Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 420 Phệ Kim Trùng Đích Uy Lực

Hàn Lập vừa thấy khô lâu này thì rùng mình. Điều này đã khiến hắn nghĩ đến Quỷ Linh môn của Ma đạo một chút.

Đệ tử của Quỷ Linh Môn khi đối phó với địch cũng sử dụng pháp khí giống vậy. Chỉ có điều pháp khí của bọn họ chỉ là vật chết mà thôi, không giống hắc khô lâu trước mắt, nó linh hoạt như có sinh mệnh vậy.

Khi Hàn Lập cảm thấy ngoài ý muốn thì ba cây hắc kỳ kia đã bay đến trước một bước.

Tu sĩ họ Giản hét lớn một tiếng, lấy tay điểm điểm, ba cây hắc kỳ lập tức bắn ra tầng tầng lớp lớp hắc ti (tơ đen), đan vào nhau tạo thành một cái lưới thật lớn, hướng khô lâu phía đối diện chụp xuống.

Hắc ti cực kỳ mỏng mảnh, toàn thân phát sáng, còn mang theo hắc khí nhàn nhạt, vừa thấy đã biết không phải là vật thường.

Khô lâu vừa thấy hắc ti chụp đến, hồng quang trong hai hốc mắt trống rỗng chợt lóe, tiếp theo miệng chợt mở to, vô số lân hỏa xanh biếc từ trong đó điên cuồng bắn ra.

Ngàn vạn hắc ti vừa tiếp xúc với lân hỏa thì giống như đụng phải khắc tinh, lập tức nhanh chóng biến thành khói xanh.

Thấy vậy, thần sắc tu sĩ họ Giản đại biến, vội vàng bắt pháp quyết, muốn điều động thần thông khác của hắc kỳ.

Nhưng khô lâu màu đen này lại phóng lớn như bánh xe, sau đó chỉ trong một nhịp hô hấp, một đạo ánh sáng màu xám từ trong miệng bắn ra, quay quanh ba cây Hắc Kỳ một vòng liền cuốn chúng vào trong cái miệng đang há to của khô lâu.

Sau đó khô lâu mạnh mẽ dùng lực, _”Rạo” _ _”Rạo” _ sau khi vang lên vài tiếng thanh thúy đã đem mấy cây hắc kỳ kia cắn nát. Đồng thời do tu sĩ họ Giản cùng pháp bảo của mình có cảm ứng nên sắc mặt chợt tái nhợt, hoàn toàn mất đứt liên hệ.

“Yêu nhân, ngươi dám hủy bảo vật của ta ” Tu sĩ họ Giản cực kỳ kinh sợ hét lớn. Đồng thời trong mắt không khỏi lộ ra một tia sợ hãi.

Người khác không biết, nhưng chính hắn lại rất rõ!

Ba cây Hắc Kỳ này cũng là Hồng hoang cổ bảo a! Trước kia chẳng biết đã đánh bại bao nhiêu kình địch. Không nghĩ tới hôm nay chỉ đối mặt một cái liền bị hủy ngay trong miệng của bộ khô lâu quái dị kia.

Lúc này lôi hỏa do Hồ Nguyệt phát ra cũng đang bị một Khô Lâu hút vào trong miệng, một chút hiệu quả cũng không có.

Vì thế, Hồ Nguyệt cùng tu sĩ họ Giản sau khi liếc mắt nhìn nhau thì đều có âm thầm muốn đánh trống lui quân.

Lúc này, Hàn Lập cũng vô cùng kinh ngạc!

Lúc này hắn mới biết được vì sao quái nhân dám một mình khiêu chiến một đám Kết Đan Kỳ như bọn họ, hóa ra là có ỷ trượng, trên người chẳng những pháp bảo rất nhiều, hơn nữa mỗi cái đều có thần thông không nhỏ.

Xem ra không ra tay tương trợ một chút thì mấy người bọn họ thật sự có thể đại bại quay về.

Mà Hàn Lập thì không muốn tình cảnh ấy xuất hiện.

Dù sao với đại trận này hắn cũng đã tốn tâm huyết trong mấy tháng, không muốn nhìn thấy việc sắp hoàn thành lại để cho kẻ khác hưởng.

Hơn nữa Hàn Lập tuy muốn ẩn giấu chút thực lực trước mặt mấy người này nhưng cũng luôn luôn muốn thí nghiệm uy lực của “Phệ Kim Trùng” , xem có thực sự xứng đáng với vị trí nằm trong Kỳ trùng bảng hay không!

Hôm nay quái nhân trước mặt này cũng không phải tu sĩ Kết Đan bình thường, đúng là đối tượng để thí nghiệm tốt nhất.

Nghĩ vậy, Hàn Lập lại nhìn về phía cuộc chiến.

Chỉ thấy bọn Hồ Nguyệt đang luống cuống tay chân, bay loạn khắp nơi trong không trung, dùng các loại pháp thuật cấp thấp liên tục đánh về hướng hai khô lâu đang đuổi sát kia. Hiển nhiên biết pháp bảo bình thường đều không có chút tác dụng với chúng nên đành chọn biện pháp lui sau ba thước, tránh khỏi mũi nhọn công kích.

Về phần pháp bảo đại ấn màu trắng của Kim Thanh cũng không có được uy phong như vừa rồi.

Nó đang dây dưa tranh đâu với hai thanh phi kiếm, bị bạch khí của giỏ hoa xuất kỳ bất ý quấn lấy và kéo về phía mình, làm cho mồ hôi trên khuôn mặt Kim Thanh thoáng cái đã chảy ròng ròng.

Cho nên lúc này Thạch Điệp đứng cạnh Khúc Hồn với tu vi Trúc Cơ kỳ nên chỉ có thể trừng mắt mà nhìn, không giúp được một tí gì.

Nhìn thấy tình cảnh như vậy, Hàn Lập liếc quái nhân một cái, không hề chần chờ lật tay, một cái túi linh thú liền xuất hiện.

Thần thức quái nhân kia tựa hồ rất mạnh, Hàn Lập vừa liếc mắt một cái, liền bị hắn phát hiện ngay.

Hắn lập tức xoay mặt hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Lập, hung quang chợt lóe, tay sờ sờ trên người, tựa hồ muốn tìm thứ pháp bảo gì đó để đối phó với Hàn Lập.

Nhìn thấy một màn này, tự nhiên Hàn Lập sẽ tiên hạ thủ vi cường.

Lúc này, túi linh thú cầm trong tay nhẹ nhàng được ném đi, đơn thủ lại giương lên, một đạo pháp quyết màu xanh nhanh chóng bay đến trên mặt túi.

Miệng túi linh thú nhất thời run lên, hướng tới quái nhân phun ra hơn mười khối cầu.

Mấy khối cầu này to cỡ một tấc, toàn thân chỉ có hai màu kim ngân sáng ngời, vừa ra liền hóa thành hơn mười đạo hào quang bắn thẳng về phía quái nhân.

Quái nhân thấy vậy hiện ra vẻ khinh thường, cười lạnh một tiếng, không cần suy nghĩ vung ra một cái Pháp luân màu đen.

Vật ấy gào thét một tiếng, đột nhiên phóng lớn thêm mấy lần, sau đó bay đến nghênh đón mấy khối cầu.

_”Ầm” _ _”Ầm” _ âm thanh liên tiếp vang lên, những viên cầu này khi tiếp xúc cùng cự luân thì liền biến thành nhiều điểm tinh quang kim ngân bay tứ tán, tựa hồ bị đập nát.

“Hắc hắc ……” quái nhân điên cuồng cười rộ lên, tiếp theo chỉ tay điều khiển Pháp Luân kia, muốn nó hướng tới Hàn Lập.

Thế nhưng vào lúc này một trận âm thanh ông ông bỗng nhiên vang lên, hơn nữa thanh âm càng lúc càng lớn, chỉ trong khoảnh khắc đã trở nên cực kỳ bén nhọn, chói tai làm cho tất cả mọi người không khỏi ngạc nhiên liếc mắt nhìn, quái nhân kia lại thu hồi vẻ điên cuồng, thay vào đó là thần sắc kinh nghi.

Chỉ thấy khối cầu bị đánh nát thành những mảnh vụn kia đột nhiên như vật sống, biến thành mấy ngàn con Kim ngân giáp trùng lớn bằng ngón tay cái, hằng hà sa số bay quanh pháp luân, thanh âm bén nhọn lúc nãy chính là do lũ giáp trùng vỗ cánh gây nên, khiến người nghe xong cực kỳ kinh ngạc.

Hàn Lập không để đối phương có thời gian trì hoãn, lúc này dùng thần thức thúc giục một chút, nhất thời tất cả lũ Phệ Kim Trùng này liều mạng hướng pháp luân đánh tới, khoảnh khắc đã đem pháp bảo này biến thành màu kim ngân.

“Muốn chết!”

Quái nhân khôi phục lại tinh thần, lúc này hai tay bắt pháp quyết, khiến Pháp luân phún ra một tầng sương mù màu đen tự động di chuyển, muốn tiêu diệt lũ quái trùng.

Nhưng một tình cảnh xuất hiện khiến quái nhân trợn mắt há hốc mồm, đó chính là tầng sương mù màu đen kia vừa phun ra đã khiến lũ giáp trùng hống lên, chỉ vài cái đã cắn nuốt sạch sẽ không còn một mống.

Về phần tốc độ quay vòng của Pháp Luân rất nhanh mặc dù kích bay một bộ phận Phệ Kim Trùng, nhưng nhiều giáp trùng lập tức tiếp tục bám vào, không chút sợ hãi sự sắc bén của pháp luân.

Gặp phải tình huống này, quái nhân lộ ra vẻ hoảng sợ còn Hàn Lập thì vui mừng.

Ngay cả mắt thường cũng nhìn thấy được tốc độ từ lớn biến nhỏ của pháp luân, rồi từ nhỏ trở thành hư không, bị Phệ Kim Trùng cắn nuốt sạch sẽ, sau đó thanh âm ông ông lại xuất hiện.

Lúc này sắc mặt quái nhân đã phát xanh!

Hàn Lập không một chút khách khí chỉ tay, đàn Phệ Kim Trùng lập tức biến thành đám mây màu kim ngân, ùn ùn cuốn tới quái nhân.

Thấy được sự lợi hại của giáp trùng này, quái nhân lộ ra vài phần kinh hoảng, vội vàng vẫy tay về phía hai khô lâu đầu đang đuổi khiến bọn Hồ Nguyệt mồ hôi đầm đìa, nhất thời chúng dừng lại, chỉ sau vài lần chớp động đã phi đến bên quái nhân, trông vẻ cực kỳ dữ tợn đứng phía trước quái nhân.

Hồ Nguyệt và tu sĩ họ Giản mới có thể nghỉ xả hơi, lúc này thở phào một hơi rồi dừng lại phía xa xa, có chút giật mình nhìn lại.

Có vẻ quái nhân vẫn chưa yên tâm, trên tay hàn quang chợt lóe, đã thấy xuất hiện một thanh chủy thủ.

Chần chờ một chút, sắc mặt hắn bỗng trở nên dữ tợn giơ tay chém xuống, thêm hai ngón tay lại bị chặt đứt.

Hai khô lâu kia vừa thấy thế, lập tức bay đến, chia nhau ra nuốt chửng, sau đó phát ra tiếng ô ô quái dị, bộ dáng cực kỳ vui mừng.

Hai mắt quái nhân trừng lớn, sau đó hé miệng ra, hai đạo ô quang bắn vào trán của khô lâu.

Nhất thời hai bộ hắc khô lâu dưới một trận rên rỉ thống khổ, hình dạng bắt đầu trở nên biến đổi.

“Bụp, bụp” hai tiếng, hai chiếc sừng như sơn dương mọc ra từ trên Thiên linh cái, tiếp theo răng trong miệng cũng dài ra vài tấc, hình dáng tựa hồ cực kỳ sắc bén, còn đầu tóc rối bời cũng biến thành màu đỏ, hình dáng nhanh chóng biến thành quỷ đầu.

“Đi” Thấy bộ khô lâu hoàn thành quá trình biến hóa, trong lòng quái nhân nhẹ nhõm, dùng tàn chỉ (ngón tay bị cụt) điểm về phía đám Phệ Kim trùng.

Ánh sáng xanh biếc quái dị chợt lóe, quỷ đầu lập tức nghe lời hóa thành hai đạo hắc quang, phát ra tiếng quỷ tru thật dài bay đi.

Phệ Kim Trùng vừa thấy quỷ đầu bay vụt đến, lập tức dưới điều khiển của Hàn Lập chia làm hai đàn, binh phân lưỡng lộ hung hăng nghênh đón.

Bộ hắc khô lâu nay biến thành hình đầu quỷ mở cái miệng to ra, so với trước kia còn lớn hơn mấy lần, lân hỏa màu xanh biếc xuất hiện, vừa lúc phun lên đàn Phệ Kim Trùng phía trước, đánh cho chúng hỗn loạn, bay xa mấy trượng.

Đàn Phệ Kim trùng trở nên hỗn loạn.

Quái nhân lộ ra sắc mặt vui mừng, nhưng chỉ duy trì trong nháy mắt liền biến mất vô ảnh vô tung.

Bởi vì Phệ Kim Trùng bị lân hỏa phun trúng chỉ bắn ra rồi lăn lộn mấy vòng, sau đó liền giương cánh bay lên như không có chuyện gì, ngay cả một chút tổn thương cũng chẳng thấy.

Vẻ mặt của quái nhân lúc này trở nên khó tin.

Phải biết rằng lân hỏa mà quỷ đầu này phún ra chính là Bích Uyên Quỉ Hỏa so với đan hỏa còn ghê gớm hơn ba phần, làm sao mà ngay cả một tiểu trùng cũng không bị cháy chết được?

Chỉ là lúc này Quỷ đầu không có biện pháp với lũ Phệ Kim Trùng, còn lũ Phệ Kim Trùng cũng nhất thời không thể đột phá lân hỏa của quỷ đầu được, nhất thời khiến cho thế cục trở thành giằng co.

Quái nhân khẽ nhíu mày, đang cố nghĩ đối sách.

Nhưng lúc này bỗng nhiên một trận ông ông so với trước còn lớn hơn mấy phần từ xa xa vang lên.

Quái nhân không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lại, sắc mặt nhất thời vô cùng trắng bệch, ngay cả một tia huyết sắc cũng không có.