹp của Lục Du Thược lùi lại mấy bước, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng có máu tươi chảy ra.

Đối phó Hoài Như Danh, dù chiến thắng nhưng tiêu hao hần như không còn, lúc này đối mặt Hóa Hồng Cảnh, Lục Du Thược đã khó có thể chèo chống.

– Ồ, đúng là không tệ, vậy nhìn xem ngươi làm sao chống lại việc này.

Nhìn Lục Du Thược không ngờ lại có thể ngăn cản một kích này, lão giả sắc mặt đỏ kinh ngạc kêu lên một tiếng, lập tức cười lạnh, trường bào run lên, nguyên lực hỏa thuộc tính tỏa ra, hóa thành hỏa diễm thực chất.