Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 4156 Băng Trần bại trận

– Băng Trần vừa ra tay đã dùng toàn lực, sợ rằng sẽ thua nhanh hơn, ta suy đoán Lục Linh cũng không dùng toàn lực.

Thanh niên tóc tím đen nói nhỏ, trên làn da ẩn ẩn có hào quang sáng bóng lưu động, thần sắc tuấn lãng và hai mắt tỏa sáng, trong đó ẩn hiện hào quang khiếp người, làm cho người ta nhìn vào có cảm giác tim đập chân rung.

– Lục Linh này quả thật bất phàm, người đi ra từ trong Thương Khung chiến trường quả nhiên không tầm thường, vô thượng Niết Bàn đặt chân đại thừa Niết Bàn, trong toàn bộ cổ tộc chúng ta cũng không có mấy người có bổn sự này.

Bên người Đường Dần, mỹ nữ có khí chất cao ngạo nói ra, trong đôi mắt mang theo thần thái rung động.

Thanh niên tóc tím đen nói:

– Lục Linh thật không đơn giản, không chỉ có danh tiếng trong Thương Khung chiến trường mà thôi, tên kia địa vị cũng không nhỏ, luận thiên phú, vô thượng Niết Bàn cũng không dưới cổ tộc chúng ta, luận địa vị cũng không kém chúng ta đâu.

– Lôi Tiểu Thiên, ngươi đã biết như vậy, tại sao không nói rõ đi?

Mỹ nữ khí chất cao quý nói với thanh niên tóc tím đen, thần thái vô cùng động lòng nguời.

– Ta không thể nói, ta và hắn có quan hệ, về sau ngươi sẽ biết rõ.

Nam tử tóc tím đen bất đắc dĩ.

Ngao.

Mọi người nói chuyện với nhau, trên chiến đài, Băng Trần ngưng ngưng tụ băng long tấn công Lục Linh.

Xoẹt!

Hàn băng cuồn cuộn bao vây Lục Linh, giống như muốn đóng băng hắn, băng vụn nổ tung không dứt, chấn động hàn băng cuồn cuộn làm không gian rung chuyển.

Băng Trần thân là cường giả Băng gia, Thiên Bảng bài danh mười lăm, thực lực khủng bố như vậy.

Chỉ trong ánh mắt nhìn lên người Lục Linh, Hàn Băng Thiên Long Quyền là tuyệt chiêu của Băng gia, lúc này mọi người không khó nhìn ra Băng Trần vừa ra tay chính là toàn lực, không biết Lục Linh này làm sao chống lại.

– Bất Diệt Kim Cương Tượng!

Lục Linh quát lớn, thân thể của hắn biến lớn, hắn nhanh chóng thúc dục Bất Diệt Kim Cương Tượng vượt qua không trung.

Thân thể khổng lồ của hắn biến thành kim cương, mang theo khí tức sát phạt lăng lệ, hào quang tử kim chấn động, khí tức hủy diệt lan tỏa ra các hướng, kim cương trợn mắt, bí vân quanh quẩn.

Thân thể kim cương khổng lồ của Lục Linh đánh ra một quyền tử kim sắc.

Ầm ầm.

Quyền kình nương theo khí tức sát lục bùng nổ, từng quyền kình mang theo khe hở đáng sợ, khí tức khủng bố bùng nổ, băng quyền đánh ra một kích rất mạnh.

Bành.

Một quyền này giống như thiên thạch bùng nổ, lập tức đánh lên đầu băng long, điện quang tử kim không ngừng bùng nổ dữ dội.

Xì xì!

Dưới hào quang chói mắt băng long nổ tung, nó nhanh chóng rạn nứt, khí tức hàn băng ngập trời.

– Lục Linh, ngươi không thể thắng ta đâu!

Băng Trần quát lớn, ngay sau đó băng long nghiền nát, thân thể xuyên thủng không gian, nhanh như thiểm điện lao thẳng về phía Lục Linh, chúng giống như mũi khoan xuyên qua tất cả, trực tiếp đánh vào lồng ngực của kim cương thân.

Bành!

Năng lượng trầm đục vang lên, khí tức hàn băng bùng nổ, thân kim cương khổng lồ của Lục Linh bắn ra lôi điện tử kim đánh tan hàn băng.

– Sợ rằng Băng Trần sẽ bại trận!

Trên không trung xa xa, đôi mắt Băng Nhu than thở, nói:

– Lục Linh có không gian áo nghĩa, Băng Trần muốn cận thân công kích là không dễ dàng, mà Băng Trần lại không chú ý sai lầm của mình, hối hận không kịp.

Ầm ầm.

Thời điểm Băng Nhu vừa dứt lời, Băng Trần đánh ra một quyền khủng bố vào lồng ngực Bất Diệt Kim Cương Tượng của Lục Linh, đôi mắt Lục Linh bắn ra thần sắc vui mừng.

– Băng Trần, ngươi bại.

Vừa dứt lời, dưới nách Lục Linh có ba cánh tay kim cương xuất hiện, cánh tay xuất hiện đánh ra một quyền làm không gian rạn nứt, nương theo khí tức phô thiên cái địa, lập tức đánh vào thân thể nhỏ bé của Băng Trần gần trong gang tấc.

Xoẹt!

Một quyền này che khuất bầu trời, Băng Trần đã không tránh đi, một quyền này đánh nát không gian, lỗ đen xuất hiện trong không gian, năng lượng cuồng bạo bắn ra bốn phía.

Lập tức thân thể Băng Trần giống như cánh chim gãy cánh, trực tiếp nện vào chiên đài.

Không gian nổ tung, khí lãng bắn lên trời cao!

Bành!

Băng Trần nện thẳng vào chiến đài, chiến đài chấn động rất mạnh, sau đó thân thể giãy dụa đứng lên, trong miệng phun máu tươi.

Xùy!

Giữa không trung, thân thể khổng lồ Bất Diệt Kim Cương Tượng của Lục Linh, điện quang màu tím bộc phát, hàn băng trong ngực tiêu tán, lập tức thân hình khổng lồ khôi phục, trường bào khinh động, thân ảnh từ từ đi tới trước mặt Băng Trần.

– Lực phòng ngự rất mạnh, Lục Linh thật cường hãn, ra tay xảo trá hung hãn, không hổ là người đi ra từ Thương Khung chiến trường.

Trên ngọn núi xa xa, Đường Dần động dung nói một câu.

– Bất Diệt Kim Cương Tượng, lực công kích trong đồng cấp rất mạnh, Lục Linh căn bản không sợ, nếu Băng Trần cẩn thận hơn một ít, Lục Linh muốn chiến thắng cũng không dễ dàng, ít nhất cũng phải hơn mười chiêu, chỉ tiếc Băng Trần xem thường lực phòng ngự của Lục Linh.

Lôi Tiểu Thiên nói nhỏ, trong mắt bắn ra hào quang kỳ lạ, điện quang chấn động khiếp người.

– Xem ra Băng Trần bại.

– Lục Linh thắng sáu trận liên tiếp.

Chung quanh có nhiều người nghị luận, Lục Linh chiến thắng Băng Trần nằm trong dự liệu của mọi người, nhưng ghi chép sáu thắng liên tiếp này rất hiếm thấy.

– Thật sự có chút bổn sự.

Trong đám người, thanh niên mặc hoa phục trong Phượng Hoàng nhất tộc nhìn qua Lục Linh, ánh mắt nhíu lại, thấp giọng nói nhỏ.

Trên chiến đài, Băng Trần dùng trường bào lau máu trên khóe miệng, nhìn Lục Linh một hồi, há mồm nói nhỏ:

– Ta bại, không hổ là vô thượng Niết Bàn, về sau Thiên Bảng bài danh mười lăm là của ngươi.

– Đa tạ.

Ánh mắt Lục Linh không có quá nhiều chấn động, khẽ gật đầu, khí tức quanh người vô cùng lăng lệ.

– Ta thật khinh địch.

Ánh mắt Băng Trần thất lạc và bất đắc dĩ, hắn lập tức bay vút lên không trung, bay về phía Băng gia.

– Không biết Lục Linh có chiến thắng khiêu chiến ngày mai hay không?

– Thiên Bảng bài danh mười bốn, hình như là gia hỏa kinh khủng kia.

– Tên kia cực ít lộ diện, nghe nói cách đây không lâu đã đột phá Tuyên Cổ Cảnh cao giai.

Từng ánh mắt nhìn qua đám người Lục Linh, trong mấy ngày qua chiến thắng đối thủ, Lục Linh cũng sẽ tuyên bố khiêu chiến tiếp theo. Thắng liên tiếp sáu trận, ngay cả Băng gia Băng Trần cũng chiến bại, tất cả ánh mắt đều chờ mong, không biết Lục Linh có thể tiếp tục khiêu chiến lần thứ bảy hay không.

Mọi người nhìn qua chiến đài, Lục Linh đứng đó, mọi người nhìn qua thanh niên tuấn lãng kia, nội tâm lúc này sinh ra cảm giác lạnh giá.

– Lục Linh ta ở đây, ngày mai sẽ khiêu chiến Thiên Bảng bài danh mười bốn, nếu bản thân không ở chỗ này, kính xin có người biết thông báo giúp, sáng sớm ngày mai, tương kiến trên chiến đài.

Nhìn qua không trung, Lục Linh dùng nguyên lực quán trú vào lời nói.

– Không cần thông báo, ta ở ngay đây.

Thời điểm Lục Linh vừa dứt lời, lập tức có giọng nói vang lên, lúc này trên ngọn núi cao có một đạo hào quang như sao băng đáp xuống chiến đài.

Hào quang thu liễm, đây là thanh niên tục tằng tuổi chừng ba mươi, hắn mặc trang phục bó sát người, thân hình lẫm lẫm, bộ ngực rộng rãi, ánh mắt như sao trời.